Toàn bộ hoàng kim châu báu đều tập trung đặt trong quốc khố ở Giang Đô, làm tài phú lập quốc, tương lai dân chúng thiên hạ cần nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng triều đình vận chuyển cùng với quân đội duy trì đều cần hao phí lượng lớn tài phú, hắn phải có đủ tích lũy.
“Quay về phái thuyền đem toàn bộ vải vóc, tơ lụa còn có hoàng kim châu báu linh tinh đều vận chuyển về Trung Đô, lương thực cùng vũ khí thì giữ làm quân dụng. Mặt khác, ta có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi, đi đại trướng nói.”
Trương Huyễn xoay người đi về phía quân doanh, Lý Tĩnh vội vàng đi theo. Vào đại trướng, Trương Huyễn cởi áo giáp cùng mũ giáp, đổi một bộ quân phục nhẹ nhàng, ngồi xuống nói với Lý Tĩnh: “Rất đơn giản, ta cho ngươi một vạn quân, năm ngàn bộ binh cùng năm ngàn kỵ binh, ngươi dẫn bọn họ một đường đánh đến phương nam, đánh mãi đến Lĩnh Nam.”
Lý Tĩnh nghiêm túc thi lễ, “Ty chức tuân lệnh!”
Trương Huyễn cười lên, “Không cần nghiêm túc như vậy, hẳn là không có kẻ địch nào, nhiều nhất là một ít sơn tặc. Lĩnh Nam tổng quản Phùng Áng năm trước tiến công Lâm Sĩ Hoằng thất lợi, chỉ mang mấy nghìn người trốn về quận Nam Hải, nhìn từ tình báo trước mắt, hắn tạm thời còn chưa có dã tâm cát cứ tự lập, nhưng cũng không thể xem nhẹ.”
Nói đến đây, Trương Huyễn đè thấp thanh âm nói: “Ta sẽ điều Phùng Áng đến Trung Đô làm quan, nếu hắn có nửa điểm do dự, lập tức giết hắn cho ta!”
~~~~
Ba ngày sau, Mạnh Hải Công ở trên đầu tường bắc huyện Hội Kê bị Tùy quân công khai xử trảm, dân chúng Hội Kê lấy chục vạn để tính vây xem lần hành hình sảng khoái lòng người này. Nếu nói Mạnh Hải Công tiếc nuối lớn nhất chính là Tùy quân ở lúc quy mô nam hạ hắn không thể kịp thời lui về quận Hội Kê, dẫn tới thảm bại ở bờ sông Tiền Đường, như vậy việc Mạnh Hải Công thống hận nhất là Lâm Sĩ Hoằng không dựa theo minh ước của hai bên đến viện trợ, mà là thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn diệt vong. Hắn chỉ hy vọng Lâm Sĩ Hoằng giống hắn bị Tùy quân công khai xử trảm.
Ở cùng lúc Mạnh Hải Công bị công khai xử trảm, Trương Huyễn đã dẫn đại quân tiến vào quận Đông Dương, đi ngang qua quận Đông Dương, tiếp tục hướng tây là Bà Dương quận địa bàn của Lâm Sĩ Hoằng.
***
Quận Giang Hạ, Tần Quỳnh dẫn ba ngàn Huyền Giáp quân, dọc Hán Giang nam hạ, đánh bất ngờ vào quận Giang Hạ. Hắn không phụ Lý Thế Dân phó thác, ở phía bắc huyện Võ Xương lấy ba ngàn quân đánh bại tám ngàn Lương quân đóng ở Giang Hạ, chủ tướng Lương quân Trầm Liễu Sinh bị Tần Quỳnh ở trước trận chém giết. Tần Quỳnh mặc kệ Võ Xương thành, hắn lập tức chia quân ba đường, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lĩnh toàn bộ khu vực khai thác mỏ Giang Hạ, thu được hơn bốn trăm vạn cân gang kho quan phủ Lương quốc cùng với các khu vực khai thác mỏ không kịp chở đi.
Tin tức này làm Lý Thế Dân vui mừng quá đỗi, hắn tự mình dẫn hai vạn đại quân hướng Giang Hạ đánh tới, các quận ven đường đều nghe tin mà hàng. Ngắn ngủn nửa tháng thời gian, Đường quân đã chiếm lĩnh bảy quận Kinh Bắc, Lý Thế Dân sau đó đoạt lại hơn bốn trăm chiếc thuyền hàng, đem toàn bộ gang quận Giang Hạ vận chuyển đến quận Tương Dương.
Tin tức Đường quân ở quận Giang Hạ thu được bốn trăm vạn cân gang truyền tới Trường An, cả triều chúc mừng, Lý Uyên long tâm đại duyệt, lập tức phong Tần Quỳnh làm Võ Xương huyện công, Tả Võ vệ tướng quân.
