Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 1091 - Chương 864: Dừng Cương Trước Bờ Vực (1)

Chương 864: Dừng cương trước bờ vực (1)
Chương 864: Dừng cương trước bờ vực (1)

Lô Hàm cười lên, “Tuy Vương Thế Sung đáng hận, nhưng ta tin tưởng Tề vương nhất định vẫn sẽ cứu Vương Thế Sung.”

“Vì sao?”

“Đó là bởi vì ngươi không hiểu Tề vương điện hạ, hắn cứu Vương Thế Sung cũng không phải cân nhắc lợi ích Vương Thế Sung, mà là muốn từ cả ván cờ Bắc Tùy để cân nhắc. Ở trước khi Tịnh Châu về Bắc Tùy, Lạc Dương nhất định phải bảo trì hiện trạng, làm vách ngăn chiến lược giữa Tùy Đường.”

Trử Toại Lương trầm ngâm thật lâu, bỗng đứng dậy ôm quyền nói: “Nghe buổi nói chuyện của ngài, thắng đọc mười năm sách. Xin hỏi Lô huynh ở nơi nào?”

“Ta ở khách sạn Thuận Hưng.”

Trử Toại Lương mừng rỡ, “Thật là khéo, ta cũng ở nơi đó, ta ở lầu hai phòng Giáp Ngũ.”

“Ta ở gác xép, đã tới muộn, nói tốt xấu mãi mới đem lầu các thuê được.”

Trử Toại Lương khoát tay, “Gác xép sao có thể để cho người ở, ta nơi đó phòng rộng rãi, chỉ một mình ta, Lô huynh không ngại dọn xuống ở cùng ta, thế nào?”

Trong gác xép mà Lô Hàm ở quá nhiều chuột, ban đêm không yên tĩnh, làm hắn ngủ không ngon giấc, khiến hắn rất buồn bực. Hắn nghĩ một chút liền vui vẻ đáp ứng, “Vậy phiền hiền đệ rồi!”

***

Trương Huyễn đã quay về Trung Đô nửa tháng, lần này nam chinh dùng bốn tháng thời gian, hắn cũng thật sự có chút mỏi mệt, về nhà sớm chiều ở chung cùng người nhà, được các thê tử cẩn thận chiếu cố, hắn rất nhanh đã thoát khỏi trạng thái mỏi mệt, lại lần nữa tinh thần phấn chấn đầu nhập đến trong triều vụ nặng nề.

Buổi sáng một ngày này, Trương Huyễn tới hậu cung, đặc biệt bái kiến thiên tử nhỏ tuổi cùng Tiêu thái hậu. Thiên tử năm nay mới bốn tuổi, trên thực tế hắn đã bị người ta quên đi, ở trong lòng thần dân thiên hạ, Trương Huyễn mới là thiên mệnh hoàng đế, mà ở trong lòng văn võ bá quan triều đình, tượng trưng quyền lực cao nhất Bắc Tùy là thái hậu.

Cái này cũng khó trách, dựa theo pháp luật triều đình, ở trước khi thiên tử trưởng thành, ý chỉ cao nhất là do thái hậu ban phát, ngay cả đại triều năm mới cũng là do Tiêu thái hậu ra mặt, về phần thiên tử, bóng người hắn chưa từng xuất hiện ở trên bất cứ nghi thức nào, có bất cứ chiếu thư nào hay không, theo thời gian trôi qua, mọi người tự nhiên dần dần đem thiên tử nhỏ tuổi này quên đi.

Trương Huyễn thấy thiên tử chỉ đơn giản nhìn một cái, hỏi một chút tình huống thân thể, lại dặn cung nữ hoạn quan chiếu cố cho tốt, thời gian rất ngắn, sau đó liền đi gặp thái hậu.

Cung điện Tiêu thái hậu tiếp kiến ngoại thần tên là điện Lưu Vân, là một tòa cung điện nhỏ, có đôi khi vài vị tướng quốc cũng tới nơi này bái kiến thái hậu, nhưng hôm nay Tiêu hậu là ở chỗ ngủ nghỉ của mình, Phù Dung điện tiếp kiến Trương Huyễn, cái này cũng là thể hiện một loại ân sủng đặc thù đối với Trương Huyễn.

Hai năm qua Tiêu hậu trải qua rất yên bình, bởi vì hậu cung và nhà sau của Tề vương phủ có hồ nước nối liền, có thể ngồi thuyền chèo lui tới, lúc Trương Huyễn không ở trong phủ, Tiêu hậu và Lô Thanh thường xuyên qua nhà nói chuyện phiếm, qua ngày thật ra cũng không tịch mịch.

“Vi thần Trương Huyễn bái kiến thái hậu!” Trương Huyễn ở trước bậc quỳ xuống hành lễ.

Tiêu hậu bảo dưỡng rất khá, da thịt non mịn trắng như tuyết, dung mạo vẫn xinh đẹp tuyệt luân, thoạt nhìn so với con gái nàng Nam Dương công chúa còn trẻ hơn vài phần, chỉ là thân thể hơi tỏ ra đầy đặn, càng phụ trợ ra sự đẹp đẽ tôn quý của nàng. Tiêu hậu cười nói: “Điện hạ miễn lễ, mời ngồi!”

