Lâm Chính Uy đi qua đi lại ở trong phòng, tỏ ra có chút tâm phiền ý loạn, nhưng nguyên nhân khiến hắn ngủ không yên không phải quân Tùy đến tấn công quy mô, mà là phụ thân bị chết không minh bạch, mặt khác Tứ đệ Lâm Chính Bưu chiếm trước quận Dự Chươ ng. Phải biết rằng quận Dự Chươ ng là địa bàn của thuỷ quân, Tứ đệ nên đi quận Bà Dương mới đúng.
Mấy ngày hôm trước hắn nhận được một tin tức, đại tướng Trương Biên Vệ vốn đóng quân ở quận Lư Giang dẫn sáu ngàn binh sĩ đến đầu nhập mình. Bọn họ đã đi quận Dự Chươ ng, chuẩn bị từ quận Dự Chươ ng ngồi thuyền hàng tiến vào hồ Bà Dương, không ngờ Trương Biên Vệ lại bị Tứ đệ giết chết, sáu ngàn quân đội cũng bị thâu tóm, điều này làm Lâm Chính Uy không khỏi giận tím mặt.
Hắn đã sớm hoài nghi phụ thân và Tam đệ là bị Lâm Chính Bưu hại, vì cướp đoạt quân quyền thế mà giết anh giết cha, hiện tại Lâm Chính Bưu lại chiếm địa bàn cùng thuyền hàng thuộc về hắn, còn thâu tóm quân đội của mình, khiến huynh đệ bọn hắn đã không đội trời chung.
Lâm Chính Uy tâm phiền ý loạn một trận, từ trong khoang thuyền đi ra, tới đầu thuyền lớn, vừa lúc thấy phó tướng Lam Bình Vọng dẫn một đội thuyền trinh sát từ dưới thuyền của hắn chạy qua, đi ngoài cảng thay trinh sát tuần hành. Lâm Chính Uy vội vàng cao giọng hỏi: “Lam tướng quân, bên ngoài có tình huống gì hay không?”
Lam Bình Vọng vội vàng khom người nói: “Hồi bẩm thiếu chủ, bên ngoài tất cả bình thường.”
“Hy vọng Lam tướng quân tăng mạnh trinh sát tuần hành, nếu phát hiện bất cứ con thuyền nào của quân Tùy, lập tức gõ vang chuông cảnh báo.”
“Xin thiếu chủ yên tâm, ty chức nhất định sẽ tăng mạnh trinh sát tuần hành, đã canh bốn, mời thiếu chủ nghỉ ngơi đi!”
Lam Bình Vọng thi lễ, vung cờ xí trong tay, đội tàu tiếp tục chạy đi, dần dần đi xa.
Nhưng nội tâm Lâm Chính Uy vừa mới bình tĩnh một chút lại bị đảo loạn, hắn nhớ tới đại quân quân Tùy đã tiếp cận, quân đội Lam Bình Vọng bị đánh bại ở huyện Bành Trạch, như vậy ở trong hồ Bà Dương, bọn họ có thể là đối thủ của quân Tùy sao?
Lâm Chính Uy thở dài, xoay người đi hướng khoang thuyền, nhưng vừa đi đến trước cửa khoang thuyền, phía sau lại truyền đến một trận xôn xao, mơ hồ nghe thấy có người đang kinh hô, “Mau nhìn, đó là cái gì?”
Lâm Chính Uy sửng sốt, lại xoay người đi trở về, hỏi mấy binh sĩ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu chủ, ngươi nhìn bên kia!” Mấy binh sĩ chỉ vào phía bắc hô.
Lâm Chính Uy cũng hướng phía bắc nhìn lại, chỉ thấy trên mặt hồ phía bắc có một điểm lửa đang chớp động. Lâm Chính Uy nhất thời chấn động, đây không phải đài báo hiệu trên đảo Tam Sơn sao?
Đúng lúc này, trên tháp canh bên ngoài dồn dập gõ vang chuông cảnh báo, ‘Keng! Keng! Keng!’
Lâm Chính Uy lập tức rống to, “Mau bảo toàn bộ quân đội lên thuyền, đội tàu vào ngoại hồ!”
Trong lòng hắn vừa tức vừa vội, nhất định là quân Tùy bắt đầu tiến công. Hắn gấp đến độ dậm chân, hướng khoang thuyền của mình phóng đi, “Mau mặc giáp trụ khôi giáp cho ta.”
~~~~
Ở cùng lúc đài báo động đảo Tam Sơn điểm hỏa, một trăm chiếc chiến thuyền du diên hướng chỗ khuyết của đảo Thất Công đánh tới, chỗ khuyết rất nhỏ, chỉ rộng hơn ba mươi trượng, đem nội hồ và hồ lớn bên ngoài nối liền làm một thể.
Thuyền trinh sát đang tuần tra cũng phát hiện đội tàu quân Tùy lao nhanh tới. Lam Bình Vọng cả kinh hô to: “Ngăn bọn chúng, đừng để bọn chúng tiến vào thông đạo!”
Lam Bình Vọng phản ứng cực nhanh, những thuyền này nếu tiến vào thông đạo, thuyền của nội hồ sẽ không ra được, nhưng thuyền trinh sát nhỏ trăm thạch xa xa không ngăn được chiến thuyền du diên năm trăm thạch tấn công, “Ầm!” một tiếng vang lớn, mấy chiếc thuyền trinh sát bị chiến thuyền quân Tùy lao tới trước mặt húc lật.
