Lý Hiếu Cung một lúc lâu nói không ra lời, cuối cùng hắn thở dài thật dài nói: “Lần này đông chinh còn có ý nghĩa gì đây? Không còn lương thực, không còn thuyền vận chuyển, ta thậm chí ngay cả vũ khí công thành cũng không có, hay là tạm dừng đi! Ta đã hướng thiên tử thỉnh tội rồi.”
Khuất Đột Thông âm thầm cả kinh, một nguyên nhân khác Tần vương điện hạ bảo hắn tới cứu viện chính là hy vọng Lý Hiếu Cung tạm thời đừng hướng triều đình báo cáo, sợ triều đình thay đổi kế hoạch, ảnh hưởng đại kế đông chinh, không ngờ Lý Hiếu Cung vẫn đã hướng thiên tử dâng thư.
Khuất Đột Thông bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Ý tứ Tần vương điện hạ là, chúng ta vờ công Tiêu Lương, thực ra giữ Kinh Châu, hơn nữa phải không tiếc mọi giá giữ được quặng sắt quận Giang Hạ, lần này chúng ta cần đả thông thông đạo Tương Dương đến Ba Thục, lấy Nam quận là mục tiêu bước đầu tiên chúng ta đông chinh.”
Phương án này thật ra cũng khả thi, tuy kế hoạch đông chinh chưa hoàn thành, nhưng ít ra lấy được Kinh Châu, coi như là hoàn thành một nửa, không đến mức mãn thua cả ván. Lý Hiếu Cung nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng ta hiện tại gặp phải vấn đề nghiêm trọng lương thực sắp cạn, nếu không phải ta mới từ Ba quận vận chuyển đường bộ đến một lô lương thực, đại quân ngày hôm qua đã cạn lương thực.”
“Lương thực không đủ chúng ta có thể từ Tương Dương vận chuyển đến, tuy sẽ tốn một chút sức dân, mặt khác điện hạ không cần xuất binh năm vạn, để lại quân đội giữ đường khe cùng Di Lăng, chỉ cần dẫn ba vạn quân tiến công Nam quận là được, ty chức cũng sẽ dẫn quân phối hợp điện hạ.”
“Được rồi! Hôm nay ta chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ xuất binh Nam quận.”
***
Thái Cực cung Võ Đức điện, một hồi triều hội không khí khẩn trương đang khẩn cấp tiến hành, Lý Uyên sắc mặt âm trầm ngồi ở trên giường rồng. Hắn luôn luôn chú ý quân Đường thực thi đông chinh ở phương nam lần này, tuy huyện Quân Dương xuất hiện một chuyện không thoải mái, nhưng Nhị lang vẫn chưa làm hắn thất vọng, như gió thu cuốn hết lá vàng chiếm lĩnh toàn bộ bắc bộ Kinh Châu, bao gồm quặng sắt quận Giang Hạ hắn chờ mong đã lâu.
Nhưng nam chinh bước thứ hai lại rất không thuận lợi, hắn buổi sáng hôm nay nhận đượ tin báo khẩn của Lý Hiếu Cung, mới biết được năm vạn đại quân Ba Thục bị quân Tùy chặn lại ở trên đường khe đã lâu tới nửa tháng, chậm chạp chưa thể đánh đến Nam quận, điều này làm Lý Uyên cực kỳ giận dữ. Quân Tùy đã quét ngang Mạnh Hải Công, mắt thấy sắp tiêu diệt Lâm Sĩ Hoằng, nếu bọn họ còn không động thủ tiêu diệt Tiêu Tiển, chỉ sợ không còn cơ hội.
“Các vị ái khanh đều nói một chút đi! Chúng ta một lần nữa sửa sang lại lối suy nghĩ, xem một bước sau nên làm gì?”
Lý Uyên nhìn thoáng qua Bùi Tịch, “Vẫn là Bùi tướng quốc nói trước đi!”
Bùi Tịch đứng dậy nói: “Vi thần vẫn luôn nghĩ, quân Tùy sao lại có thể đánh đến huyện Tỷ Quy? Đã có thể chặn lại năm vạn quân Đường, như vậy nhân số quân Tùy tất nhiên không phải ít, ít nhất phải có mấy nghìn người, một mũi quân đội như vậy, rốt cuộc là chắp cánh bay đến Tỷ Quy như thế nào? Thật ra đáp án chỉ có một, đó là Trương Huyễn và Tiêu Tiển đã bí mật kết minh, quân Tùy là mượn đường địa bàn Tiêu Tiển tiến vào quận Di Lăng, sự kiện huyện Tỷ Quy chỉ là một cái biểu tượng, chúng ta cần nhìn tới chân tướng sau lưng biểu tượng, một bước tiếp theo nếu chúng ta tiến công Tiêu Lương, như vậy chúng ta đối mặt không chỉ có quân đội của Tiêu Tiển, còn có quân Tùy sau lưng bọn hắn. Bệ hạ, điểm này nếu nhìn không thấu, chúng ta sẽ thiệt thòi lớn.”
Bùi Tịch vừa dứt lời, Lưu Văn Tĩnh liền đứng dậy nói: “Bệ hạ, Bùi tướng quốc nói rất hoang đường, xin cho vi thần nói vài câu.”
