Tận cùng bên trong có ba gian phòng làm việc, phân biệt là phòng trưởng sử, phòng lục sự cùng phòng ký thất, đều là phòng xép, do tam gian phòng tạo thành, hai người tới phòng tận cùng bên trái, một quan viên khoảng ba mươi tuổi ngồi trong phòng.
Quan viên lên trước thi lễ nói: “Khởi bẩm Đỗ tham quân, bọn họ đến rồi!”
Chử Toại Lương và Hứa Kính Tông lập tức biết người kia là ai, ký thất tham quân Đỗ Như Hối của Tề vương. Hai người vội vàng khom mình hành lễ, “Tham kiến Đỗ tham quân!”
Đỗ Như Hối khẽ cười nói: “Ta nghĩ ta hẳn là có thể phân biệt, Chử tiến sĩ ít tuổi hơn, một vị khác là Hứa tiến sĩ.”
Hai người vội vàng tự giới thiệu, “Ty chức Hứa Kính Tông!”
“Ty chức Chử Toại Lương!”
“Xem ra ta không nhận làm, lần này là Tề vương điện hạ tự mình điểm danh hai người các ngươi đến Tề vương phủ, Chử tiến sĩ theo ta, Hứa tiến sĩ theo Phòng trưởng sử, đều đảm nhiệm chức tham quân tòng sự, vừa lúc Phòng trưởng sử có việc không có mặt, ủy thác ta thay hắn an bài một phen.”
Nói đến đây, Đỗ Như Hối đứng dậy đi ra ngoài cửa, “Các ngươi theo ta!”
Hai người theo hắn đi ra ngoài, Đỗ Như Hối tới trước một cái bàn tận cùng bên trong. Hắn ngẩng đầu nhìn nóc nhà, quay đầu cười nói với Chử Toại Lương: “Nơi này có chút tối, ban ngày cũng cần đốt đèn, đương nhiên, cũng có thể không đốt đèn.”
Chử Toại Lương không biết ý tứ của hắn, chỉ đành miễn cưỡng cười. Đỗ Như Hối vỗ vỗ một đống văn thư chất thật sự cao bên cạnh, nói với Chử Toại Lương: “Nơi này vốn là chỗ ngồi của Lô Hàm, hiện tại thuộc về ngươi.”
Chử Toại Lương lập tức ngẩn người, xem xét vị trí một lúc lâu không nói lời nào. Đỗ Như Hối nhìn nhìn hắn, “Nếu ngươi không muốn, có thể đổi một vị trí khác.”
“Ta đương nhiên muốn!”
Chử Toại Lương vội vàng ngồi xuống trên vị trí.
Đỗ Như Hối cười cười, “Lấy ra một xấp tấu quyển đưa cho hắn, tự mình xem trước đi! Ta dẫn Hứa tiến sĩ đi vị trí của hắn, quay lại sẽ dạy ngươi làm như thế nào.”
Đỗ Như Hối mang theo Hứa Kính Tông đi rồi, Chử Toại Lương đã dần dần từ trong sự chấn động vừa rồi khôi phục lại, nhẹ nhàng vuốt ve cái bàn, nơi này chính là chỗ ngồi của Lô Hàm, mình thế mà thay thế hắn, đây là trùng hợp, hay là cố ý an bài?
Hắn tùy tay lấy ra một quyển trục trên cùng, chậm rãi mở ra, lại lấy ra một tấu quyển xử lý xong, bắt đầu cẩn thận đối chiếu học tập...
***
Lúc này ở trong Tử Vi các, Trương Huyễn đang cùng Bùi Củ, Tô Uy thảo luận cải cách tướng chế, cải cách chế độ tể tướng vẫn luôn là vấn đề trọng đại Trương Huyễn đang cân nhắc. Hắn bởi vì hàng năm chinh chiến bên ngoài, rất nhiều triều vụ khẩn cấp bởi vì ý kiến phúc đáp của hắn quá trễ mà chậm trễ, điều này làm trong lòng Trương Huyễn sinh ra mở rộng ý tưởng tướng quyền, nhưng mở rộng tướng quyền thế nào, phương diện này có rất nhiều thứ đáng thương thảo.
“Ta cẩn thận cân nhắc một phen, chúng ta có thể học tập cách làm của Trường An, Đường triều hiện tại có năm tướng, Bùi Tịch, Lưu Văn Tĩnh, Trần Thúc Đạt, Đường Kiệm cùng Đậu Tấn, triều vụ quan trọng đều cần năm người thương nghị sau đó quyết định, như vậy có thể phòng ngừa một người quyền lực độc đại. Ta cho rằng đây là một chế độ rất hay, do nhiều tướng chế hành, như vậy rất nhiều chính vụ trọng đại không nhất định cứ cần ta phê chuẩn mới có thể thực thi, như đầu năm nạn châu chấu ở U Châu tạo thành tổn thất thảm trọng hoàn toàn có thể tránh được.”