Chu Mãnh đứng ở đầu thuyền. Hắn ổn định thân hình, giơ cung cài tên, một mũi tên hướng Lam Bình Vọng bắn tới, Lam Bình Vọng không kịp tránh, bị một mũi tên bắn trúng cổ, xoay người rơi xuống nước.
Liên tục mười mấy chiếc thuyền trinh sát bị húc lật, trăm chiếc chiến thuyền quân Tùy đánh vào trong thông đạo. Thông đạo này dài chừng bốn dặm, trên thực tế là một con sông, hai bên đều là khu rừng rậm rạp, chỗ rộng nhất bốn mươi trượng, ở cửa nội hồ, mà hẹp nhất chỉ có mười lăm trượng, ở sau khi tiến vào thông đạo khoảng ba dặm, là một chỗ lòng sông ngoặt chín mươi độ.
Chiến thuyền quân Tùy chính là ở đây gặp chiến thuyền quân địch chuẩn bị đi ra, trước mặt có một chiếc chiến thuyền hình thể khổng lồ chạy tới, ra ngoài Chu Mãnh dự liệu, thế mà lại là một chiếc Ngũ Nha chiến thuyền ba ngàn thạch.
Chu Mãnh lại không biết, nó vốn là chiến thuyền của quân Tùy, năm Đại Nghiệp thứ tám bị Lâm Sĩ Hoằng lấy giá ba trăm lượng vàng mua, đồng thời bị mua còn có chín chiếc Ngũ Nha chiến thuyền khác tương tự, mười chiếc Ngũ Nha chiến thuyền to lớn này là trấn quân chi bảo của thuỷ quân Lâm Sĩ Hoằng, hiện tại cũng là trấn quân chi bảo của Lâm Chính Uy, thuyền Lâm Chính Uy ngồi chính là một chiếc Ngũ Nha chiến thuyền trong đó. Ở bất cứ lúc nào có nguy hiểm, nhất định sẽ là mười chiếc Ngũ Nha chiến thuyền này rút lui trước, đây là việc không hề nghi ngờ.
Trong lòng Chu Mãnh vui mừng quá đỗi, hắn không ngờ đối phương lại để thuyền hạng nặng đi trước, quả thực là trời phù hộ hắn thành công, hắn lập tức hạ lệnh: “Đốt lửa húc thuyền!”
Chu Mãnh có kinh nghiệm tác chiến rất phong phú, hắn biết biện pháp tốt nhất ở trong lòng sông chặn đường đối phương tiến lên chính là đục thuyền tự chìm, bịt lòng sông, tiếp theo là dùng lửa, dùng lửa cũng có thể ngăn cản thuyền của đối phương di chuyển.
Quân Tùy sớm có chuẩn bị, trong năm chiếc thuyền Du Diên dẫn đầu đặt lượng lớn vật dễ cháy, các binh sĩ điểm hỏa thuyền của mình, ùn ùn nhảy xuống nước hướng bên bờ bơi đi.
Năm chiếc chiến thuyền dẫn đầu ánh lửa ngập trời, tuy binh sĩ đã nhảy khỏi thuyền, nhưng chúng nó vẫn dựa vào quán tính hướng thuyền của đối phương phóng đi, chỉ nghe một chuỗi tiếng va chạm, năm chiếc thuyền du diên thiêu đốt dữ dội cùng ngũ nha đại chiến thuyền của đối phương nặng nề va chạm với nhau.
Chu Mãnh lại hô to: “Trầm thuyền!”
Hai mươi mấy chiếc thuyền Du Diên chạy ở phía trước đều tự đắm, các binh sĩ đục thủng khoang đáy, lượng lớn nước hồ ùa vào, thuyền bắt đầu chìm nghỉm, gần ngàn binh sĩ trên thuyền nhảy xuống nước hướng trên bờ bơi đi. Bọn họ đều chủ yếu tập trung ở bờ nam, nhưng cũng sẽ không nán lại lâu ở trên bờ, mà là lên con thuyền phía sau.
Đội tàu bị chặn ở trong thông đạo không thể động đậy, Lâm Chính Uy phía sau gấp đến độ rống to: “Chuyện gì thế, vì sao không đi?”
Lúc này một chiếc thuyền nhỏ từ trong khe hở chạy đến, binh sĩ trên thuyền leo lên thuyền lớn bẩm báo: “Khởi bẩm thiếu chủ, phía trước có thuyền quân Tùy chặn lòng sông, mấy chiếc thuyền phía trước còn đang cháy to!”
Lâm Chính Uy ngây dại, quân Tùy nhanh như vậy đã đánh tới sao? Vậy phải làm sao bây giờ?
Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại vô kế khả thi. Lúc này, thủ hạ đại tướng Canh Khiêm đề nghị: “Thiếu chủ, thuyền lớn Ngũ Nha không có khả năng chiếm hết toàn bộ lòng sông, bên cạnh tất nhiên còn có thông đạo trống, có thể để cho thuyền nhỏ phía sau đi ra ngoài trước, có thể đi ra ngoài bao nhiêu tính bấy nhiêu.”