“Còn có một con thuyền ở nơi nào?”
Lai Hộ Nhi nhất thời khẩn trương hẳn lên, nếu quân địch biết được quân Tùy xuất động quy mô lớn, rất có thể sẽ không nán lại ở nội hồ trong đảo Thất Công nữa.
“Chúng ta không biết, nhưng chúng ta là chiếc thuyền trinh sát đầu tiên về báo tin.”
Lai Hộ Nhi đứng lên nói: “Đem bọn chúng dẫn đi tiếp tục thẩm vấn nghiêm thêm!”
Binh sĩ đem hai gã thám tử dẫn xuống. Lai Hộ Nhi trầm ngâm một lát lại nói với Khúc Võ: “Cần tăng mạnh chặn lại cửa hồ, cần phải đem một chiếc thuyền trinh sát khác chặn đứng!”
“Ty chức tuân lệnh!”
Khúc Võ thi lễ, lui xuống. Lai Hộ Nhi trầm ngâm một lát, lại viết một đạo thủ lệnh bảo thân binh đi truyền lệnh cho Tề Lượng, cửa hồ quá lớn chưa chắc có thể phong tỏa được, phải phong tỏa một đoạn mặt sông mới được, vô luận như thế nào, nhất định phải chặn lại một chiếc tặc thuyền trinh sát khác.
~~~~
Dòng chảy phụ của hồ Bà Dương có to nhỏ trên trăm cái, dòng chảy nhánh lớn nhất là Cống Thủy, dòng chảy nhánh tương đối lớn khác còn có Dặc Thủy, Tu Thủy, Bà Dương thủy vân vân, nhưng còn nhiều vô số sông nhỏ không biết tên, chỉ dòng chảy nhỏ từ phía đông chảy vào hồ Bà Dương đã có nhiều tới mười ba cái.
Trong đó, một dòng chảy rất nhỏ từ trong một rừng cây lẳng lặng rót vào quận Bà Dương, ngay cả người đánh cá cũng sẽ không chú ý nó tồn tại, đặc điểm lớn nhất của dòng chảy này chính là nó ngoặt hướng bắc, cách hồ Bành Trạch chỉ có năm dặm, nhưng cũng chưa rót vào trong hồ Bành Trạch, chỉ là cọ một chút liền tiếp tục uốn lượn nam hạ, cuối cùng rót vào hồ Bà Dương.
Trong màn đêm nặng nề, một đội tàu cũng lặng yên không tiếng động từ trong sông nhỏ chạy ra, tiến vào hồ Bà Dương, đội tàu này chính là đội đột kích phía nam của thủy quân quân Tùy, bọn họ phụng mệnh từ phía đông nam tới gần đảo Thất Công, đội tàu đứt quãng tiến vào hồ Bà Dương, thân tàu rất hẹp dài, ba mươi gã thuyền viên đồng thời khua mái chèo, tốc độ cực nhanh, giống như một con du diên lao vun vút ở trên mặt nước.
Nhìn từ tình báo ban đầu, trên mười mấy đảo phía đông nam không có tháp canh, phán đoán từ lẽ thường, uy hiếp của đảo Thất Công cũng là đến từ phương bắc, cho nên Lai Hộ Nhi muốn cược một lần này, trên đường đội tàu du diên từ phía đông tới gần đảo Thất Công sẽ không bị tháp canh của quân địch phát hiện.
Đương nhiên, đặt cược vô căn cứ chỉ có thể gọi là gặp vận may lớn, danh tướng thật sự đặt cược là đã có 95% nắm chắc, chỉ tiến hành đặt cược đối với nửa thành chưa biết còn lại.
Lai Hộ Nhi biết ở trên mặt hồ phía đông nam có một cái thông đạo rộng chừng mười mấy dặm, trên thông đạo này không có đảo, cũng không có tháp canh cố định, Lai Hộ Nhi duy nhất chưa thể xác định là, trên thông đạo này có thuyền trinh sát lưu động hay không?
Đội tàu du diên này vẫn do đại tướng Chu Mãnh suất lĩnh, đội tàu vô thanh vô tức ở trên mặt nước nhanh chóng di chuyển. Chu Mãnh đứng ở trên đầu chiếc thuyền đầu tiên, hết sức chăm chú quan sát động tĩnh trên mặt hồ, trên mặt hồ rất yên tĩnh, nhìn không thấy bóng dáng bất cứ thuyền trinh sát nào của quân địch, thậm chí ngay cả thuyền đánh cá cũng không có.
Canh ba, đội tàu an toàn đến hòn đảo nhỏ không người cách đảo Thất Công khoảng ba dặm, bọn họ tránh ở sau hòn đảo nhỏ không người, xa xa nhìn chăm chú cửa vào đảo Thất Công, ở phụ cận cửa vào, có mười mấy chiếc thuyền trinh sát lui tới đang qua lại tuần tra.
