Lúc này, Trần Thúc Đạt đi ra khỏi chỗ ngồi không chút hoang mang nói: “Chiến tranh thật ra đánh là hậu cần, tin tưởng mọi người nhất định đồng ý lời ta. Trương Huyễn mấy năm nay sở dĩ trăm trận trăm thắng, mấu chốt không ở chỗ hắn so với chúng ta nhiều hơn bao nhiêu lương thực vật tư, trái lại, lương thực của hắn không dư dả bằng chúng ta, dân cư cũng không đông đúc bằng chúng ta, nhưng năng lực bảo đảm hậu cần của hắn lại cường đại hơn xa chúng ta, nguyên nhân căn bản chính là hắn có được một đội tàu cường đại. Lần này chúng ta đông chinh xuất hiện khó khăn, thật ra khó khăn vẫn là giống lần đầu tiên đông chinh, vấn đề xuất hiện ở trên hậu cần. Nếu chúng ta cũng có một đội tàu vận chuyển cường đại, như vậy chúng ta đi Đan Thủy cũng tốt, rời Trường Giang phía tây cũng tốt, chúng ta sẽ không bị động giống hôm nay, các vị nói đúng không?”
Độc Cô Hoài Ân gật gật đầu nói: “Trần tướng quốc nói không sai chút nào, nhưng vấn đề là đóng thuyền cần thời gian tích lũy, cần lượng lớn thợ thuyền, hai cái chúng ta đều thiếu, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trần Thúc Đạt cười nói: “Cùng với đến vực thèm cá, không bằng lui mà kết lưới. Chúng ta có thời gian, chỉ cần chúng ta muốn đóng thuyền, bây giờ có thể bắt tay vào làm, hai ba năm sau, chúng ta cũng sẽ có mấy trăm chiếc thuyền hàng, nếu chúng ta không làm, vậy chúng ta vĩnh viễn không có thời gian. Về phần thợ thuyền, Quan Lũng có lẽ không có, nhưng Ba Thục có. Trên Dân Giang từng có mười hai xưởng thuyền, tuy xưởng thuyền phần lớn đã đóng cửa, nhưng người còn đó, chỉ cần chúng ta trả giá cao chiêu mộ, tin tưởng thợ thuyền nhất định sẽ chen chúc mà tới, nhưng...”
Nói tới đây, Trần Thúc Đạt dừng một chút, ánh mắt hắn nhìn phía Lý Uyên, ý ở ngoài lời là trưng cầu ý kiến thiên tử, mình có thể nói thêm hay không.
Lý Uyên vội nói: “Mời Trần tướng quốc tiếp tục nói.”
Trong đại điện rất yên tĩnh, toàn bộ đại thần đều đang tập trung tinh thần nghe Trần Thúc Đạt phân tích. Trần Thúc Đạt cười cười lại tiếp tục nói: “Nhưng chính như Độc Cô thượng thư nói, chúng ta hiện tại quả thật cần gấp thuyền, vi thần có một phương án lâm thời có lẽ có thể giải quyết vấn đề này, chúng ta có thể tham khảo biện pháp của người Hồ, dùng bè da loại lớn để vận chuyển hàng hóa, một chiếc bè da loại lớn tương đương với một chiếc thuyền hàng ngàn thạch, bởi vì chúng ta đều là xuôi dòng mà xuống, bè da loại lớn hoàn toàn có thể thỏa mãn sử dụng.”
Trong đại điện nhất thời đầy tiếng nghị luận, phương án này của Trần Thúc Đạt không mới mẻ, lúc trước đã có người đề xuất dùng bè da dê vận lương, nhưng bị triều thần phổ biến phản đối. Đường đường nước lớn lại dùng biện pháp của người Hồ vận chuyển, truyền ra sẽ làm người ta chê cười, hơn nữa lúc ấy quân đội cũng thu thập được không ít thuyền, cho nên phương án bè da này bị phủ quyết.
Lại không ngờ hôm nay Trần tướng quốc lại một lần nữa đề xuất phương án này, nhưng trước khác nay khác, hiện tại thuyền lớn vận chuyển của quân Đường bị quân Tùy thiêu hủy, dùng phương tiện chuyên chở của người Hồ chung quy tốt hơn tiền tuyến cạn lương thực, một điểm này mọi người không cổ hủ, chỉ là bè da có thể áp dụng hay không, lại khiến mọi người có chút nghi hoặc.
***
Lúc này, Binh bộ thị lang Triệu Từ Cảnh nói: “Phương án bè da của Trần tướng quốc Binh bộ có thể cân nhắc, nhưng vùng hạp đạo dòng Trường Giang chảy xiết, lắm đá ngầm, bè da rất dễ bị đá ngầm xé rách, chỉ sợ không quá thích hợp thuỷ vận trên Trường Giang.”
