Hai người ở đầu đường ăn lung tung một chút, bước nhanh quay về khách sạn. Trở lại phòng, Chử Toại Lương rốt cuộc nhịn không được nói: “Lô huynh, ta cảm giác đề thi sách rất có thể là Tề vương điện hạ ra, ngươi luôn đi theo hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ ra đề mục phương hướng nào?”
“Hiền đệ là muốn ta áp đề sao?”
“Lô huynh thử xem!”
Lô Hàm nghĩ nghĩ nói: “Chuyện Tề vương điện hạ quan tâm nhất không gì hơn nam bắc dung hợp, nhưng rất nhiều người đều biết một điểm này, hắn tất nhiên sẽ không ra đề mục này, ta cảm thấy hắn sẽ thiên hướng thống trị thiên hạ.”
“Đề mục này rất lớn đó!”
“Đề mục này là rất lớn, chính là vì lớn, cho nên mới khó viết, nhưng hiền đệ có thể viết về phía nhỏ. Cổ nhân có câu, nhìn một cái lá biết mùa thu, thống trị một huyện nhỏ trên thực tế chính là ảnh thu nhỏ của thống trị thiên hạ, Tề vương điện hạ rất để ý nói có dẫn chứng, nhớ lấy!”
~~~~
Hôm sau, phần thi sách thứ hai mở ra, hơn trăm binh sĩ vẫn giống ngày hôm qua cầm thẻ bước nhanh ra, trên thẻ viết đề thi sách hôm nay: ‘Lễ ký có câu, đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công, thử hỏi như thế nào là thiên hạ?’
Phía dưới là yêu cầu cụ thể, trong vòng năm ngàn chữ, thể chữ thư pháp không giới hạn, đề mục có thể tự nghĩ.
Chử Toại Lương âm thầm vui mừng, quả nhiên bị Lô Hàm áp đề áp trúng rồi, đêm qua hắn hầu như cân nhắc một đêm, Chử Toại Lương không cần nghĩ ngợi nâng bút viết xuống đề mục của mình: 《 cái nhìn nông cạn về vụ án thất lý năm Đại Nghiệp thứ năm huyện Tiền Đường》
Đây là một vụ án kinh điển thúc phụ hắn Chử Minh ở năm Đại Nghiệp thứ năm từng thẩm tra xử lí, từ vụ án này dẫn dắt ra lại trị, dân sinh, đạo đức, quan trường cùng với kinh tế vân vân các vấn đề, từ chỗ nhỏ bé mà thuyết minh thiên hạ chi đại đồng như thế nào.
~~~~
Các thí sinh đều đang hết sức chăm chú múa bút thành văn, trên trường thi chỉ nghe thấy một mảng tiếng hạ bút soạt soạt, không ít thí sinh thỉnh thoảng ngẩng đầu ngưng thần tự hỏi, tiếp đó lại cúi đầu viết nhanh, bởi vì độ dài hạn chế ở trong năm ngàn chữ, cái này yêu cầu sĩ tử sách luận từ câu cần cực kỳ tinh luyện, cái này yêu cầu rất cao đối với trình độ sách của sĩ tử luận, đồng thời càng là một loại khảo nghiệm trọng đại đối với ánh mắt, đầu óc của sĩ tử.
Bởi vì thống trị thiên hạ là vấn đề mỗi một người đọc sách đều từng cân nhắc, cho nên hầu như mỗi người đọc sách đều có thể viết ra quan điểm của bản thân, nhưng đề mục rất lớn, nhìn như dễ dàng, thực tế lại rất khó, sĩ tử trình độ hơi nông phần lớn nói sơ lược, cố gắng chu đáo, mà sĩ tử cao cấp thì biết không thể từ toàn cục đến trình bày và phân tích, cần tìm tìm một điểm cắt vào để nói chuyện.
Trên trường thi rộng lớn, một đám quan giám thị đang đi qua đi lại, nhìn chăm chú vào động tác nhỏ bé của mỗi một thí sinh, hôm nay quan giám thị chính của Quốc Tử Giám là Lý Bách Dược, Lý Bách Dược sau khi từ quận Ngô vào kinh được bổ nhiệm làm Quốc Tử Giám ti nghiệp, chủ quản Thái Học, tương đương với phó phòng bộ giáo dục kiêm nhiệm hiệu trưởng Thái Học, chức vụ này rất thích hợp phát huy tài năng của hắn.
Lý Bách Dược cũng tuần tra ở trong trường thi. Lúc này, một gã quan viên bước nhanh tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, Lý Bách Dược bị dọa giật mình, cuống quít theo quan viên đi về phía ngoài trường thi, chỉ thấy trên bậc thang ngoài trường thi, Trương Huyễn mang theo Tô Uy, Bùi Củ bọn mười mấy trọng thần đi tới trường thi.
Lý Bách Dược vội vàng đi lên trước khom người thi lễ, “Vi thần tham kiến Tề vương điện hạ!”
Trương Huyễn cười nói: “Hôm nay là ngày thứ hai của khoa cử, cũng là một ngày cuối cùng, chúng ta đến xem qua tình huống thí sinh, hiện tại hẳn là đã bắt đầu rồi nhỉ!”
“Hồi bẩm điện hạ, đã bắt đầu một canh giờ.”
Bên cạnh, Tô Uy lại cười hỏi: “Chúng ta có thể vào trường thi xem chút không?”
“Đương nhiên có thể, chỉ là...”
Lý Bách Dược có chút do dự, hắn không tiện nói quá nhiều người, chỉ là nhìn nhìn mọi người, Trương Huyễn liền hiểu ý tứ hắn, quay đầu hướng mọi người cười nói: “Chúng ta phân công nhau đi xem đi! Quá nhiều người sẽ ảnh hưởng sĩ tử làm bài.”
Trong lòng Lý Bách Dược cảm kích Tề vương cân nhắc chu đáo, vội vàng an bài quan viên dẫn mọi người đi các nơi trường thi thị sát, hắn và Tô Uy thì đi cùng với Lý Bách Dược đi tới trường thi Ất lớn nhất.”
Trong trường thi rất yên tĩnh, toàn bộ sĩ tử đều đang múa bút thành văn, không có ai chú ý tới trong quan giám thị có thêm hai cái bóng người đặc thù.
Thí sinh vị trí đều nhịp, mỗi thí sinh đều có chỗ một chiếu, Trương Huyễn ở trên đường quan sát mỗi một thí sinh ở hai bên, có thí sinh đã viết lưu loát mấy ngàn chữ, có thí sinh lại do dự khó có thể hạ bút. Lúc này, Trương Huyễn bị một thư pháp đẹp hấp dẫn, không khỏi thả chậm bước chân. Đây là một thí sinh rất trẻ tuổi, đại khái đã viết hơn ngàn chữ, thư pháp hùng hồn không mất sự phiêu dật, rất có phong phạm đại gia, Trương Huyễn nhất thời bị hấp dẫn.
Lúc này, người này chú ý tới bên cạnh có người, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Huyễn, lại cúi đầu, nhưng bút lại dừng lại, hiển nhiên là đang chờ người bên cạnh đi qua.
Trương Huyễn thấy mình đã ảnh hưởng đến thí sinh này phát huy, trong lòng hơi áy náy, liền từ bên cạnh hắn chậm rãi đi qua, ánh mắt nhanh chóng liếc khảo trạng góc trên bên trái, bên trên viết tên thí sinh, ‘Tiền Đường Chử Toại Lương’ .
Trong lòng Trương Huyễn kinh ngạc, thì ra người trẻ tuổi này chính là đại thư pháp gia Chử Toại Lương nổi tiếng trong lịch sử, nhưng Trương Huyễn cũng không quấy rầy hắn nữa, trực tiếp từ bên người hắn đi qua.
Chử Toại Lương cũng không biết quan viên đi qua bên cạnh mình chính là Tề vương điện hạ, hắn còn tưởng là một gã quan giám thị, khiến suy nghĩ của hắn hơi tạm dừng một chút, nhưng, hắn nhanh chóng về tới trong trạng thái lúc trước, bắt đầu tiếp tục hành trình khoa cử của hắn.
Thời gian rốt cuộc đến chạng vạng, một sĩ tử cuối cùng nộp bài thi cũng rời khỏi trường thi, bên ngoài trường thi sớm vang lên một mảng tiếng hoan hô, sĩ tử vì thi xong khoa cử mà hoan hô, bởi vì thi sách cho điểm cũng không có tiêu chuẩn, hoàn toàn là dựa vào giám khảo yêu thích để cho điểm, cho nên trên cơ bản mỗi thí sinh đều cảm thấy mình thi không tệ, hai môn đầu đều có thể lấy được điểm cao, một môn cuối cùng cũng biểu đạt chí lớn trong lòng, lòng tin nảy sinh ở trong lòng mỗi thí sinh, mười ngày kế tiếp là thời khắc bọn họ chờ đợi cùng hưởng thụ.
Tuy Trung Đô cũng có không ít thanh lâu kỹ viện, nhưng Trung Đô cai trị khá nghiêm, quan viên có thể cưới thiếp, nhưng không cho phép xuất hiện ở thanh lâu, cũng không cho phép nuôi vợ bé, sĩ tử đương nhiên không chịu ảnh hưởng, nhưng một khi thi đỗ khoa cử, mà bị người ta tố giác ở Trung Đô vấn hoa tìm liễu, nhẹ thì chức quan phân phối cực kém, nặng thì trực tiếp từ xoá tên khỏi bảng.