“Phía sau còn có bao nhiêu người chưa theo kịp?”
“Đại khái có năm sáu ngàn người.”
“Một đám thùng cơm vô dụng!” Lâm Chính Bưu thấp giọng mắng một câu.
Đúng lúc này, có binh sĩ chỉ vào phía trước hô: “Mau nhìn, đó là cái gì?”
Mọi người nhìn hướng phía trước, chỉ thấy phía trước bụi đất bay lên, bụi vàng che cả bầu trời, tựa như bão cát bụi tiến đến, lúc này mặt đất cũng bắt đầu run lên. Mọi người nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên, binh sĩ phía trước bắt đầu hoảng sợ la hét, vô số binh sĩ hướng bên này chạy như điên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Chính Bưu rống giận.
“Chủ công!”
Một gã thân binh nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, hô: “Kỵ binh! Kỵ binh quân Tùy đánh tới!”
Lâm Chính Bưu chấn động, quân Tùy không phải bị Cống Thủy chặn lại ở phía tây sông sao? Nơi này sao có thể có kỵ binh?
“Chủ công mau lên ngựa!”
Các thân vệ ba chân bốn cẳng đem Lâm Chính Bưu đỡ lên chiến mã. Lúc này, Lâm Chính Bưu đã thấy, kỵ binh rợp trời rợp đất đang từ phía trước đánh tới, đã đánh vào trong quân đội của hắn, nhìn ra được kỵ binh quân Tùy tới phi thường đột ngột, khiến quân đội của hắn không kịp trở tay.
“Chủ công, phía nam cũng đánh tới rồi!”
Lâm Chính Bưu khẽ quay đầu, chỉ thấy trong rừng cây phía nam cũng có một mũi kỵ binh mấy nghìn người xông ra, cách hắn chỉ hai trăm bước, một gã đại tướng trẻ tuổi ngân khôi ngân giáp cầm đầu, cầm Mai Hoa Lượng Ngân Thương, bạch mã như rồng, tua đỏ chóp nón bay lên, ngân thương trong tay như hoa lê bay tán loạn, nơi đi qua xác nằm la liệt, đều là một thương lấy mạng, tên tướng Tùy quân bạch mã kia thấy Lâm Chính Bưu, giục ngựa hướng hắn đánh đến.
Lâm Chính Bưu bị dọa hồn vía lên mây, quay đầu ngựa lại bỏ chạy. Thân binh của hắn hét một tiếng, hơn trăm người ùa lên, ngăn cản tướng Tùy đánh tới.
Tướng Tùy này chính là bạch mã ngân thương tướng La Thành. Trương Huyễn dẫn ba vạn quân đội đã ở nơi này bày ra thiên la địa võng, chờ tặc quân tiến vào túi. La Thành dẫn ba ngàn kỵ binh mai phục ở trong rừng cây phía nam, vừa lúc là chỗ Lâm Chính Bưu nghỉ ngơi.
La Thành không biết Lâm Chính Bưu, nhưng Lâm Chính Bưu đầu đội kim khôi, bại lộ thân phận khác thường của hắn. La Thành giục ngựa đánh tới, lại bị hơn trăm binh sĩ cản đường đi, hắn giận tím mặt, trường thương đâm trái đâm phải, chỉ trong chốc lát đã giết chết hơn ba mươi người, nhưng thân binh của Lâm Chính Bưu lại ai cũng hung hãn không sợ chết, chết sống không chịu lui bước, liều chết đem La Thành ngăn lại.
Lúc này, mấy trăm gã quân Tùy đánh tới, thay La Thành chặn bộ phận quân địch, mới khiến La Thành xông ra khỏi vòng vây, nhưng Lâm Chính Bưu lại đã chạy không thấy bóng dáng, La Thành tức giận đến chửi ầm lên, quay đầu ngựa lại hướng đám quân địch chặn đường đánh tới, lửa giận tràn ngập của hắn đều phát tiết ở trên người thân binh của Lâm Chính Bưu.
Quân đội của Lâm Chính Bưu tố chất tốt xấu lẫn lộn, ở sau khi hành quân cấp tốc hai ngày hai đêm, loại tố chất tốt xấu lẫn lộn này biểu hiện đặc biệt rõ ràng, bốn vạn quân đội ước chừng kéo dài khoảng hai mươi dặm, loại quân đội này một khi gặp phải phục binh, căn bản không kịp tập kết ngăn địch, huống chi bọn họ là vào vòng vây của quân Tùy.
Lúc này, La Sĩ Tín dẫn một vạn quân chia hai đội từ nam bắc đánh tới, đem quân Sở cắt ngang lưng thành hai đoạn. Quân Sở một mảng hỗn loạn, rất nhiều tướng lĩnh chỉ huy binh sĩ chống cự, nhưng các binh sĩ phần lớn mỏi mệt không chịu nổi, cộng thêm bị binh sĩ khác đào vong ảnh hưởng, chỉ hơi chống cự đã nhanh chóng tan tác.
