Hai ngày sau là mùng một tháng sáu, trời chưa sáng, quan viên các nơi ở Trung Đô đều chuẩn bị rời nhà, hướng Tử Vi các hội tụ. Đình nghị sẽ bắt đầu ở giờ Mão một khắc, cho nên quan viên canh năm phải rời giường, ở trước giờ Mão đã chạy tới Tử Vi cung.
Triều hội cử hành ở trong đại điện An Dương, bởi vì thời gian vào điện còn chưa tới, quần thần đang tốp năm tốp ba tụ tập ở trên quảng trường An Dương nói chuyện phiếm. Một tin tức buổi chiều hôm qua từ ngự sử đài truyền đến đã lặng lẽ truyền bá ở trong bách quan, hôm nay đình nghị ngự sử đài sẽ ở trên triều đình hỏi Công bộ thượng thư Lô Sở.
Tin tức này dẫn lên sóng to gió lớn trong bách quan, đầu tiên ngự sử đài không cho rằng đây là việc ngoài pháp luận, lãnh thổ Bắc Tùy ở thiên hạ, quận Huỳnh Dương chỉ là bị Vương Thế Sung xâm chiếm phi pháp mà thôi, tiếp theo đã đến giai đoạn hỏi trên triều đình, nói lên ngự sử đài đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, nếu không sẽ không tiến hành công khai chất vấn đối với một gã thượng thư.
Một khi Lô Sở không thể ở trong hỏi trên triều đình giải thích hợp lý, một bước tiếp theo chính là ngự sử đài buộc tội, cho dù Trương Huyễn cũng rất khó che chở, dù sao Bắc Tùy nghiêm cấm thâu tóm đất đai, đây là nhiếp chính vương lệnh thứ ba Trương Huyễn mình tự mình ký phát, trăm khoảnh trở lên giáng chức ba cấp, năm trăm khoảnh trở lên sẽ miễn chức đoạt tước, huống chi lần này là năm ngàn khoảnh, sau khi miễn chức tất nhiên cần hỏi tội.
Trên quảng trường các quan viên tụm năm tụm ba đều đang thấp giọng nghị luận việc này, Lô Sở thì lẻ loi một mình đứng ở trong góc, không có ai dám tiếp cận với hắn, mơ hồ nghe thấy có quan viên giọng khinh thường, ‘Một tên ngụy quân tử’
Lô Sở lại mặt không biểu cảm, giống như tất cả đều không quan hệ với hắn. Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, một thanh âm trầm thấp nói: “Lô thượng thư, chuyện này ta thật sự rất đồng tình.”
Lô Sở khẽ ngẩng đầu, thấy là nạp ngôn Bùi Củ, hắn thản nhiên nói: “Đa tạ tướng quốc quan tâm.”
Bùi Củ thân thiết hỏi: “Chuyện này Hoàng Thái đế biết không? Nếu hắn biết, thì có thể coi là hắn ban thưởng cho Lô thượng thư, vụ án này có thể chấm dứt.”
Lô Sở lắc đầu, “Hắn không biết!”
Bùi Củ thở dài, “Lô thượng thư nghĩ chút nữa, ta cảm thấy Hoàng Thái đế hẳn là biết, chỉ cần tìm một nhân chứng, cho dù hắn hiện tại ở Lạc Dương cũng không có vấn đề gì, chỉ cần thượng thư kiên trì Hoàng Thái đế biết việc này, lão phu cũng vẫn ủng hộ thượng thư.”
“Đa tạ tướng quốc, chuyện này ta tự có chừng mực.”
Lô Sở một khi nôn nóng sẽ cà lăm, cho nên hắn cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói chuyện, tuy tốc độ nói rất chậm, nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ, chuyện này không cần Bùi Củ hỗ trợ.
Bùi Củ bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Mặc kệ Lô thượng thư nguyện ý hay không, ta vẫn muốn biểu đạt ý kiến của ta, đây cũng là chức trách của ta.”
Lô Sở cười cười, liền không nói cái gì nữa.
Lúc này, trên bậc thang truyền đến một tiếng chuông thanh thúy, đây là sắp vào điện, mấy trăm đại thần nhanh chóng xếp hai đội, dọc theo đường Bàn Long (rồng cuộn) hướng đại điện phía trên đi đến.
Đình nghị do nhiếp chính vương Trương Huyễn chủ trì, giường hắn ngồi ở trên bệ đơn, đối diện quần thần, lại không phải vị trí của hoàng đế, bởi vì hắn sau lưng còn có một cái giường ngồi ngà voi, trước giường ngồi buông bức rèm che, đây là vị trí của thái hậu, Tiêu thái hậu chỉ có hàng năm mùng năm tháng giêng lúc đại triều mới sẽ xuất hiện ở trên giường ngồi, bình thường giường ngồi của nàng đều là bỏ trống.
