Mọi người yên lặng nhìn chăm chú công chúa đã trưởng thành này, tiểu công chúa năm đó nghịch ngợm gây sự đã trổ mã mỹ mạo đẹp đẽ như hoa mẫu đơn, nàng giống như nên xuất hiện ở trong tòa đại điện này, không có bất cứ cảm giác không hòa hợp nào.
Dương Cát Nhi đi lên trước, hướng Trương Huyễn thi lễ, lông mi thật dài cụp xuống, ánh mắt lại không nhìn hắn, trong lòng nàng trước sau không thể tha thứ Trương Huyễn có ý nghĩ không an phận đối với mẫu thân nàng, tuy không phải hoàn toàn là trách nhiệm của Trương Huyễn, nhưng nàng nhìn ra được, Trương Huyễn cũng có loại suy nghĩ đó.
Trương Huyễn yên lặng nhìn chăm chú nàng, trong ánh mắt ít nhiều có vài phần áy náy, nhưng loại áy náy này chỉ là chợt lóe mà qua ở trong lòng hắn. Hắn thản nhiên nói: “Công chúa có lời gì muốn nói?”
Ánh mắt Dương Cát Nhi ném về phía Trương Huyễn, trong mắt đã không còn ân oán cá nhân. Nàng cất cao giọng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, các vị đại thần, năm ngàn khoảnh đất danh nghĩa Lô Thượng Thư quả thật là ta phụ hoàng ở trước khi đi Giang Đô phó thác cho hắn, là lưu lại một cái đường lui cho ta và Triệu vương, nếu tương lai xã tắc không còn, hai đứa con nhỏ của người cũng có vốn để sống tạm. Phụ hoàng khảo sát rất nhiều người, cuối cùng lựa chọn Lô Thượng Thư, bởi vì hắn thanh liêm, chính trực, trung thành với sự nhờ cậy. Ta nhớ rất rõ, buổi tối hôm đó trừ phụ hoàng và Lô Thượng Thư, còn có Tuân vương Dương Khánh cũng có mặt, mặt khác còn có ta và huynh đệ Triệu vương, ngay cả mẫu hậu cũng không biết việc này. Hiện tại, Trung Đô thế mà lại truyền ồn ào huyên náo, nói Lô Thượng Thư ăn hối lộ trái pháp luật, thâu tóm đất đai, nói hắn dối trá gian trá, có thể gọi là Vương Mãng thứ hai, ta không thể không đứng ra, cho dù ta không cần những đất đai đó, cũng tuyệt không thể để Lô Thượng Thư bị oan.”
Lúc này, Lô Sở đã rơi lệ đầy mặt, thanh âm run rẩy nói: “Công chúa điện hạ, không cần như vậy!”
Dương Cát Nhi lấy ra một phần thánh chỉ lụa trắng ngả vàng, “Đây là ý chỉ phụ hoàng lưu lại, một kiểu ba bản, ta và Triệu vương đều có một phần, trên tay Lô Thượng Thư cũng có một phần, đây là chứng cớ.”
Lô Sở tay run rẩy từ trong lòng cũng lấy ra một phần ý chỉ tương tự, Dương Sư Đạo đi lên tiếp nhận hai phần thánh chỉ, trình cho Trương Huyễn. Trương Huyễn nhìn Dương Cát Nhi thật sâu, đem hai phần thánh chỉ đọc một lần, quả nhiên là bút tích của thiên tử Dương Quảng, đem năm ngàn khoảnh đất quận Huỳnh Dương ủy thác cho Lô Sở tạm thời bảo quản, tương lai thiên hạ thái bình, lại đem năm ngàn khoảnh ruộng tốt trả cho Triệu vương và Quảng Lăng công chúa, phía dưới là Dương Quảng kí tên cùng với Lô Sở đồng ý.
Trương Huyễn lại bảo Dương Sư Đạo đem ý chỉ giao cho Ngu Thế Nam, Ngu Thế Nam nhìn một lát, bỗng hướng Lô Sở khom người thi lễ, “Ngu mỗ thăm dò không rõ, để Thượng Thư bị oan, nguyện hướng Thượng Thư xin lỗi!”
Lô Sở thở dài: “Có Ngu đại phu ngự sử chính trực nghiêm minh như vậy, cũng là phúc của triều đình!”
Ngu Thế Nam cao giọng nói: “Hiện đã điều tra rõ tình huống, Lô Thượng Thư thanh chính liêm khiết, không thâu tóm đất đai, Ngự sử đài chính thức rút án, đình vấn này chấm dứt!”
Trương Huyễn khoát tay, “An bài cho công chúa điện hạ một chỗ ngồi lâm thời.”
Có quan viên mang tới một cái đôn gấm, đặt ở cạnh bệ đơn, Dương Cát Nhi do dự một chút, cũng ngồi xuống, các triều thần cũng không có gì dị nghị. Nhiếp chính vương điện hạ nói rất rõ, chỉ là chỗ ngồi lâm thời, xuất phát từ lễ tiết để công chúa an vị, không phải là để nàng nghe triều.