Trần Thúc Đạt cười nói: “Triệu thị lang chỉ biết một, lại không biết hai, Trường Giang vùng hạp đạo tuy nước chảy xiết, lắm đá ngầm, nhưng trên cơ bản đều là nhô ra, không có ẩn dưới bề mặt, đối với thuyền gỗ đi trên mặt sông thì ảnh hưởng rất lớn, dễ va phải đá ngầm húc vỡ, nhưng một mặt khác, nhiều năm dòng nước cọ rửa khiến đá ngầm trở nên rất nhẵn, không có góc cạnh sắc bén, không cần lo lắng bè da bị xé rách, huống hồ bản thân bè da lực đàn hồi rất tốt, nếu chúng ta lại trùm thêm da trâu, hoàn toàn không cần lo va phải đá ngầm đắm, ta cho rằng có thể áp dụng ở Trường Giang!”
Nói đến mức này, mọi người cũng không tiện phản bác nữa, toàn bộ ánh mắt đều ném về phía thiên tử Lý Uyên. Lý Uyên trầm ngâm một lát nói: “Nước xa khó cứu lửa gần, thuyền dân đất Thục đã trưng dụng hết, thuyền nhỏ Quan Trung cũng không đưa đi Ba Thục được, nhưng tiền phương quả thật cần vận chuyển lương thực, trẫm cảm thấy có thể thử một lần, nếu không được chúng ta lại nghĩ cách khác, chuyện này sẽ do Binh bộ chấp hành, phải nắm chặt thời gian!”
Triệu Từ Cảnh vội vàng khom người thi lễ, “Vi thần tuân chỉ!”
~~~~
Lý Uyên trở lại ngự thư phòng, không bao lâu, thái tử Lý Kiến Thành cũng vào theo, “Phụ hoàng tìm nhi thần có việc gì sao?”
“Con ngồi xuống trước!”
Cha con hai người ngồi xuống. Lý Uyên uống ngụm trà, nói với Lý Kiến Thành: “Con đối với thế cục đông chinh trước mắt thấy thế nào?”
Lý Kiến Thành trầm mặc một phen, nói: “Nhi thần cho rằng khống chế được Kinh Châu và quận Giang Hạ là mấu chốt, tiêu diệt Tiêu Tiển hay không thật ra không quan trọng, giữ hắn ngược lại khiến giữa chúng ta và quân Tùy có thêm một cái giảm xóc.”
“Con nói như vậy, là bởi vì chúng ta công diệt Tiêu Tiển đã không quá thực tế rồi sao?”
“Có một chút nguyên nhân phương diện này, nhưng nhi thần vẫn cảm thấy mỏ quận Giang Hạ quan trọng hơn.”
Lý Uyên gật gật đầu, “Chuyện này trẫm sẽ giao trách nhiệm Nhị đệ của con đi xử lý thích đáng, hôm nay trẫm tìm con đến, là có một việc quan trọng khác.”
“Xin phụ hoàng dạy bảo!”
Lý Uyên rất hài lòng đối với thái độ khiêm tốn của trưởng tử, liền cười nói: “Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nói như vậy đi! Trẫm muốn để ngươi đi Thái Nguyên.”
“Nhi thần tuân chỉ!”
Lý Uyên có chút kỳ quái nhìn nhìn trưởng tử. Hắn biết trưởng tử nhất định đã hiểu lầm, cho rằng mình là bảo hắn Thái Nguyên khao quân, Lý Uyên lắc đầu, “Ngươi chưa hiểu ý tứ trẫm, trẫm là bảo ngươi đi đối phó Lưu Vũ Chu, đem Tứ đệ của ngươi đổi trở về.”
Lý Kiến Thành lập tức ngẩn người, thì ra là bảo mình đi đánh Lưu Vũ Chu, hắn một chút chuẩn bị tâm lý cũng chưa có.
Lý Uyên thở dài nói: “Lưu Vũ Chu đem chúng ta kéo quá lâu rồi, gần đây trẫm xem mấy bản tấu lên của Ngự sử đài, đương nhiên nói rất hàm súc, nói hành vi của Nguyên Cát ở Thái Nguyên không phù hợp thân phận của hắn, cái gì gọi là không phù hợp thân phận của hắn, nhất định là hắn ở Thái Nguyên làm xằng làm bậy, nếu là làm xằng làm bậy cũng đơn giản, trẫm hoài nghi Lưu Vũ Chu chậm chạp không diệt được không phải hắn cường đại bao nhiêu, mà là vì Tứ đệ ngươi không cố gắng.”
Lý Kiến Thành yên lặng không nói gì. Thật ra hắn cũng có chút hoài nghi Lưu Vũ Chu chậm chạp diệt không được là Tứ đệ đang cố ý phóng túng, vì không bị điều về Trường An. Năm trước phụ thân muốn cho Hiếu Cung thay thế Tứ đệ, kết quả Tứ đệ âm thầm sai sử sĩ tộc Tịnh Châu liên danh dâng thư, yêu cầu hắn lưu lại, phụ hoàng còn tựa như bị thuyết phục, hủy bỏ điều lệnh, Lý Kiến Thành biết phụ hoàng không hồ đồ, chỉ là phụ hoàng đã có ý ra Ba Thục đông chinh, cho nên mới tạm thời từ bỏ điều động.