Lúc này, vài tên thám báo kỵ binh chạy tới, ở trước mặt Trương Huyễn ôm quyền hành lễ nói: “Khởi bẩm đại soái, tuyệt đại bộ phận cư dân thành Bà Dương đã bỏ chạy, Lâm Sĩ Hoằng và quân đội đều đã rút về phía bắc.”
Điều này ở trong dự kiến của Trương Huyễn, dù sao quận Bà Dương là sào huyệt của Lâm Sĩ Hoằng, đại quân mình thân ở trong quận Bà Dương, Lâm Sĩ Hoằng sao có thể không biết?
“Nơi này cách huyện Bà Dương còn bao xa?”
“Khoảng năm mươi dặm!”
Trương Huyễn nhìn nhìn sắc trời, vừa qua giữa trưa, hẳn là trước khi trời tối có thể chạy tới huyện Bà Dương. Hắn lập tức hỏi: “Tô tướng quân ở đâu?”
Có thân vệ chạy vội đi, một lát sau, Tô Định Phương chạy tới, ôm quyền thi lễ nói: “Xin đại soái phân phó!”
“Ngươi dẫn ba ngàn kỵ binh làm tiên phong, đi huyện Bà Dương trước, cẩn thận quân địch mai phục.”
“Tuân lệnh!”
Tô Định Phương nhận lệnh mà đi, không bao lâu, hắn dẫn ba ngàn kỵ binh chạy vội đi.
Hoàng hôn, chủ lực và đội tàu Tùy quân đồng thời đến huyện Bà Dương. Lúc này, quân đội của Tô Định Phương đã khống chế toàn thành, Tùy quân sau đó vào ở quân doanh của quân đội Lâm Sĩ Hoằng, các binh sĩ kiểm tra giếng nước, đào bếp nấu cơm, trong đại doanh cực kỳ bận rộn.
Lúc này, một nam tử bộ dáng chưởng quầy được đưa tới đại trướng của Trương Huyễn. Người này họ Dương, là thám báo thám tử Tùy quân xếp vào ở huyện Bà Dương.
Hắn được dẫn vào đại trướng, tiến lên quì một gối bẩm báo: “Ty chức Dương Tục, tham kiến đại soái!”
“Mời đứng lên!”
Trương Huyễn mời hắn đứng dậy, cười hỏi: “Ngươi ở huyện thành làm cái gì để yểm hộ?”
“Ty chức ở huyện thành mua một khách sạn, như vậy giao tiếp với người lui tới cũng sẽ không bị ai hoài nghi.”
Khách sạn và tửu quán đều là thủ đoạn yểm hộ không tệ, Trương Huyễn cười gật gật đầu hỏi: “Lữ tướng quân bên kia có tin tức chưa?”
Dương chưởng quầy lấy ra một phong thư thật dày trình cho Trương Huyễn, đây là thư Lữ Bình tướng quân để lại cho đại soái, mời đại soái xem qua. Thân binh đem thư chuyển cho Trương Huyễn, Trương Huyễn đọc lướt qua, liền đặt thư xuống, lại hỏi: “Vì sao toàn thành hầu như thành một tòa thành trống rồi?”
“Hồi bẩm đại soái, một nửa dân cư huyện Bà Dương đều là người nhà quân đội, quân đội rút lui, gia quyến tự nhiên cũng sẽ không ở lại trong thành.”
“Vậy còn có một nửa đâu? Bọn họ vì sao cũng muốn đào tẩu.”
“Ty chức hỏi mấy hộ hàng xóm chung quanh, bọn họ cũng không phải người nhà quân đội, ta hỏi bọn hắn vì sao phải đi, bọn họ nói lòng người hoảng sợ, mọi người đều đang đi, cho nên vẫn là đi thì trong lòng an toàn hơn chút.”
Thì ra là nghe tin mà chạy, Trương Huyễn không khỏi bật cười, hắn đối với đại bộ phận tình báo của Lâm Sĩ Hoằng đều biết, tìm Dương chưởng quầy này đến chỉ là muốn hỏi tin tức Lã thị huynh đệ, cái khác cũng không cần biết gì nữa. Hắn liền cổ vũ Dương chưởng quầy vài câu, bảo thân binh dẫn hắn đi ra ngoài.
Trong đại trướng chỉ còn lại có một mình Trương Huyễn, hắn mở ra thư của Lữ Bình lại đọc kỹ một lần, không khỏi vỗ bàn tán dương. Đôi Lã thị huynh đệ này có thể xưng là đại tài, lúc trước một mực không có tiếng tăm gì cũng mai một bọn họ, đặc biệt Lữ Bình mưu lược tàn nhẫn, cho dù mưu sĩ bình thường cũng chưa chắc so được với hắn, người này nếu có thể trung thành với mình, tuyệt đối là một quân cờ rất hữu dụng.
Trương Huyễn trầm ngâm một lát, liền viết một phong thư, bảo vài tên thám báo nghĩ cách lẻn vào trong quân đội chỗ Lữ Bình.