Có cung nữ đưa tới bồ đoàn, Tiêu hậu khoát tay, bảo các cung nữ đều lui ra, trong điện Phù Dung chỉ còn lại có hai người bọn họ. Trương Huyễn ngồi xuống ở phía dưới Tiêu hậu, thân thiết hỏi: “Nghe vương phi nói, thái hậu mùa xuân từng bệnh nhẹ, hiện tại tốt hơn chút nào chưa?”

Tiêu hậu cười khoát tay, “Đó là chuyện hai tháng trước, chỉ là cảm nhẹ, đã sớm khỏi rồi, nhưng vẫn cần cảm tạ điện hạ quan tâm.”

Tiêu hậu lại cẩn thận đánh giá Trương Huyễn một phen, khẽ thở dài: “Mấy tháng không gặp, điện hạ đen gầy đi rất nhiều, nghĩ hẳn vương phi rất đau lòng, thậm chí ngay cả ta cũng...”

Trương Huyễn nghe ra trong lời nói của nàng có chuyện, không khỏi khẽ ngẩng đầu, vừa lúc cùng Tiêu hậu bốn mắt nhìn nhau, mặt Tiêu hậu hơi đỏ lên, ánh mắt vội vàng dời đi, lại thấp giọng nói: “Điện hạ đem tiểu nữ đưa về ta bên người, trong lòng ta cảm kích đối với điện hạ không thể nói hết, xin điện hạ nhận của ta một lạy!”

Nói xong, Tiêu hậu đứng lên, đi lên trước uyển chuyển hướng Trương Huyễn quỳ xuống.

Tiêu hậu chỉ là Nam Dương công chúa, thê tử Vũ Văn Sĩ Cập, sau khi Vũ Văn huynh đệ bị xử tử, Vũ Văn Sĩ Cập vứt bỏ vợ con, chạy đi Trường An, hắn và Lý Kiến Thành quan hệ cá nhân vô cùng tốt, ở Trường An lại lần nữa có thể được trọng dụng.

Nam Dương công chúa và con bị Tùy quân bắt được, Trương Huyễn đem mẹ con các nàng giao cho Tiêu hậu, chuyện này làm Tiêu hậu vô cùng cảm kích đối với Trương Huyễn.

Trương Huyễn bị dọa giật mình, vội vàng nâng Tiêu hậu dậy, “Thái hậu không thể như thế!”

Hắn chạm đến cánh tay trắng trẻo non mịn của Tiêu hậu, bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng rút tay về, trong nháy mắt này, trong lòng hắn lại có một loại cảm giác khác thường.

Tiêu hậu hướng hắn cười quyến rũ, liền xoay người trở lại vị trí. Tiêu hậu là nữ nhân cực kỳ khôn khéo, duyệt nhân thế đã lâu, biết rõ cung đình đấu tranh tàn khốc.

Nàng biết vận mệnh vợ góa con côi các nàng đều nắm giữ ở trong tay Trương Huyễn, hiện tại Trương Huyễn là cần nàng, một khi hai năm nữa Trương Huyễn đăng cơ xưng đế, giá trị lợi dụng của nàng liền biến mất, vận mệnh các nàng lại sẽ thế nào? Sẽ bị biếm lãnh cung hay không, thiếu ăn thiếu mặc, ở trong đau khổ chết đi, hoặc là dứt khoát kịp thời sinh bệnh chết đi.

Cho nên Tiêu hậu liền quyết định lợi dụng tất cả vốn riêng của nàng để lung lạc Trương Huyễn, bao gồm lấy lòng Tề vương phi, ở trong triều đình hết sức phát huy giá trị thái hậu nàng vân vân, nhưng nàng luôn cảm thấy còn thiếu một chút như vậy. Lúc nàng ôm gương tự soi, phát hiện mình vẫn xinh đẹp vô cùng, nàng liền sinh ra một ý niệm, có lẽ nàng có thể sử dụng vốn của nữ nhân để tiến một bước lung lạc Trương Huyễn.

Trương Huyễn cảm giác được cái gì đó, Tiêu hậu thật ra chỉ cần vái ở trên chỗ ngồi là được, không cần thiết đi đến trước mặt mình để quỳ lạy cảm tạ, chẳng lẽ nàng chính là cố ý để cho mình đến đỡ nàng sao?

Trương Huyễn lại phát hiện trong tiểu điện thế mà chỉ có hai người bọn họ, đây hiển nhiên cũng là Tiêu hậu cố ý an bài.

Trái tim Trương Huyễn chợt loạn nhịp một phen, trong lòng hắn đối với Tiêu hậu quả thật có một loại ý niệm ngưỡng mộ, dù sao đây là Tiêu hoàng hậu lấy mỹ mạo mà vang danh lịch sử, chính là loại ngưỡng mộ sâu trong nội tâm này khiến hắn đặc biệt chiếu cố đối với Tiêu hậu.

Nhưng hắn đối với Tiêu hậu chưa bao giờ có suy nghĩ không an phận, mà giờ khắc này, ở dưới sự ám chỉ nào đó của Tiêu hậu, trong lòng hắn rốt cuộc sinh ra một loại chưa bao giờ có, loại dục niệm chinh phục chỉ kẻ nắm quyền thiên hạ có.

Bình Luận (0)
Comment