Phùng Thái an ủi làm Hứa Thiệu hơi yên tâm. Hắn nhìn nhìn sắc trời, đã hoàng hôn, liền nói: “Nhắm chừng trước khi trời tối là khuân vác không xong, ta tính ban đêm cũng không nghỉ ngơi, một hơi đem nó dọn xong, tướng quân cảm thấy có được hay không?”
Phùng Thái nghĩ nghĩ nói: “Thật ra vận chuyển ban ngày cùng vận chuyển buổi tối đều là như nhau. Thái thú đã không yên tâm, vậy khuân vác suốt đêm đi!”
Nói đến đây, Phùng Thái lại chỉ dân phu dưới thành, “Lai lịch những dân phu này thái thú kiểm tra chưa?”
Trong lòng Hứa Thiệu thầm mắng một tiếng, mấy ngàn người đang làm việc, không phải mấy người, bảo mình tra như thế nào. Hắn có chút mất hứng hỏi: “Phùng tướng quân hỏi cái này làm gì?”
“Ta cảm thấy bọn họ quá nhiều quá hỗn loạn, bên trong rất có thể lẫn thám tử Tùy triều, ta có chút không yên tâm, ta muốn lần lượt điều tra một lần.”
Trong lòng Hứa Thiệu càng thêm bất mãn, những dân phu cùng cửu vạn này không phải nô lệ, là nhìn vào tiền mới đến làm việc, chọc giận những người này, mọi người bỏ gánh, ai tới khuân vác lương thực? Còn điều tra từng người, lời trẻ con, nói thì dễ như vậy, người ta dựa vào cái gì để ngươi tra, quả thực không đi chợ không biết củi gạo đắt.
Hứa Thiệu không cho là đúng bĩu môi, “Vậy lại có thể làm sao bây giờ? Bên trong có sáu bảy ngàn người, từ bên trong tìm một hai thám tử không khác biển rộng tìm kim, lại nói cho dù có, bọn họ lại sẽ đứng ở nơi đó chờ chết sao? Vừa điều tra khẳng định sẽ chạy, tra tới cuối cùng không thu hoạch được gì, còn chậm trễ vận lương.”
Hứa Thiệu lại tăng thêm ngữ khí, “Phùng tướng quân, mấy tên thám tử không quan trọng, một ngàn kỵ binh mới là uy hiếp của chúng ta, chúng ta phải ở trước khi trời sáng đem lương thực vận vào thành, đem đội tàu đuổi đi, đây mới là việc cấp bách, bên nặng bên nhẹ, xin Phùng tướng quân cân nhắc cho rõ một phen.”
Phùng Thái tuy là quân chức, không phải cùng một hệ thống với văn quan, nhưng địa vị hắn vẫn là xa xa không thể so sánh với thái thú, thái thú có thể trực tiếp hướng thiên tử buộc tội mình, mà Lý Hiếu Cung cũng chỉ là cấp trên của cấp trên hắn, càng không cần nói hoàng đế cao cao tại thượng.
Trong lòng Phùng Thái biết, Hứa Thiệu chỉ là cần nhờ mình, cho nên mới khách khí như thế với mình, gã thái thú này thật sự không phải người mình trêu vào được.
Phùng Thái lập tức cười ha ha: “Nói cũng phải, khuân vác lương thực quan trọng hơn, chờ vận chuyển xong lương thực chúng ta tra sau cũng kịp.”
Hứa Thiệu gật gật đầu, “Phương án này ta đồng ý!”
Dân phu khuân vác trên bến tàu có khoảng hơn sáu ngàn người, trong đó một nửa dân phu từ trong thành chiêu mộ đến, mà một nửa khác thì là cửu vạn trên bến tàu, bọn họ phần lớn đến từ các nơi của Kinh Châu, đến huyện Di Lăng bán sức kiếm tiền. Lúc này, một đội cửu vạn hơn trăm người từ trong thành đi ra, đầu vai mỗi người khiêng một ống trúc dài năm thước, đây là đồ ăn cơm của bọn hắn, bị bàn tay mài cực kỳ sáng bóng, đầu vai mỗi người còn đặt một cái áo trấn thủ, phòng ngừa ống trúc đè xương cốt đau đớn, bọn họ ai cũng mặc áo đuôi ngắn vải xám, thoạt nhìn quả thật không có gì khác với cửu vạn bình thường.
Nhưng gã khuân vác cầm đầu thân hình cao lớn cường tráng, tuổi chỉ ngoài hai mươi, nhìn qua hòa ái dễ gần. Người này chính là thống lĩnh Phong Lôi quân Lưu Lan Thành, Hứa Thiệu nằm mơ cũng không thể ngờ được, kỵ binh Tùy quân hắn luôn lo lắng đã sớm từ nửa tháng trước lặng yên lẻn vào huyện Di Lăng. Đây là một lỗi tư duy của Hứa Thiệu, hắn luôn cho rằng Tùy quân chuẩn bị đánh lén bọn hắn là một mũi kỵ binh, cho nên hắn như thế nào cũng không ngờ được binh sĩ Tùy quân thật ra đã sớm lẫn vào thành Di Lăng.