***
Cùng lúc chủ lực Tùy quân chiếm lĩnh quận Bà Dương, một mũi chiến thuyền Tùy quân đang hướng Kỳ Khẩu quận Kỳ Xuân chạy đi, Kỳ Khẩu ở bờ bên kia của huyện Bồn Thành quận Cửu Giang, chính là nơi thủy quân Tùy quân trú đóng.
Tuy vị trí chiến lược của Kỳ Khẩu rất quan trọng, nhưng Tùy quân ở sau khi diệt Đỗ Phục Uy, Lâm Sĩ Hoằng cũng không dám phái quân đội đến chiếm lĩnh, sợ bị Tùy quân tìm được cái cớ xuất binh tấn công hắn.
Lúc này đội tàu chạy hướng Kỳ Khẩu là một mũi chủ lực của thủy quân Tùy quân, do một trăm chiếc chiến thuyền tạo thành, tướng lĩnh đội tàu chính là chủ tướng thủy quân Lai Hộ Nhi.
Đây là Tùy quân lần đầu tiên chạy vào vùng trung tâm của Lâm Sĩ Hoằng, tựa như kẻ xâm nhập xông vào phòng khách nhà chủ, Lai Hộ Nhi cũng biết đội tàu quân địch tất nhiên sẽ có phản ứng mãnh liệt, bọn họ cực kỳ cảnh giác nhìn chăm chú vào động tĩnh trên mặt sông phía nam.
Lai Hộ Nhi biết, ở huyện Bành Trạch có một mũi chủ lực thủy quân của quân Sở, do nhân vật số hai của thủy quân quân Sở Lam Bình Vọng thống soái. Ở một mức độ nào đó, Lai Hộ Nhi chính là đặc biệt dẫn quân đến khiêu khích chi thuỷ quân này, đánh bại chi thuỷ quân này, chiếm lĩnh huyện Bành Trạch.
Nếu không xoá sạch chi thủy quân này, đội tàu quân Tùy không thể hướng chủ lực quân Tùy đã đánh đến quận Bà Dương cung cấp trợ giúp hậu cần. Trước khi xuất chinh, Trương Huyễn đã đem trọng địa hậu cần của quân đội chủ lực đặt ở huyện Bành Trạch, như vậy, huyện Bành Trạch và Kỳ Khẩu bờ bên kia hình thành thế bao vây quận Cửu Giang.
‘Keng keng keng!’
Trên cột buồm truyền đến một trận tiếng chuông thanh thúy, thể hiện binh sĩ quan sát đã phát hiện tình huống. Lai Hộ Nhi lập tức tập trung nhìn hướng nam, dần dần, trên mặt sông xuất hiện vô số điểm đen nhỏ, thủy quân quân Sở quả nhiên đã xuất hiện.
Lai Hộ Nhi lập tức hạ lệnh, “Đi lên nghênh chiến!”
~~~~
Hai đội tàu ở mặt sông chậm rãi tới gần, cách nhau vài dặm, hai cánh quân đều là quân tinh nhuệ trên mặt nước, cực giỏi về thủy chiến, thuyền quân Tùy cao lớn chắc chắn, binh sĩ trang bị hoàn mỹ, huấn luyện tốt.
Mà quân Sở của Lâm Sĩ Hoằng tuy chiến thuyền không bằng quân Tùy, nhưng số lượng đông đảo, hơn nữa kinh nghiệm tác chiến trên mặt nước phong phú, là một cánh thủy quân mạnh mẽ không thể xem nhẹ.
Chiến thuyền dày đặc của quân Sở đã xuất hiện, đang gấp rút tiến hành bày trận trên mặt nước. Chiến thuyền của quân Sở có hai trăm năm mươi chiếc, nhưng phần lớn là chiến thuyền cỡ trung và nhỏ khoảng năm trăm thạch, bọn họ sắp sử dụng chiến thuật bầy sói, cũng chính là tập trung thuyền vây công chiến thuyền của quân địch, sau khi phá hủy một chiếc chiến thuyền lại tập trung binh lực đối phó một chiếc thuyền địch khác.
Ở năm trước, trong thủy chiến với quân Lương, quân Sở là lợi dụng loại chiến thuật này tiêu diệt trên bảy phần mười chiến thuyền của quân Lương, do đó lấy được toàn thắng.
Mà trăm chiếc chiến thuyền quân Tùy đều là chiến thuyền ngàn thạch trở lên, bọn họ bày Thiên Hạt trận, Chu Mãnh và Tề Lượng đều dẫn ba mươi chiếc chiến thuyền làm càng bọ cạp trái phải, để lại hai mươi chiếc khoái thuyền Du Diên làm đuôi bọ cạp, chủ tướng Lai Hộ Nhi thì dẫn năm mươi chiếc chiến thuyền làm thân bọ cạp.
Đây là chiến pháp kinh điển trong thủy chiến, yêu cầu đối với phối hợp cùng chỉ huy đều cực cao, hơi chậm chạp sẽ bị quân địch bẻ càng bẻ đuôi, nhưng một khi phối hợp ăn ý lại cực kỳ có uy lực.