“Trần tướng quốc, việc bè da tiến triển như thế nào?” Lý Uyên đánh vỡ sự yên lặng trong phòng.
Trần Thúc Đạt vội vàng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, bè da loại lớn đã làm được hơn ba trăm chiếc, trước mắt đang ở trên đường tới Ba quận, muộn nhất nửa tháng sau nhóm bè da vận lương đầu tiên có thể khởi hành.”
Lý Uyên gật gật đầu, lại hỏi mọi người: “Mọi người đều nói một chút đi! Trước mắt, cục diện Nam quận nên làm gì bây giờ?”
Mọi người đều trầm mặc không nói, một lúc sau, Lưu Văn Tĩnh nói: “Bệ hạ, vi thần nguyện thả con tép, bắt con tôm, nói trước hai câu.”
Lý Uyên trước nay không thích Lưu Văn Tĩnh, nhưng trong khoảng thời gian qua Lưu Văn Tĩnh thật sự trở nên hơi ‘nhã nhặn’, không như cái gai nói những thứ khó nghe hơn nữa khiến mình không xuống đài được nữa, hôm nay vậy mà lại chủ động tỏ thái độ lên tiếng, Lý Uyên vui mừng gật gật đầu, “Mời Lưu tướng quốc nói!”
Lưu Văn Tĩnh không chút hoang mang nói: “Đầu tiên chúng ta cần hiểu một điểm, Tiêu Tiển cũng chỉ là một miếng thịt trên khay của Trương Huyễn, sớm hay muộn nướng để ăn. Hắn sở dĩ chưa sờ vào Tiêu Tiển, là bởi vì bọn hắn gần đây ăn quá nhiều, từ Giang Hoài đến Giang Nam, lại đến lưu vực Cán Giang, nghe nói Lý Tĩnh còn đang viễn chinh quận huyện xa hơn phía nam, cho nên tạm thời đem Tiêu Tiển đặt xuống, nhưng Trương Huyễn lại sợ Tiêu Tiển bị chúng ta nuốt mất, cho nên mới phái thuỷ quân vào đóng ở Nam quận, trên danh nghĩa chi thuỷ quân này là đang giúp Tiêu Tiển đối kháng chúng ta, nhưng một khi điều kiện chín muồi, chi thuỷ quân này sẽ trở thành con dao đầu tiên cắt vào Tiêu Tiển.”
“Lưu tướng quốc nói có lý, Trương Huyễn bụng dạ khó lường, dã tâm bừng bừng, không biết Lưu tướng quốc cho rằng chúng ta một bước tiếp theo nên ứng đối như thế nào? Có phải cần từ bỏ việc tấn công Nam quận hay không?”
Đây là Lễ bộ thượng thư Đậu Tấn đang hỏi Lưu Văn Tĩnh, bởi vì Bùi Tịch và Lý Kiến Thành cùng đi Thái Nguyên, Lưu Văn Tĩnh lên tiếng bớt đi một người phản đối thiên nhiên.
Lưu Văn Tĩnh khẽ cười nói: “Nếu Trương Huyễn thật sự muốn giúp Tiêu Tiển, vậy hắn nên tiến công quận Giang Hạ, vây Nguỵ cứu Triệu, nguy khốn của Nam quận lập tức hóa giải, tin tưởng Trương Huyễn rất rõ một điểm này, nhưng hắn lại chưa làm như vậy, mà là phái một mũi thuỷ quân tiến vào Nam quận, vi thần cảm thấy Trương Huyễn là đang hướng chúng ta truyền đạt một loại tin tức, ta không động vào quận Giang Hạ của ngươi, ngươi cũng đừng mơ nhúng chàm Nam quận, hẳn là ý tứ này.”
Lưu Văn Tĩnh phân tích khiến mọi người lại có một loại cảm giác mây đen tiêu tán, cẩn thận nghĩ lại, quả thật là ý tứ này.
Lúc này, Trần Thúc Đạt cười nói: “Lưu tướng quốc nói rất chính xác, Giang Đô bên kia truyền đến tin tức, Trương Huyễn đi qua Giang Đô, hướng phía bắc mà đi, đây tất nhiên là hắn quay về Trung Đô, điều này nói lên hắn tạm thời sẽ không tấn công quận Giang Hạ, phái quân đội vào Nam quận chính là báo cho chúng ta, không cho phép chúng ta tiến công Nam quận, một khi chúng ta tiến công Nam quận, khẳng định sẽ xảy ra xung đột với quân Tùy, thế cục sẽ phức tạp hóa, đến lúc đó nơi xảy ra xung đột tuyệt không chỉ có Nam quận, quận Giang Hạ cùng Tịnh Châu đều có thể bùng nổ chiến tranh, Trương Huyễn chính là nắm vững một điểm này, cho nên hắn mới bỏ lại Nam quận tự mình quay trở về Trung Đô.”
“Vậy theo ý tứ hai vị tướng quốc, chúng ta chỉ có thể từ bỏ kế hoạch tiến công đối với Nam quận?” Lý Uyên hơi có chút không vui nói.
“Thật ra cũng không hẳn vậy!”
