“Lô huynh, chúng ta đã tới muộn rồi nhỉ!”
Chử Toại Lương nhìn một đám sĩ tử ở cửa tửu lâu, lo lắng nói: “Ngươi xem bên kia còn có không ít người đang xếp hàng!”
Lô Hàm cười nói: “Yên tâm đi! Mấy huynh đệ kia của ta hẳn là đã đến.”
Hai người đi đến trước tửu lâu, một gã tửu bảo vội vàng nghênh đón, “Thực rất xin lỗi, tiểu điếm đã không còn chỗ ngồi, hai vị đi tiệm khác đi!”
“Bằng hữu của ta đã đặt chỗ rồi, ở lầu ba phòng Thương Hải.”
“Thì ra là thế, mời hai vị!”
Lô Hàm và Chử Toại Lương ở dưới tửu bảo dẫn dắt lên lầu ba, tới trước một gian nhã thất tận cùng bên trong, “Chính là nơi này, mời hai vị!”
Lô Hàm đẩy cửa đi vào, ba người bên trong đang nói chuyện đứng dậy, chính là ba người hảo hữu tri kỉ Lý Triệu Hi, Thôi Quảng Bình cùng Thôi Quảng Lâm của Lô Hàm lúc trước. Ba người thấy Lô Hàm tiến vào, nhất thời kích động đứng dậy, ôm chặt lấy nhau.
Lý Triệu Hi lại cho Lô Hàm một quyền, cười nói: “Nghe nói ngươi tới Trung Đô đã một tháng, vì sao không còn sớm tới tìm chúng ta chút?”
“Ài! Ta vừa mới quyết định tham gia khoa cử, thứ trước kia quên chẳng còn là bao, còn phải ôn tập chuẩn bị một lần nữa, ngươi nói ta làm sao có thời giờ?”
“Điều này cũng đúng!”
Lý Triệu Hi cười cười, ánh mắt chuyển hướng Chử Toại Lương phía sau Lô Hàm, “Vị công tử này là?”
“Ta quên giới thiệu cho mọi người.”
Lô Hàm vội vàng đem Chử Toại Lương kéo qua cười nói: “Vị này là hảo hữu mới của ta Chử hiền đệ.”
Hắn lại hướng Chử Toại Lương giới thiệu ba người, Chử Toại Lương vội vàng khom người thi lễ nói: “Tiểu đệ Chử Toại Lương, người huyện Tiền Đường quận Dư Hàng, ra mắt các vị huynh trưởng.”
“Thì ra ngươi chính là Chử Toại Lương!” Thôi Quảng Lâm kinh hỉ cười nói.
Chử Toại Lương ngẩn ra, “Quảng Lâm huynh biết ta?”
“Ta từng nghe người ta nói tới hiền đệ, nói chữ hiền đệ viết vô cùng đẹp, lúc mười tuổi đã có phong phạm đại gia, ngự sử đài Ngu đại phu hiền đệ hẳn là biết chứ!”
Ngu đại phu chính là ngự sử đại phu Ngu Thế Nam, Chử Toại Lương đương nhiên biết, hắn gật gật đầu, “Ông ấy là ân sư của ta!”
Lô Hàm kinh ngạc nói: “Thì ra đại gia thư pháp danh chấn thiên hạ Ngu công là ân sư của hiền đệ, hiền đệ lại không nói với ta.”
“Đây chỉ là một việc nhỏ, không đáng nhắc đến!”
Chử Toại Lương khiêm tốn nhất thời thắng được mọi người yêu thích, ba người vội vàng mời hắn vào ngồi. Lúc này, tửu bảo đưa rượu và thức ăn cho bọn họ, mọi người rót rượu, Lô Hàm bưng chén rượu cảm khái: “Nhoáng lên một cái đã là một năm trôi qua, năm trước chúng ta chia tay còn rõ ràng trong mắt, hôm nay đã tới thời khắc gặp nhau lần nữa, đến! Vì chúng ta gặp nhau uống cạn chén này!”
Mọi người bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch. Chử Toại Lương tò mò hỏi: “Các vị huynh trưởng đều là tham gia khoa cử năm trước sao?”
Lý Triệu Hi cười nói: “Chúng ta năm trước đều là danh nhân, tổ chức sĩ tử du hành, nhưng vẫn thi đỗ.”
Lô Hàm giới thiệu cho Chử Toại Lương: “Vị Lý huynh này là hạng hai mươi khoa cử năm ngoái, hiện ở Lễ bộ làm viên ngoại lang, Thôi lão nhị là hạng bốn mươi mốt khoa cử năm ngoái, nhậm chức ở ngự sử đài, tháng trước vừa mới thăng làm giám sát ngự sử, Thôi lão đại là hạng hai mươi ba khoa cử năm trước, hiện làm Quán Đào huyện thừa, hôm qua đến Trung Đô làm việc, cho nên hôm nay mọi người có thể tụ hội.”
