Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 1070 - Chương 850: Tâm Như Độc Hạt

Chương 850: Tâm như độc hạt
Chương 850: Tâm như độc hạt

Nhưng vì sao hiện tại phụ hoàng lại nghĩ đến đem mình điều đi Tịnh Châu?

Lý Uyên như hiểu Lý Kiến Thành khó hiểu, chậm rãi nói: “Nếu Trương Huyễn muốn tấn công Tiêu Tiển là một việc khác. Nếu hắn không đánh Tiêu Tiển, vậy chiến sự phương nam sẽ dần dần bình ổn, trẫm lo Tịnh Châu bên kia sẽ có tranh chấp, tuy sẽ không lập tức xảy ra, nhưng cần phòng ngừa chu đáo, chúng ta phải giải quyết Lưu Vũ Chu, không thể kéo dài thêm nữa.”

Lý Uyên chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, ngây ngốc nhìn bầu trời xa xa. Thật lâu sau, thanh âm hắn trở nên cực kỳ xa xăm, lại có một tia oán hận nói không nên lời.

“Lúc trước, Đậu Uy và Độc Cô Thuận nói cho ta biết, thiên hạ tuy quần hùng cùng nổi dậy, nhưng không có uy hiếp gì lớn, Đường triều sẽ rất thuận lợi thâu tóm các lộ chư hầu, cuối cùng thống nhất thiên hạ, cho dù Trương Huyễn cũng sẽ quy thuận Đại Đường, trở thành bề tôi của trẫm, nhưng sự thật chứng minh bọn họ đã lầm, hơn nữa sai thái quá. Trương Huyễn đã thành uy hiếp lớn nhất của chúng ta, hươu chết về tay ai còn chưa biết, không biết trẫm còn có thể nhìn thấy ngày thiên hạ thống nhất hay không.”