Trên cánh đồng, khắp nơi là binh sĩ đang liều mạng đào vong, các binh sĩ quăng mũ cởi giáp, vứt bỏ tất cả vật phẩm ảnh hưởng tốc độ chạy trốn của bọn họ, ngay cả binh khí và túi gạo cũng không cần, binh sĩ chạy không thoát thì quỳ xuống đất đau khổ cầu xin tha mạng.
Một vạn kỵ binh ở phía sau nhanh chóng đuổi theo, rất nhiều binh sĩ đang chạy bị kỵ binh chạy qua nhanh như điện chớp bổ đầu, đầu rơi xuống đất, thi thể quay cuồng, kỵ binh lại không dừng lại chút nào, tiếp tục hướng mục tiêu kế tiếp đánh tới. Ở dưới kỵ binh toàn lực đuổi theo, đại bộ phận binh sĩ quân Sở đều không thể chạy thoát, hoặc quỳ xuống đất đầu hàng, hoặc sẽ chết ở dưới đao sóc của kỵ binh quân Tùy.
Lâm Chính Bưu mang theo mười mấy thân binh hướng tây liều mạng bỏ chạy, một hơi chạy ra hơn hai mươi dặm, phía sau dần dần không còn truy binh, bọn họ mới thở phào một hơi thật dài. Lúc này phía tây lại có một cánh quân tới, thực sự khiến Lâm Chính Bưu sợ tới mức chết khiếp, cuối cùng thấy rõ là cờ hiệu quân Sở, lúc này mới mang theo thân binh nghênh đón.
Chạy tới phụ cận, đại tướng cầm đầu lại là Triệu Duyên Lộc, hắn dẫn một toán quân già yếu khoảng ba ngàn người, các binh sĩ thể lực càng không được, theo không kịp quân đội chủ lực, chỉ đành ở phía sau chạy chậm, lại bởi vậy tránh thoát quân Tùy bao vây phục kích.
Triệu Duyên Lộc cũng thấy Lâm Chính Bưu, trong lòng kinh hãi, vội bước lên phía trước hành lễ nói: “Chủ công vì sao ở đây?”
Lâm Chính Bưu ảo não nói: “Trúng quân Tùy mai phục, ta dựa vào ngựa nhanh mới liều mạng chạy thoát, quân đội đều ở phía sau, sống chết ta cũng không biết.”
Triệu Duyên Lộc bị dọa ngây dại. Lòng Lâm Chính Bưu nóng như lửa đốt, còn không đi kỵ binh quân Tùy lại sẽ đuổi theo, hắn vội hô: “Mau theo ta, còn không đi kỵ binh quân Tùy sẽ đuổi kịp.”
Các binh sĩ nghe nói phía sau có truy binh, đều bị dọa ùn ùn quay đầu bỏ chạy. Lâm Chính Bưu sở dĩ hướng Cán Giang đào vong, là vì Lữ Phi còn dẫn ba ngàn quân đội ở phía sau, ba ngàn quân già yếu này của Triệu Duyên Lộc hắn chướng mắt, nhưng cũng có thể thay hắn làm khiên thịt.
Sau khi lấy được ba ngàn quân tinh nhuệ của Lữ Phi, hắn liền có thể chạy trốn tới phía nam.
Hai ngày sau, Lâm Chính Bưu dẫn quân đội đến chỗ vượt sông phía trước, bờ sông không có một con thuyền, nhìn mặt sông trống trơn, trong lòng Lâm Chính Bưu càng thêm lo lắng. Theo lý, Lữ Phi chỉ là trở về giải quyết hậu quả, nhiều nhất chỉ muộn hơn so với bọn hắn một hai canh giờ, không đến mức đến bây giờ còn chưa qua sông, chẳng lẽ là đã gặp quân Tùy, bọn họ không kịp vượt sông?
Lúc này, Triệu Duyên Lộc thở dài, “Chủ công còn chưa hiểu sao? Tùy quân vì sao sẽ mai phục ở bờ đông Cống Thủy, cái này rõ ràng là Lã thị huynh đệ âm thầm thông đồng với địch, giựt giây chủ công đi quận Bà Dương, Lữ Phi đương nhiên không dám xuất hiện nữa, hắn có tật giật mình mà!”
Trong lòng Lâm Chính Bưu cũng có chút dao động, hắn nghĩ đến Lữ Bình cũng ở trước khi quân Tùy đánh tới ngoài dự liệu mất tích, chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự là bán đứng mình?
Đúng lúc này, phía sau bỗng truyền đến binh sĩ hoảng sợ hô to, Lâm Chính Bưu quay đầu, nhất thời bị dọa hồn vía lên mây, chỉ thấy phía sau bọn họ xuất hiện ba cánh quân, bày hình chữ ‘Phẩm’ đem bọn hắn bao vây, mỗi cánh quân đại khái có hơn ba ngàn người, một cánh quân ở giữa trên đại kỳ được khảm viền vàng, đây là vương kỳ quân Tùy, ý nghĩa Tề vương Trương Huyễn ngay tại trong quân đội.