Trịnh Thiện Quả lộ vẻ vui mừng, hắn do dự một lát nói: “Tiểu chất còn nghe nói Lô Sở sắp đảm nhiệm thượng thư hữu phó xạ, đây là muốn sắc phong tư chính Tử Vi các sao?”
Mí mắt Bùi Củ nhảy dựng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Trịnh Thiện Quả, “Ngươi làm sao biết được chuyện này?”
Trịnh Thiện Quả bị ánh mắt sắc bén của Bùi Củ nhìn chằm chằm khiến trong lòng hốt hoảng, lẩm bẩm: “Buổi chiều ta nghe Vi thượng thư nói tới việc này.”
Thì ra là Vi Vân Khởi tiết lộ tin tức, nhưng Bùi Củ nghĩ lại, Trương Huyễn là ở buổi sáng bàn bạc với hắn, Tô Uy việc này, buổi chiều tất nhiên cũng nói với người khác, huống hồ Trịnh Thiện Quả là Hình bộ thượng thư, hắn biết chuyện này cũng rất bình thường.
Bùi Củ lại thân thiết hỏi: “Là Vân Khởi nói cho ngươi, Lô Sở sắp sửa sắc phong làm tư chính Tử Vi các sao?”
Tin tức này rất quan trọng, Vi Vân Khởi là tâm phúc của Trương Huyễn, sắp đảm nhiệm Thượng thư lệnh, tin tức của hắn thường thường phản ánh ý đồ chân thật của Trương Huyễn, cho nên Bùi Củ rất chú ý.
Trịnh Thiện Quả lắc đầu, “Hắn không nói như vậy, chỉ là nói Lô Sở sắp được trọng dụng, cho nên tiểu chất đoán...”
“Loại chuyện này không nên đoán lung tung!”
Bùi Củ nhẹ nhàng thở ra nói: “Lô Sở là sắp được trọng dụng không giả, hắn sắp thăng làm thượng thư hữu phó xạ, đây là trọng dụng, về phần tư chính Tử Vi các, ta chưa nghe nói.”
Lúc này, Trịnh Thiện Quả rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Không biết sắc phong tư chính Tử Vi các cần điều kiện gì, tiểu chất còn kém rất xa, thế thúc có thể nói cho tiểu chất không?”
“Ngươi —— “
Bùi Củ giờ mới hiểu ý đồ chân thật Trịnh Thiện Quả đến bái phỏng mình, thì ra hắn cũng nhìn chằm chằm tướng quốc thứ bảy. Làm thượng thư, Trịnh Thiện Quả không có khả năng không biết điều kiện tư chính Tử Vi các, Trịnh Thiện Quả chỉ là đang hàm súc hỏi mình, hắn có thể nhập các làm tướng hay không?
Bùi Củ suy nghĩ thật nhanh, bỗng tỉnh ngộ, Trương Huyễn cũng chưa nói nhất định do sĩ tộc Hà Bắc đảm nhiệm tướng quốc thứ bảy, còn có sĩ tộc địa khu Trung Nguyên cũng có thể làm dự bị, như vậy làm lãnh tụ sĩ tộc địa khu Trung Nguyên, Trịnh Thiện Quả quả thật có hi vọng nhập các làm tướng, mình hoàn toàn có thể đem Trịnh Thiện Quả kéo vào Tử Vi các làm tướng, như vậy trừ mình với Trần Lăng, lại thêm một gã Trịnh Thiện Quả, hắn ở trong thất tướng Tử Vi các sẽ có ba phiếu.
Trong lòng Bùi Củ bắt đầu kích động hẳn lên, khoanh tay đi qua đi lại trong đại sảnh, thật ra Trịnh Thiện Quả lo lắng cũng không sai, nếu nhất định phải ở trong sĩ tộc Hà Bắc tìm kiếm tướng quốc thứ bảy, như vậy người này không phải Lô Sở thì còn ai khác, nếu Lô Sở không thể đảm nhiệm tướng quốc thứ bảy, như vậy danh ngạch từ Hà Bắc chuyển tới Trung Nguyên, Trịnh Thiện Quả là nhân tuyển có hi vọng nhất.
Bùi Củ hầu như đã có thể khẳng định, tướng quốc thứ bảy sinh ra ở giữa Lô Sở với Trịnh Thiện Quả, Trịnh Thiện Quả cũng ý thức được một điểm này, cho nên hắn hôm nay mới đến tìm mình.
Nghĩ đến đây, Bùi Củ cười nói: “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, mời hiền chất theo ta đi thư phòng bàn bạc kỹ hơn!”
***
Ở bên cạnh cổng thành bắc, tửu quán Hằng Sơn là một tòa tửu lâu quy mô rất lớn, diện tích ba tam mẫu, do hai dãy kiến trúc hình ‘L’ tạo thành, đều là ba tầng, có thể cho mấy trăm người đồng thời ăn cơm, bởi vì tửu quán cách Tử Vi cung khá gần, liền thành nơi các quan viên thường xuyên tụ hội, hơn nữa ở giữa trưa, thường thường có thể thấy quan viên kết đội hẹn đến tửu quán liên hoan.