Nói đến đây, Lý Uyên thở dài thật dài, trong ánh mắt tràn ngập phiền muộn.

~~~~

Phía tây hồ Bà Dương, chỗ giao giới quận Dự Chươ ng và quận Cửu Giang, nơi này có một con đường hẹp, từ nam hướng bắc, lại rẽ chín mươi độ hướng tây, đường cái đi thông huyện Kiến Xương ngoài trăm dặm, nhưng ngay tại chỗ ngoặt, lại có một đường nhánh, kéo dài mãi đến bên hồ Bà Dương ngoài hai dặm, nơi đó là một bến tàu thiên nhiên, thuyền lớn ngàn thạch cũng có thể trực tiếp cập bờ ở nơi đó.

Rất nhiều ngư dân đánh cá ở hồ Bà Dương chính là từ chỗ bến tàu thiên nhiên này lên bờ, sau đó đi đường nhánh về nhà, nhưng đường nhánh lại lại không phải ngư dân làm, mà là Lâm Sĩ Hoằng làm, vì dễ dàng cho hắn từ trong hồ Bà Dương lên bờ.

Buổi chiều một ngày này, mấy chiếc thuyền lớn bỏ neo ở bờ hồ, hơn ba mươi thân binh hộ vệ Lâm Sĩ Hoằng bước nhanh lên bờ, trên hai chiếc mã thuyền khác dắt xuống mấy chục con chiến mã.

Vẻ mặt Lâm Sĩ Hoằng cực vi khó coi, tựa như cơn giận trong lồng ngực sắp bùng nổ, nguyên nhân làm cảm xúc hắn bất ổn không phải Bành Trạch thất thủ, mà là hắn nhận được tin tức, con trai thứ ba cùng con rể thứ hai của hắn ở trong quân ngoài ý muốn bỏ mình, nguyên nhân là bị thích khách quân Tùy làm hại. Lâm Sĩ Hoằng vừa nghe đã bùng nổ, quả thực là nói hươu nói vượn, nào có đạo lý chủ tướng trong quân bị ám sát, những thân binh hộ vệ kia đều là bất tài sao? Muốn giết cũng là giết Lâm Sĩ Hoằng hắn mới đúng.

Hai người tuyệt đối không phải quân Tùy ám sát, hơn nữa Lâm Sĩ Hoằng càng ngày càng hoài nghi bọn họ là bị con trai thứ tư làm hại, lý do rất đơn giản, tứ tử Lâm Chính Bưu vì cướp quân quyền, càng nghĩ khả năng này càng lớn, càng nghĩ phẫn nộ trong lòng Lâm Sĩ Hoằng càng khó có thể ức chế, hắn nhất định phải đem chuyện này tra ra manh mối, nếu quả thật là tứ tử gây ra, vậy đừng trách hắn không niệm tình cha con.

Lâm Sĩ Hoằng xoay người lên ngựa, ở dưới ba mươi thân vệ kỵ binh hộ vệ, hướng huyện Kiến Xương phía tây chạy vội đi.

Vùng này do là chỗ giao giới của hai quận, dân cư thưa thớt, chỗ hẻo lánh, một đường hướng tây trên cơ bản không nhìn thấy thôn xóm, chỉ có tới gần bên hồ Bà Dương có làng chài nhỏ.

Chiến mã chạy vội, cuốn lên bụi vàng cuồn cuộn, hai bên là rừng rậm mênh mông vô bờ và đồi gò chập chùng. Lâm Sĩ Hoằng cắn môi giục ngựa phi nước đại, hắn phải ở trước khi trời tối chạy tới đại doanh huyện Kiến Xương.

Sau khi chạy đi ba mươi dặm, bọn họ tiến vào một con đường khe núi, hai bên là dãy núi dốc, lùm cây um tùm, đá lởm chởm, tiếp tục hướng lên trên là mảng lớn rừng rậm nguyên thủy.

Khe núi dài khoảng ba dặm, sau khi bọn hắn chạy đi một dặm, lại không thể không dừng chiến mã, một gốc đại thụ đổ phía trước đã cản đường đi.

Đại thụ dài chừng năm sáu trượng, đường kính cây hai người ôm không hết. Lâm Sĩ Hoằng không khỏi ngẩng đầu nhìn trên núi, cái cây to này hẳn là từ trên núi lăn xuống. Đúng lúc này, Lâm Sĩ Hoằng bỗng phát hiện trong lùm cây ngoài mấy chục bước có bóng người chớp lên.

Lâm Sĩ Hoằng nhất thời cả kinh da đầu phát nổ, “Không ổn, có mai phục!” Hắn hô to một tiếng, quay đầu ngựa bỏ chạy.

Nhưng đã không kịp, chỉ nghe một tiếng mõ vang, trong lùm cây hai bên xuất hiện ít nhất hai ngàn cung nỏ thủ, bọn họ đồng loạt bắn tên, tên như bão tố bắn về phía Lâm Sĩ Hoằng và hộ vệ của hắn, đáng thương một đời kiêu hùng lại chết ở dưới loạn tiễn. Lâm Sĩ Hoằng trúng mấy trăm mũi tên, bị bắn như con nhím, toàn bộ thân binh của hắn tính cả chiến mã đều bị loạn tiễn bắn chết hết.

Tên dừng lại, cạnh tảng đá lớn bên trái xuất hiện bóng người tướng quân Lữ Phi, mà Lữ Bình thì từ sau đại thụ bên phải đi ra. Lữ Phi thét ra lệnh thủ hạ, “Đi xem!”

Nhất binh sĩ chạy vội xuống núi, một lát bẩm báo nói: “Khởi bẩm tướng quân, toàn bộ đã chết.”

Huynh đệ hai người trao đổi một ánh mắt, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ Tề vương giao cho bọn họ, Lữ Bình lập tức phái hai gã tâm phúc đem đầu Lâm Sĩ Hoằng đưa đi huyện Bành Trạch.

“Nhị đệ, ngươi nói Lâm Chính Bưu sẽ không giết chúng ta diệt khẩu?” Ở trên đường quay về, Lữ Phi thấp thỏm lo âu hỏi.

Lữ Bình cười cười, “Người bình thường sẽ làm như vậy, nhưng Lâm Chính Bưu có lẽ là ngoại lệ.”

“Vì sao?”

Lữ Phi khó hiểu hỏi: “Loại sài lang này ngay cả cha anh mình cũng dám giết, hắn còn có cái gì không dám làm, vì sao sẽ mở một mặt lưới đối với chúng ta?”

“Rất đơn giản, bây giờ còn chưa phải lúc giết chúng ta, người này tuy độc ác, dã tâm bừng bừng, nhưng tương tự đầu óc cũng khá đơn giản, hắn căn bản không biết kế tiếp nên làm gì? Trừ chúng ta có thể giúp hắn, còn có ai có thể chỉ điểm hắn.

Dừng một chút, Lữ Bình lại cười nói: “Ta cũng không phải nói hắn không muốn giết chúng ta, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, đợi hắn không cần chúng ta nữa, hắn tự nhiên sẽ động thủ.”

Lữ Phi gật gật đầu, “Ngươi nói đúng, kẻ này mỏng ân bạc tình, lòng nghi ngờ rất nặng, cũng không có tâm phúc gì, phàm là người hắn có tin được, giết cha loại việc cơ mật này cũng sẽ không để chúng ta đi làm.”

Ban đêm, Lã thị huynh đệ quay về huyện Kiến Xương, hai người vẫn quyết định giữ lại một chiêu, đề phòng Lâm Chính Bưu chó cùng rứt giậu, Lữ Phi mang theo binh sĩ trở về doanh trại của bọn họ trước một bước.

Ba vạn quân của Lâm Chính Bưu không mang theo doanh trướng, bọn họ đem một nửa cư dân huyện Kiến Xương đuổi khỏi nhà, quân đội thì vào chiếm nhà dân làm doanh trại, quân nha của Lâm Chính Bưu là huyện nha. Lúc này Lâm Chính Bưu đang sốt ruột ở trong đại sảnh huyện nha đi qua đi lại, thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài nhìn lại.

Hắn rất lo lắng Lã thị huynh đệ phục kích thất bại, một khi phụ thân vào quân doanh, chi quân đội này hắn không khống chế được, khi đó Lâm Chính Bưu hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment