Triều đình chiếu cố đối với sĩ tử phía nam một thời gian khiến sĩ tử phương bắc bất mãn, nhưng triều đình rất nhanh cũng cho trợ cấp ăn ở tương ứng đối với sĩ tử phương Bắc, tiếng bất mãn cũng dần dần tan.
Buổi chiều ngày đó, ở trong một tửu quán phụ cận chợ phía bắc, gần trăm sĩ tử chật ních lầu hai, tiếng ồn ào rầm rĩ, cao hứng bàn luận khiến trong đại sảnh dị thường ồn ào, trong một góc hẻo lánh tận cùng bên trong, Lô Hàm đang một mình một người ngồi ở trước bàn tự rót tự uống.
Hắn là một tháng trước theo một đám sĩ tử quận Dự Chươ ng cùng nhau ngồi thuyền đến Trung Đô, hắn trả giá gấp hai ở trong một khách sạn phụ cận tên là Thuận Hưng thuê một gian lầu các, mỗi ngày chân không ra khỏi nhà ở trong lầu các liều mạng ra sức học hành. Trải qua một tháng ôn tập, hắn dần dần khôi phục đến trạng thái trước khi khoa cử năm trước, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, liền đi ra một chút, tìm hiểu một phen tình thế khoa cử năm nay.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười ôn hòa, “Vị huynh đài này, vị trí đối diện có người ngồi không?”
Lô Hàm hơi ngẩng đầu, chỉ thấy một sĩ tử trẻ tuổi mặt đầy nét cười đứng bên người, dáng người trung đẳng, tuổi tầm ngoài hai mươi, mặt vuông tai to, dáng vẻ đường đường. Lô Hàm nhất thời có hảo cảm với hắn, đưa tay cười nói: “Mời ngồi!”
Sĩ tử trẻ tuổi ngồi xuống cười nói: “Hôm nay tới muộn một chút, tìm một vòng cũng không có chỗ, chỉ có huynh đài nơi này có một chỗ trống, cho nên liền mạo muội đến quấy rầy.”
“Không sao, uống rượu một mình cũng nhàm chán, có người nói chuyện một chút cũng là chuyện vui.”
Sĩ tử trẻ tuổi bảo tiểu nhị đưa lên một bình rượu ngon, ba món nhắm, để cùng một chỗ với rượu và thức ăn của Lô Hàm, Lô Hàm thấy hắn rất khách khí, liền cười hỏi: “Nghe giọng nói, hiền đệ hình như là người phương nam nhỉ!”
“Tại hạ là người quận Dư Hàng huyện Tiền Đường, họ Trử tên Toại Lương, tự Đăng Thiện.”
“Thì ra là Trử hiền đệ, cũng khéo, tháng trước ta mới đi qua huyện Tiền Đường, Trử hiền đệ là từ huyện Tiền Đường tới đây sao?”
“Nói ra thật xấu hổ, ta là từ Lạc Dương tới đây, đã nhiều năm chưa về quê hương, huynh đài họ gì?”
“Ta họ Lô tên Hàm, tự Mặc Nhiên, người Trác quận.”
“Thì ra là Lô huynh, tiểu đệ có lễ.”
Thật ra vô luận Trử Toại Lương hay là Lô Hàm, vừa nghe quê quán và dòng họ bọn hắn liền biết là con em danh môn, nhưng con em danh môn phần lớn khiêm tốn tự hạn chế, gia phong nghiêm cẩn, kết giao với người ta bình thường đều cố gắng không đề cập tới gia môn mình, để tránh bị người ta hiểu lầm là con em cuồng vọng.
Huống chi Lô Hàm cùng Trử Toại Lương lần đầu gặp mặt, tự nhiên đều rất cẩn thận, tận lực không đề cập tới gia thế, để tránh xấu hổ.
Trử Toại Lương rót cho Lô Hàm một chén rượu, cười nói: “Ta vẫn là lần đầu tiên đến Trung Đô, Trung Đô cho ta ấn tượng rất tốt, không chỉ có thành trì khí thế hùng tráng, có khí tượng thiên hạ đế đô, tuy quy mô thua Lạc Dương chút, nhưng so với Lạc Dương càng thêm sinh cơ bừng bừng, hơn nữa dân phong thượng kiệm, rất ít nhìn thấy hiện tượng xa xỉ lãng phí. Nói thật, cho dù không thi đỗ công danh, ta cũng không muốn về Lạc Dương.”
Lô Hàm cười gật gật đầu, “Hiền đệ nói rất đúng. Người từng tới Trung Đô, đều sẽ cảm giác được Trung Đô khoan hậu, vô luận quan phủ hay bình dân, đều sẽ lấy một loại thái độ rộng lượng tới tiếp nạp kẻ sĩ thiên hạ, tuy so ra kém Trường An và Lạc Dương phồn hoa, nhưng nó càng thêm phấn chấn, trẻ tuổi, càng có lực hấp dẫn, làm người ta muốn cùng nhau trưởng thành với nó. Ta năm đó lần đầu tiên đến Trung Đô đã có loại cảm giác này.”
Hai người cùng nhau cười to, Trử Toại Lương nâng chén nói: “Vì chúng ta cùng chung cảm nhận, uống cạn chén này!”
“Được! Cạn chén.”
Hai người nâng chén chắp tay, đều uống một hơi cạn sạch. Lô Hàm lại cười nói: “Năm nay đối với sĩ tử phía nam quả thật là một cái cơ hội rất tốt, khoa cử tuy không có chiếu cố, nhưng Thái Học lại thiên hướng sĩ tử phía nam. Theo ta được biết, năm nay bảy phần mười danh ngạch Thái Học đều cho sĩ tử phía nam, tâm nguyện ở lại Trung Đô của hiền đệ hẳn là có cơ hội đạt thành.”
Trử Toại Lương vội hỏi: “Ta cũng nghe nói loại ý kiến này, nhưng cũng có người nói đây chỉ là đồn đãi, nếu triều đình quá thiên vị sĩ tử phía nam, sẽ dẫn phát sĩ tử nam bắc đối lập, không biết rốt cuộc là thật hay giả?”
“Bản thân hiền đệ thấy thế nào?”
Trử Toại Lương chần chờ một chút nói: “Ta cho rằng khả năng khá lớn, dù sao chiến tranh phía nam vừa mới chấm dứt, triều đình cần lung lạc sĩ tộc phía nam, chiếu cố ở trên danh ngạch Thái Học, ta cảm thấy về tình về lý đều nói trôi.”
Lô Hàm giơ ngón tay cái, “Hiền đệ nhìn rất thấu triệt, đây không phải đồn đãi, là Tề vương điện hạ tự mình định ra, bảy phần mười danh ngạch Thái Học sẽ không thay đổi nữa.”
Lô Hàm rót đầy chén rượu, hỏi: “Hiện tại tình huống Lạc Dương thế nào?”
Trử Toại Lương lắc đầu nói: “Ta là ở ngày thứ ba sau khi Vương Thế Sung soán vị liền rời khỏi Lạc Dương, nhưng dân chúng Lạc Dương đối với Vương Thế Sung soán vị phản ứng còn khá bình tĩnh, có lẽ là vì mọi người đều biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy, Lạc Dương tựa như một người bệnh nặng quấn thân, kết cục duy nhất của nó chính là chậm rãi đi hướng tử vong, không có hy vọng gì nữa, hơn nữa lần này Tương Dương đổi Hoằng Nông, Vương Thế Sung phạm sai lầm lớn về chiến lược, chuyện này sẽ trở thành căn nguyên Lạc Dương náo động.”
Lô Hàm bưng chén rượu cười nói: “Sao ta cảm thấy Vương Thế Sung dịu đi quan hệ với Lý Đường, từ nay về sau có thể ở giữa Tùy Đường mọi việc đều thuận lợi, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho bản thân, chưa hẳn là một nước cờ dở.”
Trử Toại Lương từ trong lòng lấy ra một đồng tiền Ngũ Thù, đặt hướng trên bàn, “Huynh trưởng nói đây là tiền tốt sao?”
Lô Hàm nhìn nhìn cười nói: “Là tiền Khai Hoàng, sạch sẽ hơn nữa chữ viết rõ ràng, hẳn là tiền tốt!”
Trử Toại Lương đem tiền lật qua, một mặt khác lại là che kín màu đồng xanh, đem toàn bộ mặt tiền đều ăn mòn hết. Hắn cười hỏi: “Huynh trưởng còn cảm thấy nó là tiền tốt sao?”
Lô Hàm ngạc nhiên, hắn chợt hiểu ý tứ Trử Toại Lương, khẽ cười nói: “Ngươi là nói, một mặt là Vương Thế Sung mọi việc đều thuận lợi, nhìn như chiếm tiện nghi, mà một mặt khác lại là tự hủy trường thành, là ý tứ này sao?”
Trử Toại Lương gật gật đầu, “Đường quân lấy Hoằng Nông đổi Tương Dương trên danh nghĩa là vì chiếm lĩnh quặng sắt Giang Hạ, nhưng một mặt khác gang muốn vận chuyển về Trường An, quân Đường liền cần đi quận Tích Dương bắc thượng, đây không phải là đả thông đường Nam Tương sao? Đường quân tuy nói êm tai, chỉ thuê thủy đạo, nhưng quân Đường đã đứng vững gót chân ở Tương Dương, cướp lấy quận Tích Dương và quận Nam Dương đã dễ như trở bàn tay, bọn họ thật đúng là sẽ thành thành thật thật đi đường thủy, hết lòng tuân thủ hứa hẹn sao? Một khi quận Tích Dương và quận Nam Dương bị quân Đường thừa thế cướp đi, quân Đường quy mô bắc công Lạc Dương, Vương Thế Sung lại hướng ai cầu cứu, Tề vương điện hạ còn có thể lại cứu người vô tín vô nghĩa này sao?”