Tùy quân trước sau chia ba đợt tiến vào thành Di Lăng, toàn bộ làm cửu vạn ở trên bến tàu, tổng cộng có năm trăm người. Bằng thực lực của bọn họ, xử lý hai ngàn Đường quân dễ như trở bàn tay, nhưng nhiệm vụ của Lưu Lan Thành không phải cướp lấy thành Di Lăng, mà là cần phá hủy lương thảo vật tư cùng với chiến thuyền của Đường quân. Đợi gần mười ngày, hôm nay thuyền lương thực của Đường quân rốt cuộc bị bọn họ chờ được rồi.
Tùy quân chia năm trăm người làm ba nhóm, một nhóm ở kho hàng trong thành khuân vác lương thực, một nhóm ở trên thuyền lớn phụ trách bốc dỡ lương thực, mà Lưu Lan Thành tự mình dẫn ba trăm người xen lẫn trong cửu vạn khuân vác lương thực.
Lúc này, một binh sĩ bước nhanh lên trước, nói khẽ với Lưu Lan Thành: “Vừa mới nhận được tin tức, đêm nay không nghỉ ngơi, sẽ khuân vác lương thực trắng đêm.”
Trong lòng Lưu Lan Thành tính toán một phen, nói: “Lương thuyền đã bốc dỡ một nửa, dựa theo tiến độ này, nhắm chừng trước canh bốn sẽ bốc dỡ xong, chúng ta ở canh ba động thủ, lập tức đi thông báo Trương tướng quân và Lý tướng quân!”
“Tuân lệnh!”
Thủ hạ vội vàng đi. Hai gã phó tướng của Lưu Lan Thành, Trương Lệ ở trên thuyền lương dỡ lương thực, mà Lý Khách Sư thì ở kho hàng trong thành chuyển hàng, bọn họ đều chiếm cứ một chỗ quan trọng.
Lúc này, Lưu Lan Thành quay đầu nhìn nhìn đầu tường, trên đầu tường một đội binh sĩ đang qua lại tuần tra. Lưu Lan Thành lắc lắc đầu, bản thân chỉ có hai ngàn người, còn muốn phân tán tuần tra, thế này không phải để người ta tiêu diệt từng bộ phận sao? Tướng Đường này xem ra cũng không cao minh.
Màn đêm buông xuống rất nhanh, trên bến tàu ngoài thành càng thêm náo nhiệt, cửa thành cùng trên bến tàu đều điểm hỏa mấy trăm cây đuốc, đem chỗ bến tàu và cửa thành soi như ban ngày, mấy ngàn dân phu với người khuân vác xem ở trên phần tiền công gấp bội, cũng cắn răng đánh đêm, từng đội dân phu như một con rồng dài hướng trong huyện thành ngoài một dặm kéo đi, nhưng giữa đường lại không có đuốc, có chút tối, nhưng sau khi đi một đoạn đường lại dần dần sáng lên, đội ngũ đã đến chỗ cửa thành bị ánh lửa chiếu sáng lên.
Sáu ngàn người đang chậm rãi vận chuyển lương thực, thiếu ba trăm người căn bản nhìn không ra được. Lưu Lan Thành dẫn ba trăm thủ hạ đã rời khỏi bến tàu, bọn họ tới trong một rừng cây ngoài vài dặm, bọn họ đào ra khôi giáp cùng binh khí sớm chôn ở chỗ này, cất vào trong túi lương thực, sau đó lại lặng yên quay về đại quân vận lương, dễ dàng trà trộn vào trong thành.
Thời gian dần dần đến canh hai. Lúc này, từ bờ bên kia Trường Giang một thuyền lương thực ngàn thạch chạy đến cũng cắm cờ xí Đường quân, vô thanh vô tức trà trộn vào trong mấy trăm chiếc thuyền lương thực, trong chiếc thuyền lương thực ngàn thạch này không có một hạt lương thực, mà giấu ba trăm binh sĩ võ trang hạng nặng, mặt khác còn mang đến bộ phận khôi giáp và binh khí, bọn họ là tới tiếp ứng Trương Lệ cùng với trăm tên huynh đệ đang ở trên thuyền lương bốc dỡ lương thực.
Bởi vì đêm nay bốc dỡ lương thực suốt đêm, sáng mai đội tàu sẽ quay về quận Ba Đông tiếp tục vận lương, các thuyền phu đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi ngủ, bọn họ không biết phụ cận có một mũi kỵ binh Tùy quân nguy hiểm.