Bùi Tịch giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Văn Tĩnh. Bùi Lưu hai người đấu tranh, các triều thần đã sớm thấy quái mà không quái nữa, Lý Uyên cũng tập mãi thành thói quen, hắn liền gật gật đầu nói: “Lưu tướng quốc mời nói!”
Lưu Văn Tĩnh coi như chưa phát hiện ánh mắt hung ác của Bùi Tịch, không chút hoang mang nói: “Bùi tướng quốc vào trước là chủ, hắn cho rằng chặn lại năm vạn quân đội hẳn là có mấy nghìn người, cái này chỉ có thể nói rõ hắn chưa từng đi huyện Tỷ Quy, nhắm mắt nói bậy. Vi thần trước kia tìm hiểu quặng sắt Ba Thục, cũng từng nghiên cứu hạp đạo, huyện Tỷ Quy vừa lúc kẹp hạp đạo, đường đá chật hẹp, tấn công huyện Tỷ Quy rất khó khăn, một lần nhiều nhất chỉ có thể đưa vào hai ngàn binh lực, chớ nói năm vạn người, cho dù năm mươi vạn người cũng thế. Trên thực tế, quân Tùy chỉ cần có mấy trăm quân là có thể thủ được huyện Tỷ Quy, nếu vi thần không đoán sai, cánh quân Tùy đánh bất ngờ Tỷ Quy chính là đám quân Tùy đánh lén huyện Quân Dương, đại khái khoảng một ngàn kỵ binh, bọn họ là từ quận Tương Dương trực tiếp đánh tới quận Di Lăng, mà không phải mượn đường địa bàn Tiêu Tiển.”
Bùi Tịch đỏ bừng mặt, tức giận nhìn Lưu Văn Tĩnh nói: “Chẳng lẽ Trương Huyễn và Tiêu Lương sẽ không bí mật kết minh sao? Trương Huyễn sẽ để mặc chúng ta tiêu diệt Tiêu Tiển? Lúc trước Tiêu Tiển phái quân đội quét sạch quặng sắt của Bột Hải hội ở Giang Hạ, đây chẳng lẽ không phải ý tứ của Trương Huyễn?”
Lưu Văn Tĩnh vẫn không chút hoang mang nói: “Ta cũng không nói Trương Huyễn sẽ không kết minh với Tiêu Tiển, ta cũng cho rằng Trương Huyễn nhất định sẽ ở sau lưng bí mật ủng hộ Tiêu Tiển, nhưng chỗ này có một vấn đề, Trương Huyễn sẽ trực tiếp xuất binh kề vai chiến đấu với quân đội của Tiêu Lương hay không. Nếu dựa theo ý tứ Bùi tướng quốc, quân Tùy là muốn đưa vào tác chiến, nhưng ta cảm thấy quân đội của Trương Huyễn nhất định sẽ không trực tiếp giúp quân Tiêu Lương, ta cảm thấy mục tiêu thật sự của Trương Huyễn là quận Giang Hạ, hắn nhất định sẽ thừa dịp quân Đường và quân Tiêu Lương kịch chiến đang say sưa xuất binh Giang Hạ, cướp đi núi quặng sắt.
Lưu Văn Tĩnh hiển nhiên nhìn nhìn càng thấu triệt, Bùi Tịch cười lạnh một tiếng, “Dựa theo ý tứ Lưu tướng quốc, chỉ cần chúng ta giữ quận Giang Hạ là được, như vậy chúng ta hiện tại không cần phải đông chinh, dù sao quận Giang Hạ đã ở trong tay chúng ta.”
“Lời không thể nói như vậy, nếu chúng ta không từ phía tây chế trụ quân Tiêu Lương, như vậy Tiêu Tiển sẽ ở dưới sự cổ động của Trương Huyễn tiến công Tương Dương. Tiêu Lương tự xưng bốn mươi vạn đại quân, mặc dù có chút khoa trương, nhưng hai mươi vạn là có, mà chúng ta ở Tương Dương chỉ có hai vạn người, nếu mười vạn đại quân của Tiêu Tiển tấn công Tương Dương, Đường quân Giang Hạ cần về cứu viện hay không? Nếu về cứu viện, vậy Trương Huyễn sẽ nhân cơ hội tiến công mỏ ở quận Giang Hạ hay không?”
Lưu Văn Tĩnh liên tiếp chất vấn làm Bùi Tịch cứng họng. Lúc này, Trần Thúc Đạt đứng dậy cười hoà giải nói: “Cụ thể nên tác chiến như thế nào nên do Tần vương điện hạ tới cân nhắc, chúng ta nên đứng cao hơn một chút nhìn vấn đề. Bệ hạ, xin cho vi thần nói hai câu.”
Lý Uyên liền biết thời biết thế nói: “Hai vị tướng quốc ngồi chút, chúng ta nghe xem ý tứ của Trần tướng quốc.”
Bùi Tịch lại hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Văn Tĩnh, rồi ngồi xuống, Lưu Văn Tĩnh liếc xéo Bùi Tịch, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng ngồi xuống.