Giữa trưa hôm đó, tửu quán Hằng Sơn giống như mọi khi ngồi đầy tửu khách, náo nhiệt dị thường. Lúc này, có bốn quan viên trẻ tuổi tới cửa chính, chính là đám người Chử Toại Lương.
Trừ Chử Toại Lương, Lô Hàm, Hứa Kính Tông, còn có một quan viên trẻ tuổi đi cùng bọn họ, tên là Triệu Tự Lương, người quận Liễu Thành, cũng là tân khoa tiến sĩ năm nay, cũng được phân đến Hồng Lư tự, quan hệ rất tốt với Lô Hàm. Bởi vì hắn xuất thân nhà nghèo, không có bất cứ hậu trường bối cảnh gì, cho nên Lô Hàm đặc biệt chiếu cố đối với hắn, hôm nay cũng kéo hắn đến cùng uống rượu.
Có lẽ đều là người trẻ tuổi, hơn nữa lại là tiến sĩ đồng khoa, Triệu Tự Lương và Chử, Hứa hai người vừa gặp như đã quen từ lâu, rất nhanh đã trở nên quen thuộc.
Bốn người đi vào tửu quán, tửu bảo vội vàng đi lên đón. Tửu bảo mỗi ngày giao tiếp với các loại quan viên, đã sớm luyện thành một đôi mắt lửa ngươi vàng. Hắn thông qua quan phục, khí chất cùng cử chỉ nhận ra bốn người này là tân khoa tiến sĩ, vừa mới vào quan trường, liền cười nói: “Chúc mừng bốn vị tiến sĩ lang vinh thụ tân quan, tiểu điếm có rượu đăng khoa chuyên môn, các vị nhất định phải gọi một bình!”
Lô Hàm năm nay hai mươi lăm tuổi, lớn tuổi nhất ở trong bốn người, có kinh nghiệm quan trường nhất định, cho nên ba người khác đều lấy hắn làm chủ, sai đâu đánh đó. Hắn thấy đại sảnh lầu một đã ngồi đầy, liền có chút lo lắng hỏi: “Bây giờ còn có chỗ ngồi sao?”
“Bốn vị tới rất khéo, chỗ lầu hai sát cửa sổ vừa lúc có một bàn khách ăn xong rời đi, mời theo ta!”
Bốn người nghe nói vậy mà có vị trí sát cửa sổ đều vui mừng, theo tửu bảo lên lầu hai, quả nhiên ở chỗ cạnh cửa sổ có một cái bàn vuông, phía dưới trải ghế đệm, vừa lúc có thể ngồi được bốn người. Tửu bảo cười nói: “Đến tiểu điếm uống rượu muốn có được vị trí tốt, hoặc là đến sớm, hoặc là muộn, bốn vị tới muộn một chút, cho nên còn có vị trí sát cửa sổ, mời ngồi!”
Tửu bảo một lần nữa trải chiếu, bốn người cũng không phân biệt vị trí, tùy ý ngồi xuống. Tuy bọn họ tùy ý ngồi, nhưng tửu lâu đi ăn cơm cũng có một chút quy củ, đó là người mời khách tính tiền bình thường đều ngồi ở phía đông, dễ dàng cho tửu bảo phân chia, cũng không đến mức xấu hổ, cho nên Lô Hàm liền giành trước ngồi xuống ở trên vị trí phía đông, mọi người ngại hắn nhiệt tình, chỉ đành cười nói: “Lần sau chúng ta thay phiên mời khách!”
Tửu bảo cầm tới một bình rượu đăng khoa cho bọn họ trước, bình rượu đỏ bừng, trên viết ba chữ ‘Đăng khoa tửu’. Chử Toại Lương cầm bầu rượu nhìn nhìn, có chút khó hiểu hỏi tửu bảo: “Ngươi làm sao biết chúng ta là tân khoa tiến sĩ, vừa thụ tân quan?”
Tửu bảo cười nói: “Bốn vị mặc đều là quan phục mới tinh, tuy mỗi quan viên có hai bộ quan phục, nhưng bốn vị đồng loạt mặc quan phục mới, cho nên ta liền biết quan phục của bốn vị vừa mới mặc, hơn nữa từ cử chỉ cùng quan phẩm đến xem, bốn vị hẳn là tân khoa tiến sĩ năm nay, hơn nữa ta không đoán sai mà nói, vị này chính là Trạng Nguyên lang Chử công tử!” Tửu bảo chỉ Lô Hàm.
Bốn người ngẩn ra, đều cười to lên, Lô Hàm gật đầu cười nói: “Ngươi vì sao nói ta là Chử công tử?”
“Bởi vì sứ quân quan phẩm cao nhất.”
Bắc Tùy phán đoán quan phẩm chủ yếu từ ba phương diện đến xem, đầu tiên là xem phục sức và đai lưng, quan phục tam phẩm trở lên là màu tím đậm phối đai lưng vàng, quan phục ngũ phẩm đến tứ phẩm là màu tím nhạt phối đai lưng bạc, quan phục thất phẩm đến lục phẩm là màu đỏ sậm phối đai lụa, quan phục thất phẩm trở xuống là màu đỏ tươi phối đai lưng da thuộc.