Chử Toại Lương nổi lòng kính trọng, thì ra ba người bọn họ đều là tiến sĩ khoa cử, không phải dựa vào bóng gia tộc. Lúc này Lý Triệu Hi đứng dậy cười hung hăng bóp cổ Lô Hàm một cái, “Chử hiền đệ không hiểu ý tứ hắn, hắn là đang cố ý tổn thọ chúng ta đấy!”
“Đây là vì sao?”
Thôi Quảng Bình cười nói: “Bản thân hắn là hạng hai khoa cử năm trước, bị gia chủ của hắn mạnh mẽ xóa đi công danh.”
Chử Toại Lương kinh ngạc cười nói: “Thì ra Lô huynh năm trước chính là hạng hai, Lô huynh cũng chưa từng nói.”
Lô Hàm khoát tay, “Loại việc mất mặt này có cái gì đáng nói, tựa như ân sư của ngươi là Ngu công, ngươi là khiêm tốn, ta là sợ mất mặt.”
Nói đến đây, Lô Hàm lại dương dương đắc ý nói: “Ta tuy mất công danh, nhưng ta hiện tại lại là tham quân tòng sự, lăn lộn so với ba người bọn hắn còn tốt hơn, chuyển tới địa phương quan phủ, ít nhất là huyện lệnh huyện cỡ trung.”
“Xem vị Lô gia này hí hửng thành bộ dáng gì rồi!”
Mọi người cười to một trận, Thôi Quảng Bình bưng chén rượu cảm khái: “Chúng ta đều cho rằng ngươi về nhà tiếp tục ôn tập, chuẩn bị tham gia khoa cử năm nay, không ngờ ngươi lại đi Liêu Đông tòng quân. Nhưng ngươi là người có thực học, được trọng dụng cũng chẳng có gì lạ, chỉ là ngươi sao lại chạy tới tham gia khoa cử?”
“Đây thật ra là ý tứ của Tề vương điện hạ, hắn nói cho ta biết, không có công danh, ta sẽ rất khó vượt qua ngưỡng cửa ngũ phẩm, ở dưới sự cổ vũ của hắn, ta chỉ đành kiên trì một lần nữa cầm bút ra trận.”
“Nếu... Thi không đỗ thì làm sao?”
“Nếu thi không đỗ, vẫn có thể trở về tiếp tục đảm nhiệm tham quân tòng sự, nhưng hy vọng tăng lên sẽ không lớn. Thôi, chúng ta không nói cái này, Thôi lão nhị, nói chuyện thú vị ngươi gặp được xem.” Lô Hàm nói tránh đi.
Thôi Quảng Lâm cười nói: “Nói tới thì xấu hổ, một năm qua ta trên cơ bản đều là ở ngự sử đài sửa sang lại các loại văn thư, không có cơ hội tra án, tuy thường xuyên gặp quan lớn ngự sử đài, như Ngu đại nhân cũng thường thường nói chuyện phiếm với ta, nhưng vô dụng, người ta chỉ xem tư cách cùng năng lực phá án.”
“Nhưng ngươi không phải cũng được tăng lên làm giám sát ngự sử rồi sao?”
“Lão huynh, giám sát ngự sử mới bát phẩm mà, ba người theo ta cùng nhau vào ngự sử đài đều cùng nhau thăng giám sát ngự sử.”
“Có cơ hội phá án không?” Lô Hàm cười hỏi.
“Cơ hội thật ra là có, tháng sau ngự sử đài đi các quận Trung Nguyên kiểm tra kho lương, chia làm bảy tổ, ta là tổ thứ ba, trước mắt đi quận nào vẫn nghiêm khắc giữ bí mật, phải sau khi lên đường mới biết.”
“Vậy còn ngươi?”
Lô Hàm lại cười hỏi Thôi lão đại, “Làm huyện thừa đã nghiền không? Rất uy phong nhỉ!”
“Đừng nói nữa, cái gọi là huyện thừa chính là toàn bộ việc linh tinh đều là của ngươi, tháng đầu tiên đã trực tiếp khiến ta mệt nằm úp sấp.”
“Vậy huyện lệnh làm cái gì?” Lý Triệu Hi tò mò hỏi.
“Huyện lệnh chỉ để ý thẩm án, tham gia một số nghi thức lộ mặt, sau đó tiếp nhận thân sĩ mở tiệc chiêu đãi, tiếp nữa là tiếp đãi thủ trưởng, việc vặt vãnh khác đều do ta huyện thừa này quản.”
Chử Toại Lương ở một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, trong lòng tràn ngập hâm mộ, khi nào mình cũng có thể giống bọn họ tán gẫu quan trường, tán gẫu sự nghiệp của mình, hắn biết có một con đường có thể đạt tới, đó là khoa cử ngày kia. Giờ khắc này, Chử Toại Lương âm thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải thi đỗ.