Ba cánh quân hướng phía trước từng bước tới gần, Lâm Chính Bưu và binh sĩ không ngừng lui lại, phía sau là Cán Giang, ba cánh quân từ hình tam giác biến thành hình nửa vòng tròn. Lúc này, Triệu Duyên Lộc cắn răng nói: “Ta bảo hộ chủ công từ phía nam phá vây ra ngoài, nếu không chúng ta đều sẽ chết ở đây!”
“Vậy liều mạng đi!” Lâm Chính Bưu nghiến răng một cái, hắn cũng không có đường sống lựa chọn nữa.
Triệu Duyên Lộc hét lớn một tiếng, “Giết!”
Hắn dẫn trăm binh sĩ vung đại đao hướng phía nam lao đi, Lâm Chính Bưu theo ở phía sau Triệu Duyên Lộc chạy vội, hắn cũng dùng một thanh đại đao.
Lúc này, ba ngàn binh sĩ quân Tùy phía nam cùng nhau giơ lên nỏ quân đội, quân nỏ lạnh như băng nhắm vào bọn họ, Triệu Duyên Lộc cũng chưa dừng bước, hắn như phát cuồng hướng phía binh sĩ quân Tùy đánh tới.
Một trận tiếng mõ vang lên, ba ngàn binh sĩ quân Tùy đồng thời bắn ra nỏ tiễn, nỏ tiễn dày đặc bắn về phía hơn trăm người đối diện lao tới, Triệu Duyên Lộc nhất thời bị bắn như con nhím, mất mạng ngay tại chỗ, trăm binh sĩ phía sau hắn cũng ùn ùn trúng tên ngã ngựa, không ai sống sót.
Lâm Chính Bưu chạy ở phía sau cũng liên tục trúng hai mươi mấy mũi tên, lực lượng chợt biến mất, đại đao leng keng rơi xuống đất. Ngay trong nháy mắt Lâm Chính Bưu ngã ngựa, hắn thế mà lại thấy rõ một gã tướng Tùy đối diện, không phải ai khác, chính là Lữ Bình mất tích ngoài dự liệu, ở trước khoảnh khắc tử vong tiến đến, Lâm Chính Bưu bỗng hiểu ra tất cả.
Nhưng hắn đã không còn cơ hội, sau khi ngã ngựa, thân thể hắn đã biến thành một cái thi thể.
Lữ Bình yên lặng nhìn chăm chú Lâm Chính Bưu chết đi, trong mắt hắn toát ra một tia thương cảm, nhưng đây là chiến tranh, hắn và huynh trưởng cũng là công cụ trong tay Trương Huyễn mà thôi.
Lúc này, Trương Huyễn lạnh lùng hạ lệnh nói: “Kẻ đầu hàng miễn chết, kẻ chống cự giết không cần hỏi!”
~~~~
Ba huynh đệ Lâm thị bị diệt, ý nghĩa khúc xương cứng thứ ba của phương nam bị cắn, cũng ý nghĩa thế lực Bắc Tùy hướng đông mở rộng đến vùng quận Dự Chươ ng.
Một đội tàu đang chậm rãi ở trong hồ Bà Dương di chuyển hướng bắc, trong một chiếc thuyền lớn cầm đầu, Trương Huyễn đang nghe Phòng Huyền Linh thị sát quận Kỳ Xuân báo cáo, thân thể Phòng Huyền Linh sau khi khỏe cũng chưa trực tiếp đến quận Dự Chươ ng, mà là từ huyện Bành Trạch ngồi thuyền đi quận Kỳ Xuân bờ bắc Trường Giang thị sát.
Quận Kỳ Xuân vốn là địa bàn của Tiêu Tiển, nhưng bản thân Kỳ Xuân thuộc về Giang Hoài, sau khi Trương Huyễn diệt Đỗ Phục Uy lấy Giang Hoài, Lý Thế Dân lại cướp lấy Giang Hạ, Tiêu Tiển liền không thể không bỏ quận Kỳ Xuân ở trong kẽ hở hai kẻ mạnh, thái thú quận Kỳ Xuân ngược lại hướng Bắc Tùy nguyện trung thành, Phòng Huyền Linh liền nhận Trương Huyễn ủy thác đến trấn an quan viên quận Kỳ Xuân.
Nhưng nhiệm vụ thật sự của Phòng Huyền Linh là đánh giá phòng ngự cùng an toàn của quận Kỳ Xuân.
“Quận Kỳ Xuân phía tây dựa vào Hán Thủy nam sát Trường Giang, cùng quận Giang Hạ cách sông nhìn nhau, có thể nói là lô cốt đầu cầu tiến công quận Giang Hạ, uy hiếp đối với quận Giang Hạ cực lớn, nếu ta là Lý Thế Dân, ta tất nhiên sẽ lấy quận Kỳ Xuân, làm giảm xóc phòng ngự phía đông quận Giang Hạ.”
“Tiên sinh cảm thấy Lý Thế Dân sẽ làm như vậy sao?” Trương Huyễn cười hỏi.
“Hắn đương nhiên muốn, chỉ là bất hạnh không có chiến thuyền, không thể vận chuyển đại quân vượt sông.”
“Quân Đường không đến mức ngay cả thuyền vận chuyển binh sĩ cũng không có chứ!”