Trương Huyễn cần thuyết phục Tô Uy và Bùi Củ, thực hành chế độ nhiều tướng không chỉ có ý nghĩa hắn uỷ quyền, đồng thời cũng là suy yếu quyền lực của hai tướng quốc. Hắn thấy hai tướng quốc trầm mặc không nói, lại thản nhiên nói: “Ta hy vọng hình thành một cái chế độ kéo dài mấy trăm năm.”
Ý tứ Trương Huyễn rất rõ, đây không phải nhằm vào hai người bọn họ, đây chính là chế độ mấy trăm năm, không hy vọng hai người bọn họ vì vài năm tướng quyền ngắn ngủi cuối cùng của mình mà tổn hại nghiệp lớn trăm năm.
Đây là Tô Uy chậm rãi nói: “Chúng ta càng thêm quan tâm điện hạ bao giờ đăng cơ?”
Bùi Củ cũng nói: “Chúng ta đều cảm thấy điện hạ tựa như đạt thành ăn ý nào đó với thái hậu. Trên thực tế, khi hoàng đế nhỏ tuổi không cần cái gì nhường ngôi, do thái hậu trực tiếp hạ chỉ ấu đế thoái vị, điện hạ đăng cơ, ở trước khi điện hạ đăng cơ, chúng ta đều cho rằng không nên tước quyền của điện hạ.”
Trương Huyễn cười cười nói: “Việc này ta cũng cân nhắc kỹ càng, bỏ quyền nào, lấy quyền nào, trong lòng ta rất rõ, xin hai vị tướng quốc yên tâm.”
“Vậy đăng cơ thì sao?” Tô Uy truy hỏi.
Trương Huyễn đối với đăng cơ cũng rất mâu thuẫn, hắn hiểu các tướng sĩ chờ đợi, cũng hiểu các trọng thần chờ mong đối với khai quốc công thần, càng biết dân chúng thiên hạ tán thành đối với hắn, nhưng vô luận như thế nào, Trương Huyễn hắn mới là nhân vật chính, đăng cơ hay không là do hắn tự quyết định.
Từ một đại tướng biến thành chư hầu một phương, chỉ là từ nhỏ đến lớn tiến dần lượng biến, mà từ chư hầu một phương biến thành đế vương thiên hạ, lại là từ lượng biến đến chất biến, không phải ai khoác lên long bào là có thể tự xưng vương. Trương Huyễn hắn không phải Mạnh Hải Công, cũng không phải Vương Thế Sung, lại càng không phải Lý Uyên.
Hắn cần kiến tạo một thiên hạ thế nào, cần tạo ra một đế quốc thế nào, hắn còn chưa cân nhắc rõ ràng, cũng chưa chuẩn bị tốt, hắn còn cần thời gian.
Trương Huyễn trầm ngâm một lát, nói: “Bây giờ còn chưa đúng lúc, ít nhất ta còn chưa chuẩn bị tốt. Ta lần trước đã nói qua, chuyện này nước chảy thành sông, không cần cố ý đi làm. Đương nhiên, cách ngày đó đã không xa nữa.”
Nói đến một bước này, Tô Uy và Bùi Củ không tiện tiếp tục kiên trì nữa.
Lúc này, Tô Uy rốt cuộc tỏ thái độ đối với cải cách tướng chế, “Điện hạ muốn noi theo tướng chế của Trường An, ta không có ý kiến, cũng sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ. Trên thực tế, chúng ta thiết lập tư chính Tử Vi các, chính là bắt đầu của cải cách chế độ tướng quốc rồi.”
“Đa tạ Tô tướng quốc hiểu cho!”
Ánh mắt Trương Huyễn lại chuyển về phía Bùi Củ, hắn biết so với Tô Uy, Bùi Củ càng thêm luyến quyền, nhưng Tô Uy đã tỏ thái độ, Bùi Củ cũng không thể bảo trì trầm mặc nữa.
Thật lâu sau, Bùi Củ nói: “Lão thần tuổi tác đã cao, cũng không nán lại ở trên tướng vị được mấy năm nữa, đương nhiên sẽ không vì một chút ích lợi của bản thân mà phản đối kế hoạch trăm năm. Nhưng làm thần tử, lão thần có trách nhiệm nhắc nhở điện hạ, cải cách tướng chế đề cập lợi ích khúc mắc quá nhiều, Đường triều do quý tộc Quan Lũng ủng hộ, ích lợi phân phối tương đối đơn giản, nhưng Bắc Tùy thì khác, Bắc Tùy là được sĩ tộc các nơi toàn lực ủng hộ mà có thể thành lập, nhưng sĩ tộc thông gia lẫn nhau liền hình thành lợi ích trên địa vực, mặc kệ điện hạ bất mãn tới đâu đối với loại ích lợi địa vực này, nhưng nó lại thật sự tồn tại, hơn nữa ảnh hưởng cực lớn, cho nên bản thân chế độ nhiều tướng chính là một quá trình tranh đoạt với thỏa hiệp ích lợi, hy vọng điện hạ cân nhắc đầy đủ, cẩn thận thi hành.”