Cùng lúc đó, đại tướng quân Lý Hiếu Cung dẫn năm vạn đại quân tiến vào quận Ba Đông, hướng quận Di Lăng xuất phát, quận Di Lăng cũng chính là vùng Hồ Bắc Nghi Xương ngày nay, từ xưa đã là yếu địa chiến lược Ba Thục tiến vào Kinh Châu, thời đại Tam Quốc trận chiến Di Lăng, Lục Tốn hỏa thiêu liên doanh, đại phá sáu mươi vạn đại quân của Lưu Bị, Lưu Bị cũng bởi vậy chết ở trên đường về Bạch Đế thành.
Nhưng cảnh nội quận Di Lăng lại không có quân trú đóng, đây là Tiêu Tiển và Lý Uyên ở năm trước đạt thành nhận thức chung, hai bên lấy quận Di Lăng làm vùng giảm xóc, đều không đóng quân, nhưng bản thân quận Di Lăng lại thuộc về Đường triều, Tùy triều thái thú Hứa Thiệu từng là bạn tốt cùng trường thời thiếu niên của Lý Uyên, sau khi Lý Uyên đăng cơ, Hứa Thiệu lập tức hướng Lý Uyên bày tỏ nguyện trung thành, khiến quận Di Lăng trở thành quận thứ nhất của Đường triều ở Kinh Châu.
Sớm ở mùa đông năm trước, Hứa Thiệu đã nhận được mật lệnh của Trường An, sau đầu xuân Đường quân sẽ tiến công quy mô Kinh Châu, bảo hắn sớm tiến hành chuẩn bị chiến đấu.
Một mùa đông này Hứa Thiệu đặc biệt bận rộn, hắn liên tục làm vài việc lớn, một lần nữa sửa chữa mấy chỗ quan ải quan trọng, xây dựng bến tàu, phái người đi Kinh Châu bí mật mua thuyền, lấy danh nghĩa chiêu mộ quận binh bí mật tiếp nhận hai ngàn Đường quân vào lãnh thổ. Buổi chiều hôm đó, Hứa Thiệu rốt cuộc chiếm được tin tức năm vạn Đường quân tiến vào quận Ba Đông, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra thật dài.
Nhưng một sự kiện khác hắn lại không dám thả lỏng, Lý Thế Dân ở một tháng trước đưa tới một phong thư cho hắn, muốn hắn tuyệt đối phải để ý một mũi kỵ binh tinh nhuệ của Tùy quân, nhất là phải bảo vệ kho lương, thuyền cùng các loại vật tư an toàn. Lý Thế Dân ở trong thư chỉ ra, chi kỵ binh này ý đồ chủ yếu là muốn trì hoãn tiến độ đông chinh của Đường quân, thắng được thời gian cho Trương Huyễn ở Giang Nam.
Hứa Thiệu quả thật rất lo lắng. Một là sự an toàn của mấy trăm chiếc thuyền hàng trong Trường Giang, Đường quân là từ đường bộ đến Di Lăng, các loại lương thực vật tư lại là lấy thủy vận chuyển đến. Ngay tại buổi sáng hôm nay, một đội tàu vận chuyển từ Ba Đông tới đến huyện Di Lăng, cái này gọi là binh mã chưa động, lương thảo đi trước, đội tàu đưa tới tám vạn thạch lương thực, Hứa Thiệu rất lo lắng, hai ngàn binh sĩ của hắn có thể ngăn được kỵ binh Tùy quân tấn công hay không.
Nhưng lo lắng thì lo lắng, Hứa Thiệu lập tức tổ chức mấy ngàn dân phu đem lương thực vận chuyển về thành, chỉ cần lương thực vào thành, nguy hiểm cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Trên bến tàu đặc biệt náo nhiệt, tám vạn thạch lương thực đã dỡ xuống một nửa, đã hình thành ba đống lương thực như ngọn núi nhỏ, bốn phía khắp nơi là cửu vạn bến tàu vận chuyển lương thực, mấy nghìn người hoặc gánh lương thực, hoặc đẩy xe một bánh, hình thành hai đội ngũ thật dài, phương hướng không giống nhau, mà hai ngàn binh sĩ chia làm mười đội, ở trong bến tàu và huyện thành tuần tra, theo dõi nhất cử nhất động bốn phía.
Hứa Thiệu và trung lang tướng Phùng Thái đứng ở trên thành lâu nhìn bến tàu xa xa. Hứa Thiệu rất lo lắng, hắn cảm giác mấy ngày nay kỵ binh Tùy quân sẽ đánh tới, mà Di Lăng binh lực quá ít, chỉ có hai ngàn người, một khi Tùy quân đánh đến, bọn họ có thể chống đỡ được hay không?
Phùng Thái nhìn ra sự lo lắng trong mắt Hứa Thiệu, liền cười khuyên hắn: “Thái thú không cần quá lo, đường xá Di Lăng không tốt, kỵ binh từ phía đông đánh tới chỉ có thể đi đường cái, ta ở trên đường cái ngoài mười dặm đã an bài thám tử, một khi kỵ binh xuất hiện sẽ lập tức đốt khói, chúng ta kịp thời rút về thành sẽ không sao, kỵ binh là không công được thành, ta nhắm chừng nhiều nhất ba ngày, đại quân của chúng ta sẽ đánh đến.”