Lô Sở thi lễ, “Điện hạ, vi thần cáo lui!”
Trương Huyễn lại cười nói: “Thượng Thư chờ một chút, đình nghị kế tiếp cũng có liên quan với Thượng Thư.”
Trương Huyễn chậm rãi nói với quần thần: “Đình vấn không chỉ lấy công khai thúc đẩy công chính, đồng thời cũng cho chúng ta thấy được một bề tôi rường cột chính trực liêm khiết, sau đây chúng ta tiến vào hạng đình nghị thứ hai, giải thích về thực thi chế độ nhiều tướng, ở trước khi giải thích, ta cần làm hai hạng bổ nhiệm.”
Nói đến đây, Trương Huyễn đề cao giọng nói: “Dân bộ Lý Thượng Thư nghe phong!”
Lý Cương bước nhanh đi ra từ trong triều thần, khom người nói: “Có vi thần!”
“Lý Thượng Thư là Dân bộ Thượng Thư, chủ quản tài chính thiên hạ, thu nạp độ chi, việc liên quan trọng đại, bổn vương đặc biệt gia phong Lý Thượng Thư làm Tư Chính Tử Vi các, tham dự Tử Vi các thảo luận chính sự.”
“Vi thần tạ điện hạ chi phong.”
Lý Cương lui xuống, Trương Huyễn lại nhìn thoáng qua Lô Sở, cao giọng nói: “Công bộ Lô Thượng Thư nghe phong!”
Sắc mặt Trịnh Thiện Quả thoáng cái trở nên tái nhợt, hắn biết chuyện hắn sợ nhất rốt cuộc xuất hiện, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ nghe Trương Huyễn tuyên bố, “Điều nhiệm Vi Thượng Thư hữu Phó Xạ, gia phong Tư Chính Tử Vi các, tham dự Tử Vi các thảo luận chính sự.”
Trong đại điện nhất thời bộc phát ra một mảng tiếng vỗ tay, hiển nhiên mọi người đều ủng hộ Lô Sở đảm nhiệm Tư Chính Tử Vi các. Lô Sở kích động nước mắt chảy ra, quỳ xuống dập đầu, “Vi thần nguyện cúc cung tận tụy tới chết mới thôi!”
Dương Cát Nhi cũng rơi nước mắt kích động, một đôi mắt đẹp của nàng hướng Trương Huyễn nhìn lại, tuy vẫn tràn ngập oán hận, nhưng trong loại oán hận này lại có một tia ấm áp.
Bùi Củ giống như bước hụt, trong lòng không có bất cứ chỗ dựa nào nữa, chỉ cảm thấy cực kỳ mất mát. Lô Sở vốn không đủ tư cách và sự từng trải, đảm nhiệm Tư Chính Tử Vi các sẽ đưa tới dị nghị, nhưng trải qua lần đất đai sóng gió này, Lô Sở đảm nhiệm Tư Chính Tử Vi các thế mà thành điều mọi người hướng tới, mình không chỉ tính toán thất bại, trái lại còn giúp Lô Sở một tay.
Hắn ngẩng đầu hướng Trương Huyễn nhìn lại, vừa lúc Trương Huyễn cũng hướng hắn trông lại, ánh mắt lạnh như băng, làm Bùi Củ không tự chủ được rùng mình một cái.
Sau đó Trương Huyễn nói với mọi người: “Sau đây do Lại bộ Vi Thượng Thư chính thức tuyên bố kế hoạch chế độ nhiều tướng!”
Vi Vân Khởi đi đến trước bệ đơn, tiếp nhận quyển sách Dương Tái Sư đưa cho hắn, mở ra hướng mọi người cao giọng đọc: “Từ Văn đế tới nay, chế độ nhiều tướng nhiều lần đề cập, tiên đế thực thi tuyển tào thất khanh, thật ra là hình thái ban đầu của chế độ nhiều tướng, nhưng chưa đem chế độ định hình, trải qua nhiều phía ấp ủ, cân nhắc lợi hại, đặc biệt quyết định ở bản triều thi hành chế độ nhiều tướng, dần dần tổng kết lợi hại, hoàn thiện chế độ, hiện tuyên bố bản dự thảo như sau...”
Ở lúc dân chúng Trung Đô vì chân tướng Lô Sở nắm giữ năm ngàn khoảnh ruộng tốt mà cảm khái, lại một tin tức như bom hạng nặng nổ tung ở Trung Đô, triều đình chính thức đưa ra chế độ nhiều tướng, do nhiếp chính vương bổ nhiệm bảy tướng quốc, bao gồm Tô Uy, Bùi Củ, Vi Vân Khởi, Tiêu Vũ, Trần Lăng, Lý Cương, Lô Sở bảy người, phàm việc lớn triều chính, đều do bảy người cùng bàn bạc bỏ phiếu quyết định, thất tướng nhận đuổi đều do nhiếp chính vương quyết định.