“Bọn họ có mấy chiếc thuyền hàng, nhưng điện hạ cũng nên biết, nếu không có thực lực thuỷ quân khống chế Trường Giang, quân Đường vượt sông sẽ chỉ tự chịu diệt vong, Lý Thế Dân sẽ không làm loại quyết định không có ý nghĩa này.”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Tiên sinh nói đúng, lần này chúng ta tấn công Lâm Sĩ Hoằng, quân Đường tuy liên tiếp hiện thân, nhưng từ đầu tới cuối không dám tham gia, vẫn là bởi vì bọn hắn thiếu thuỷ quân, không đủ tự tin, vốn Lý Thế Dân là muốn lấy cớ viện trợ Lâm Sĩ Hoằng mà lừa gạt chiến thuyền của hắn.
Vừa mới bắt đầu Lâm Sĩ Hoằng lập tức từ chối, nhưng nếu Lâm Sĩ Hoằng không chống đỡ được áp lực của chúng ta, rất có thể sẽ hy sinh bộ phận chiến thuyền tới đổi lấy quân Đường viện trợ, nhưng Lâm Sĩ Hoằng ở thời khắc mấu chốt đã chết, tranh thủ thời gian cho chúng ta, cho dù cuối cùng Lâm Chính Uy thỏa hiệp cũng không còn kịp, chúng ta đã phong tỏa cửa hồ Bà Dương, cho nên nói cầu người không bằng cầu mình, nếu quân Đường bắt đầu đóng thuyền sớm chút, cũng không đến mức bị động như hôm nay.”
Phòng Huyền Linh cười cười, “Thuỷ quân là cần chậm rãi tích lũy, không có khả năng một hơi là xong, năm đó điện hạ nếu không phải ở quận Bắc Hải đã bắt đầu phát triển mạnh nghề đóng thuyền, cũng sẽ không có thuỷ quân cường đại của chúng ta hôm nay. Dù vậy, thuỷ quân của chúng ta cũng là từng bước một tích lũy, từng chút một lớn mạnh, quân Đường đã mất đi tiên thủ, muốn bổ cứu đã rất khó, nhiều nhất chỉ có thể ở Quan Lũng hoặc là Ba Thục vận chuyển một chút. Đúng rồi, suýt nữa quên một sự kiện, Trường An truyền đến một tình báo quan trọng, quân Đường chuẩn bị sử dụng bè da.”
Trương Huyễn ngạc nhiên, “Sử dụng bè da?”
“Đúng vậy!”
Phòng Huyền Linh cười nói: “Hẳn là không phải loại bè da nhỏ chúng ta tưởng tượng, mà là bè da loại lớn, tám năm trước ta đi quận Kim Thành du lịch từng gặp, ở trên Hoàng Hà vận chuyển vật tư, lượng hàng chở được tương đương với một chiếc chiến thuyền ngàn thạch.”
Trương Huyễn không khỏi bật cười, “Xem ra nhu cầu cấp bách của quân Đường đối với thuyền đã đến trình độ bụng đói ăn quàng, cũng nói rõ công lao trác tuyệt của Lưu Lan Thành, ta phải hảo hảo ngợi khen bọn họ mới được, thế mà đem Đường quân Ba Thục chặn lại ở trên hạp đạo hai mươi ngày, hoàn toàn thay đổi chiến cuộc phía nam, công lao này có thể phong tước huyện công.”
“Đó là điện hạ biết nhìn người, đặc biệt phân công Lưu Lan Thành, hắn cũng không cô phụ điện hạ chờ mong.”
Nói đến biết nhìn người, Trương Huyễn do dự một chút, hỏi Phòng Huyền Linh: “Còn có chính là về Lã thị huynh đệ, đã có vài đại tướng khuyên ta giết chết bọn họ, quân sư thấy thế nào?”
“Không biết bọn họ phạm tội nghiệt gì, thế mà cần giết chết bọn họ?” Phòng Huyền Linh khó hiểu hỏi.
“Bọn họ không phạm tội, mà là lập công lớn, nếu không phải bọn họ làm nội ứng, ta sẽ không dễ dàng tiêu diệt Lâm Sĩ Hoằng như vậy.”
“Đã lập công lớn, vậy vì sao phải giết bọn hắn?”
Trương Huyễn cười khổ một tiếng nói: “Là bởi vì bọn họ âm hiểm độc ác, giựt giây Lâm Chính Bưu giết anh giết cha, cuối cùng lại bán đứng Lâm Chính Bưu, các tướng sĩ cực kỳ phản cảm đối với huynh đệ hai người họ, không muốn đứng cùng hàng ngũ với người như thế.”
Phòng Huyền Linh khẽ cười nói: “Đầu tiên hai người này là điện hạ phái đi nằm vùng, cho nên bọn họ vô luận làm cái gì đều hẳn là bảo vệ lợi ích của điện hạ, về phần âm độc tàn nhẫn, ta lại không cảm thấy là tội nghiệt gì, tựa như một thanh đao, có thể trừ ác dương thiện, tương tự cũng có thể lạm sát kẻ vô tội, mấu chốt là ai dùng thanh đao này. Đương nhiên, tâm tình các tướng sĩ có thể lý giải, nhưng điện hạ không thể chỉ dùng tướng quang minh lỗi lạc, còn cần bề tôi âm hiểm độc ác, một số chuyện nào đó vẫn cần có người đi làm ác nhân, chỉ xem điện hạ dùng bọn họ như thế nào.”
Trương Huyễn gật gật đầu, đã dùng thì phải tin, Phòng Huyền Linh khuyên bảo khiến hắn cuối cùng hạ quyết tâm, hắn biết mình nên làm gì bây giờ.