Trần Thúc Đạt cười nói: “Vi thần luôn cảm thấy, chúng ta tấn công Tiêu Tiển chuẩn bị không đầy đủ, ví dụ như vấn đề vận chuyển lương thảo chưa giải quyết, hiện tại quân Đường ở quận Di Lăng chỉ có thể dựa vào Tương Dương vận lương tới, hao phí sức dân không nói, cũng không an toàn, hơn nữa lượng vận chuyển cũng không lớn. Ý tứ vi thần là nói, chúng ta nên bảo trì trạng thái giằng co trước mắt, một mặt tiến hành nguyên vẹn chiến tranh chuẩn bị, một mặt khác có thể từ nội bộ phân giải Tiêu Tiển, nhất là Đổng Cảnh Trân, người này đáng mượn sức.”
Lưu Văn Tĩnh cũng bổ sung: “Nam quận đối với chúng ta mà nói chỉ là dễ dàng cho Kinh Tương Ba Thục nối liền một thể, nhưng ở trước khi chúng ta giải quyết vấn đề giao thông thủy lộ, cho dù lấy được Nam quận ý nghĩa cũng không lớn. Vi thần trái lại cảm thấy quặng sắt quận Giang Hạ đối với chúng ta càng quan trọng hơn, chúng ta nên không tiếc mọi giá bảo hộ quận Giang Hạ an toàn.”
Lưu Văn Tĩnh thái độ phi thường rõ, quặng sắt mới là quan trọng nhất với Đường triều, quận Giang Hạ so với Nam quận quan trọng hơn nhiều. Hắn nhắc nhở Lý Uyên, tuyệt đối không nên tham bát bỏ mâm, Trần Thúc Đạt cũng là ý tứ tương tự, đừng vì Nam quận mà dẫn tới quận Giang Hạ bùng nổ chiến tranh, Lý Uyên cuối cùng bị thuyết phục, tuy hắn không muốn từ bỏ kế hoạch Nam quận, nhưng vì quận Giang Hạ an toàn, hắn chỉ có thể làm ra lựa chọn.
“Được rồi! Trẫm đồng ý ý kiến của hai vị tướng quốc, tạm dừng kế hoạch Nam quận, toàn lực bảo quận Giang Hạ.”
***
Ở sau khi triều đình Trường An làm ra quyết định cuối cùng, thế cục Nam quận cũng không còn hồi hộp, Khuất Đột Thông từ quận Cánh Lăng lui binh, trực tiếp lui đến quận Giang Hạ, đây là ý chỉ của Lý Uyên, Lý Uyên phong Khuất Đột Thông làm Kinh Châu tổng quản, trụ sở quân nha thiết lập ở huyện Võ Xương, nói cách khác, Khuất Đột Thông sẽ suất lĩnh trọng binh thường trú Võ Xương, sau đó Lý Thế Dân cũng quay về Trường An báo cáo công tác.
Nhưng Lý Hiếu Cung vẫn đóng quân ở quận Di Lăng giằng co với Lương quân Nam quận. Tám ngày sau, trăm chiếc bè da của quân Đường chở đầy lương thực thuận lợi đến huyện Di Lăng, rốt cuộc giải trừ nguy cơ lương thực của quân đội Lý Hiếu Cung, tuy vấn đề lương thực đã giải quyết, nhưng Lý Hiếu Cung cũng từ bỏ tư thái tiến công Nam quận, bắt đầu quay sang kinh lược quận Di Lăng, làm đầy đủ chuẩn bị cho một lần sau đông chinh.
Theo Đường đình Trường An từ bỏ kế hoạch tấn công Nam quận, thế cục phía nam bắt đầu nhanh chóng phục hồi, mà cùng lúc đó, khoa cử mỗi năm một lần lại dần dần đến thời khắc sôi trào.
Mùng một tháng năm, cách khoa cử còn năm ngày, toàn bộ đề tài trong Trung Đô thành đều không rời nội dung ‘khoa cử’. So sánh với năm trước, nhân số năm nay đến Trung Đô tham gia khoa cử đạt tới bảy vạn ba ngàn người, so với năm trước tăng thêm hơn một vạn người, chủ yếu là sĩ tử phương nam đột nhiên gia tăng. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là một năm qua lãnh thổ Bắc Tùy nhanh chóng mở rộng, Trung Nguyên, Giang Hoài, Giang Nam, Cán Giang sáu quận, diện tích gia tăng vượt xa địa bàn ban đầu.
Trong Trung Đô thành nơi nơi là sĩ tử tụm năm tụm ba, có thể nương nhờ họ hàng bạn bè thì ở nhờ ở trong nhà thân thích, mà không có thân thích Trung Đô, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác, hầu như toàn bộ khách sạn đều đã chật ních, chùa chiền, Thái Học cũng tá túc đầy sĩ tử. Vì giải quyết sĩ tử phương nam dừng chân, triều đình đặc biệt đem tả vệ đại doanh trong Trung Đô thành dọn trống, ba ngàn cái lều trại thành chỗ ở lâm thời của các sĩ tử phía nam, hơn nữa triều đình cung cấp cơm canh miễn phí.