Lâm Chính Uy gật gật đầu, hắn lập tức ra lệnh: “Toàn bộ thuyền lớn sang bên, thuyền nhỏ năm trăm thạch trở xuống đi trước!”
Mệnh lệnh truyền đạt xuống, thuyền nhỏ phía sau bắt đầu lục tục chạy lên. Thuyền lớn Ngũ Nha bề rộng khoảng mười trượng, cho dù lòng sông hẹp nhất cũng còn có năm trượng đường sống, có thể cho thuyền năm trăm thạch trở xuống xếp hàng di chuyển, từng chiếc thuyền nhỏ theo thứ tự từ bên cạnh thuyền lớn Ngũ Nha thông qua, hướng ra phía ngoại hồ chạy đi.
Chiếc Ngũ Nha chiến thuyền đầu tiên đã bị lửa lớn điểm hỏa, bắt đầu bốc cháy mãnh liệt, nương gió thổi, thế lửa lan tràn cực kỳ dữ dội, không chỉ có toàn bộ đầu thuyền đều bị lửa lớn nuốt hết, cột buồm và sàn thuyền cũng cháy to. Binh sĩ trên thuyền thất kinh, tranh nhau nhảy xuống nước chạy trốn.
Bỗng nhiên ‘Oành!’ một tiếng vang lớn, nửa đoạn đầu của thuyền lớn gãy sụp xuống, chìm vào trong nước, nhưng thế lửa lại chưa giảm nhỏ, lửa nóng hướng đoạn giữa cùng đoạn đuôi của thuyền lớn nhanh chóng lan tràn, cả chiếc dần dần biến thành một quả cầu lửa thật lớn, chiếc thuyền lớn thứ hai mặt sau không thể lui, cũng bị lửa lớn dẫn cháy.
Lúc này, từng chiếc thuyền nhỏ từ trong thông đạo hẹp bên cạnh lao ra, nhưng trước mặt chúng nó lại là hai mươi chiếc chiến thuyền Tùy quân chìm vào trong sông, tựa như một mảng đá ngầm lớn chặn toàn bộ lòng sông. Quân đội của Lâm Chính Uy nóng lòng như lửa đốt, dục vọng cầu sinh khiến rất nhiều binh sĩ nhảy xuống nước, ý đồ dọn ra một cái thông đạo, nhưng cho dù dọn ra một cái thủy đạo cũng không có ý tứ, phía trước còn hơn tám mươi chiếc chiến thuyền lấp đầy lòng sông.
Chu Mãnh ra lệnh một tiếng, chiến thuyền quân Tùy bắn tên như mưa, bắn về phía chiến thuyền quân địch đối diện cùng binh sĩ quân địch trên bờ hai bên chạy tới. Lúc này, tám ngàn binh sĩ quân Sở từ trong rừng rậm chạy ra, ở cách bên bờ ngoài năm mươi bước giơ cung cài tên, bắn tên dày đặc về phía chiến thuyền cùng binh sĩ quân Tùy giữa sông, ý đồ dùng tên rợp trời rợp đất bức lui chiến thuyền quân Tùy, trong lúc nhất thời áp chế được quân Tùy công kích.
Thậm chí còn có không ít binh sĩ lao xuống nước cướp đoạt chiến thuyền, binh sĩ quân Tùy trong thuyền phấn khởi phản kích, dùng đao bổ, dùng mâu đâm, tiếng hô giết, tiếng kêu thảm thiết, hai bên kịch chiến với nhau.
Lúc này, Lai Hộ Nhi dẫn chủ lực thủy quân quân Tùy rốt cuộc đánh đến đảo Thất Công, Lai Hộ Nhi chỉ nhìn thấy thuyền Du Diên quân Tùy dày đặc chặn lòng sông, trong đảo bốc lên lửa hừng hực, đó tất nhiên là chiến thuyền quân địch đã cháy. Trong lòng Lai Hộ Nhi mừng rỡ, phương án của mình rốt cuộc thành công, hắn lập tức hạ lệnh: “Điểm hỏa cả đảo, lệnh bộ chúng Chu tướng quân dìm thuyền rút lui!”
Vô số hỏa tiễn rợp trời rợp đất hướng trong rừng rậm trên đảo bắn đi, hỏa tiễn dẫn cháy cành khô lá rụng trong rừng cây, trong rừng rậm xuất hiện mười mấy chỗ bốc cháy, tháp canh gỗ bên bờ cũng bị điểm hỏa, binh sĩ trong tháp canh sợ hãi la to, hốt hoảng hướng trong đảo chạy đi.
Vì hoàn thành mục tiêu đốt đảo nhanh nhất, từng đội binh sĩ bắt đầu ngồi thuyền nhỏ lên đảo, bọn họ mang theo lượng lớn vật dễ cháy, dùng dầu hỏa, bột lưu huỳnh cùng vải lửa rải chung quanh đảo, sau đó đốt lửa, nơi binh sĩ đi qua đều hừng hực cháy lên.
Lúc này, sức gió trên mặt nước bắt đầu tăng mạnh, lửa mượn gió thổi, lửa lớn lan tràn nhanh chóng mãnh liệt, góc tây bắc cùng góc tây nam đều là rừng rậm, thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, lửa lớn hai nơi dần dần nối thành một mảng, bắt đầu thọc sâu cháy đi.