Trương Huyễn hầu như là cùng quần thần đồng thời tiến điện, ngồi ngay ngắn ở trên giường, trên bàn trước mặt đặt một cây thượng phương thiên tử kiếm, hắn là lấy thân phận nhiếp chính vương làm thay quyền thiên tử.
Quần thần vào chỗ, ở dưới Tô Uy và Bùi Củ dẫn dắt, cùng nhau khom người thi lễ, “Tham kiến nhiếp chính vương điện hạ, chúc điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Các vị đại thần mời miễn lễ!”
Thanh âm Trương Huyễn không lớn, nhưng đại điện thiết kế phi thường xảo diệu, tuy An Dương đại điện có thể chứa vạn người, nhưng thanh âm hắn vẫn có thể khiến mỗi đại thần đều có thể nghe thấy.
“Tạ điện hạ!”
Trương Huyễn lại chậm rãi nói: “Ở trước khi đình nghị bắt đầu, ta hướng các vị tuyên bố một sự kiện trước, Lĩnh Nam tổng quản Phùng Áng chính thức tiếp nhận triều đình sắc phong, đồng ý quy thuận Bắc Tùy, Lĩnh Nam sẽ đóng quân ba vạn, trong đó một vạn quân địa phương do tổng quản Phùng Áng thống soái, hai vạn quân đội khác do triều đình phái trú, tám quận Lĩnh Nam cùng quận Kiến An lúc trước quy thuận, tổng cộng quan viên chín quận đều do triều đình bổ nhiệm, hy vọng Lại bộ mau chóng chứng thực việc này.”
Trong đại điện nhất thời vang lên một mảng tiếng hưng phấn nghị luận, Lĩnh Nam rốt cuộc trở về rồi, bọn họ cũng đều biết đặc sứ Đường triều cũng đi Lĩnh Nam, nghe nói sẽ phong Phùng Áng làm Nam Hải quận vương, nhưng bọn họ chỉ có thể cho Phùng Áng tước Tiển quốc công, cuối cùng Phùng Áng vẫn lựa chọn Bắc Tùy, có thể thấy được chiều hướng phát triển.
Lúc này, trong điện thiếu giám Dương Sư Đạo gõ vang kẻng, trong đại điện lại an tĩnh. Trương Huyễn xa xa nhìn thoáng qua Lô Sở, liền nói: “Đình nghị bắt đầu!”
Trong điện thiếu giám Dương Sư Đạo đi lên tiền cao giọng nói: “Đình nghị hạng thứ nhất, do ngự sử đài đình vấn (đình vấn: hỏi trên triều đình) Công bộ thượng thư Lô Sở.”
Ngự sử đài là một cơ cấu rất đặc thù, nó độc lập ngoài tam tỉnh lục bộ, thực thi giám sát đối với bách quan triều đình cho tới phương, trực tiếp hướng thiên tử chịu trách nhiệm, quyền lực rất lớn.
Bắc Tùy ngự sử đài là trực tiếp hướng nhiếp chính vương Trương Huyễn chịu trách nhiệm, Trương Huyễn trao cho bọn họ quyền giám sát rất lớn, ví dụ như quan viên ngũ phẩm trở xuống bọn họ có thể trực tiếp hạ lệnh giám sát tạm thời cách chức chờ thẩm, quan viên ngũ phẩm trở lên sau khi do Trương Huyễn ký sắc lệnh nhiếp chính vương, bọn họ cũng có thể yêu cầu quan viên bị thẩm tạm thời cách chức chờ thẩm, không cần trải qua tướng quốc Tử Vi các đồng ý.
Nếu tướng quốc Tử Vi các cho rằng ngự sử đài giám sát có vấn đề, cũng có thể hướng nhiếp chính vương đề xuất cùng bàn bạc, sau khi nhiếp chính vương đồng ý, liền có thể thực thi tam đường hội thẩm. Đến lúc đó, Hình bộ và Đại Lý tự cũng sẽ gia nhập vào, theo ngự sử đài cùng nhau thẩm vấn quan viên.
Một quyền lực khác của ngự sử đài đó là có thể ở trên đình nghị trực tiếp đưa ra yêu cầu đình vấn quan viên, điện trung giám phải an bài, trừ phi là đình vấn tướng quốc, nếu không không cần trải qua nhiếp chính vương đồng ý.
Nhưng đình vấn cũng có hạn chế trên phẩm giai, quan viên bị đình vấn phải ở ngũ phẩm trở lên, phải do ngự sử đại phu hướng điện trung giam đưa ra yêu cầu.
Cái này cam đoan tính nghiêm túc cùng tính nghiêm trọng của đình vấn, quan viên sai nhỏ, tội nhỏ là sẽ không dò hỏi trên đình nghị loại trường hợp trọng đại này, cho nên nếu tiến hành đình vấn, nhất định là quan lớn tội lớn.