Chu Mãnh quan sát một lát, liền nói với hai gã thủy quỷ lúc trước từng tra xét đảo Thất Công: “Các ngươi lập tức đi cửa hồ, nói cho lão tướng quân có thể vào hồ rồi.”
***
Đội tàu chủ lực của quân Tùy vẫn bỏ neo ở cửa hồ Bà Dương, trong khoang thuyền chủ thuyền, Lai Hộ Nhi đang chắp tay đi qua đi lại, kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Chu Mãnh ở tiền phương. Dựa theo bọn họ ước định, nếu Chu Mãnh không có tin tức, vậy chiến thuyền sẽ đúng giờ ở canh bốn tiến vào cửa hồ, nếu phối hợp không thuận lợi, bị quân địch nhìn thấu sách lược của bọn họ, vậy cũng không có cách nào, chỉ có thể ở trong hồ Bà Dương quyết một trận tử chiến với thủy quân quân địch.
Nhưng lúc này Lai Hộ Nhi nóng lòng không phải Chu Mãnh, mà là chiếc thuyền trinh sát tặc quân lọt lưới kia.
Đúng lúc này, ngoài cửa có binh sĩ bẩm báo: “Khởi bẩm lão tướng quân, Khúc tướng quân phái người đến bẩm báo, chiếc thuyền trinh sát lọt lưới kia đã bị bắt được!”
Tin tức này nhất thời khiến Lai Hộ Nhi thở phào nhẹ nhõm. Hắn bước nhanh đi ra khỏi khoang thuyền hỏi: “Là ở nơi nào bắt được?”
Binh sĩ Khúc Võ phái tới hành lễ nói: “Khởi bẩm lão tướng quân, chiếc thuyền trinh sát đó rất giảo hoạt, bọn chúng dán bờ bắc Trường Giang vòng qua đạo phong tỏa thứ nhất của chúng ta, hướng tận cùng phía tây cửa hồ lẻn vào hồ Bà Dương, nhưng bị tướng quân nhà ta đoán được, ở nơi đó ôm cây đợi thỏ, bắt trúng, năm tên thám tử trên thuyền một tên cũng không chạy thoát.”
Lai Hộ Nhi mừng rỡ, nói với binh sĩ báo tin: “Đi nói cho tướng quân nhà ngươi, nếu lần thủy chiến này chúng ta lấy được toàn thắng, ta sẽ ghi hắn một lần công lớn.”
Binh sĩ thi lễ rời đi, Lai Hộ Nhi hoàn toàn yên tâm, hắn tràn ngập tin tưởng đối với lần hành động này thành công. Sau nửa canh giờ, Lai Hộ Nhi nhận được tin tức của Chu Mãnh, hắn lập tức hạ lệnh toàn quân tiến vào Bà Dương hồ.
Ở dưới màn đêm yểm hộ, chiến thuyền quân Tùy chia làm ba đợt tiến vào hồ Bà Dương, bọn họ cũng chưa dọc theo bờ đông hồ Bà Dương di chuyển, mà là thẳng tắp nhanh chóng nam hạ, lúc này hắn đã không thèm để ý đối phương có thể phát hiện bọn họ hay không, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất đánh đến đảo Thất Công.
Đảo Thất Công ở trung bộ hồ Bà Dương, đội tàu ít nhất cần hao phí một canh giờ mới có thể đến, đây là một canh giờ cực kỳ mấu chốt, chỉ xem đội tàu tiên phong Chu Mãnh dẫn dắt có thể đem thuyền quân địch chặn ở trong sào huyệt nội hồ hay không.
~~~~
Trong sào huyệt quân Sở ở đảo Thất Công một mảng yên tĩnh, mấy trăm chiếc thuyền lẳng lặng bỏ neo ở trên mặt nước, doanh trướng trên bờ một mảng tối đen, các binh sĩ phần lớn đang trong mộng đẹp.
Nhưng chủ tướng Lâm Chính Uy lại khó có thể ngủ, toàn bộ chiến thuyền của hắn rút lui về sào huyệt đã mười ngày, đây là lần đầu tiên từ khi thuỷ quân thành lập tới nay, Lâm Chính Uy cũng không biết quyết sách của mình chính xác hay không.
Lâm Chính Uy năm nay chỉ ngoài hai mươi, bắt đầu từ năm trước hắn trở thành chủ soái thuỷ quân, thống lĩnh chi thuỷ quân cường đại thứ hai thiên hạ này, nhưng sớm từ mười năm trước hắn đã là thủy tặc trẻ tuổi nhất cũng là tàn bạo nhất trên Trường Giang, giống hệt phụ thân hắn năm đó, cho nên khi Lâm Sĩ Hoằng bắt đầu sa vào cuộc sống xa xỉ của Sở vương, quyền thống thuỷ quân soái tự nhiên mà vậy giao đến trong tay Lâm Chính Uy.