Cùng lúc đó, chiến thuyền quân Tùy trên sông bắt đầu dần dần chìm nghỉm, binh sĩ trên thuyền ùn ùn lên bờ, hướng phía đông nam rút lui, lửa lớn thiêu đốt mãnh liệt, thời gian để lại cho bọn họ rút lui đã không nhiều. Lúc này, vô số binh sĩ quân Sở cũng từ trong rừng rậm chạy ra, bọn họ gặp binh sĩ quân Tùy rút lui, nhưng lúc này hai quân đã không còn chiến đấu, binh sĩ quân Sở ùn ùn quỳ xuống đất đầu hàng, khẩn cầu quân Tùy cứu tính mạng bọn họ.
Các binh sĩ nhảy vào hồ, hướng thuyền lớn ngoài trăm bước bơi đi. Lai Hộ Nhi đứng ở đầu thuyền, nhìn từng đám binh sĩ quân Sở đứng ở bên bờ khóc lóc xin tha, những tiếng la khóc đó đều là giọng nói quê hương hắn, làm trong lòng hắn thực sự không đành lòng. Lai Hộ Nhi theo đó hạ lệnh: “Đi nói cho bọn hắn, cởi khôi giáp, buông binh khí, để trần thân trên lội tới, có thể cho phép bọn hắn lên thuyền!”
Mấy chiếc thuyền nhỏ hướng bên bờ chạy đi, binh sĩ trên thuyền hô lớn: “Lai tướng quân có lệnh, kẻ nào cởi khôi giáp, buông binh khí, để trần thân trên bơi tới dưới thuyền quân Tùy có thể tiếp nhận đầu hàng!”
Sau khi binh sĩ trên thuyền nhỏ hô mấy lượt, binh sĩ trên bờ lúc này mới như mộng tỉnh, ùn ùn cởi khôi giáp, ném binh khí, kéo áo, thậm chí không ít người trần truồng nhảy vào hồ, hướng thuyền lớn quân Tùy bơi đi.
Trời đã sáng rõ, gần trăm chiếc thuyền hàng loại lớn bao gồm chín chiếc thuyền Hoành Dương ở trong cũng đã đến đảo Thất Công, bọn họ là chuyên môn tới tiếp thu tù binh, thuyền lớn đem từng thuyền tù binh vận chuyển đi đảo Tam Sơn. Quân Tùy đã dựng doanh trại tù binh lâm thời ở đây, toàn bộ tù binh phải ở nơi đó tiến hành phân biệt đăng ký, sau đó đưa hướng huyện Bành Trạch giam giữ, do chủ soái Trương Huyễn quyết định vận mệnh cuối cùng của bọn họ.
Lửa lớn trên đảo Thất Công ước chừng thiêu đốt hai ngày hai đêm, toàn bộ cây cối, phòng ốc và thuyền đều bị đốt cháy hết, mấy ngàn binh sĩ chôn thân biển lửa, nhưng chiến thuyền quân Tùy cũng chưa rời đi, mà là chờ đợi lửa lớn tắt. Lai Hộ Nhi rất rõ, nhất định còn có rất nhiều binh sĩ tránh ở dưới nước nội hồ chạy trốn, đặc biệt còn chưa bắt được Lâm Chính Uy, hắn sao có thể bỏ qua.
Lửa lớn vừa mới tắt, trên đảo khắp nơi là từng mảng tàn mộc đen sì khô héo, đất cực nóng còn chưa nguội đi, Lai Hộ Nhi liền lệnh bốn ngàn binh sĩ chia quân hai đường, dọc theo đất trống hai bên thông đạo tiến vào nội hồ, đi tìm kiếm và bắt binh sĩ quân Sở may mắn còn sống.
Giữa trưa, từng đội binh sĩ quân Sở đầu hàng bị áp giải ra. Lúc này, đại tướng Tề Lượng lên thuyền lớn, khom người bẩm báo: “Khởi bẩm lão tướng quân, kho lương đã đốt thành bình địa, nhưng ba cái kho tiền là dùng đá lớn xây thành, có hai hàng cửa sắt khóa chặt, cơ bản bảo tồn hoàn hảo. Ty chức kiểm kê qua loa một lần, có đại khái hơn tám mươi vạn vạn quan tiền đồng, vàng khoảng mười vạn lượng, trang sức châu báu trên trăm rương to, còn có vải vóc mười mấy vạn cuộn, lăng la tơ lụa vô số kể.”
Đây cũng là việc Trương Huyễn đặc biệt dặn dò, Lâm Sĩ Hoằng hoành hành Trường Giang hơn hai mươi năm, không biết đã đánh cướp bao nhiêu thuyền buôn, tích lũy vô số tài phú, bọn họ ở lúc đánh hạ huyện Bà Dương chưa tìm được tài vật, chỉ có lương thực, Trương Huyễn liền nhắm chừng tài phú của Lâm Sĩ Hoằng nhất định giấu ở trong sào huyệt thuỷ quân, hắn liền đem nhiệm vụ này giao cho Lai Hộ Nhi.
Lai Hộ Nhi mừng rỡ, lập tức phân phó Tề Lượng: “Bảo các huynh đệ dọn dẹp ra một cái thông đạo, thuyền lớn vào nội hồ vận chuyển tài vật.”