Tiếp theo còn có bộ tự cải cách và nhận đuổi nhân sự trọng đại, Vi Vân Khởi đảm nhiệm Thượng Thư lệnh kiêm Lại bộ Thượng Thư, đặt Thượng Thư tả hữu Phó Xạ, Thượng Thư hữu Phó Xạ quản Lại, Hộ, Lễ lục bộ, do Công bộ Thượng Thư Lô Sở chuyển công tác, Thượng Thư tả Phó Xạ quản Binh, Hình, Công lục bộ, do hoàng môn thị lang Trương Huyền Tố chuyển công tác.
Nội sử tỉnh đổi tên thành Trung thư tỉnh, chủ quan Nội sử lệnh sửa thành Trung thư lệnh, do Tô Uy đảm nhiệm, đặt Trung thư thị lang, Môn hạ tỉnh không đổi tên, chủ quan nạp ngôn sửa thành Môn hạ thị trung, tiếp tục do Bùi Củ đảm nhiệm, đặt Hoàng môn thị lang.
Chế độ nhiều tướng ban bố đã được một tháng, nhưng triều đình trước sau không bình tĩnh được, chế độ nhiều tướng đã thay đổi toàn bộ cơ cấu quyền lực, các quan viên Bắc Tùy ít nhiều đều sẽ chịu ảnh hưởng, rất nhiều chi tiết chế độ theo thời gian từng bước một chứng thực, hầu như mỗi một quan viên đều cảm nhận được nó ảnh hưởng đối với mình.
Mọi người mỗi một ngày đều đang chú ý, đều đang chờ mong, dẫn tới vụ án Lô Sở từng ồn ào huyên náo đã bị hoàn toàn phai nhạt.
Nhưng có người lại chưa quên vụ án này.
Trung Đô thành đông có một con phố nhỏ, tên là ngõ Đông Cống, phố nhỏ dài chừng một dặm, không nhiều hộ gia đình, hai bên lại phân bố mười mấy sòng bạc. Thời đại Tùy triều trò cờ bạc cũng không nhiều, chủ yếu lấy trò gieo xúc xắc làm chủ, cách chơi rất giống đổ xúc sắc đời sau, nhưng cách chơi phức tạp hơn nhiều, trong mỗi sòng bạc đều chật ních đủ loại dân cờ bạc, hầu như mỗi người đều thua đỏ mắt, lớn tiếng hò hét.
Lúc này, một nam tử đen đúa cao to thua hết một quan tiền đồng cuối cùng, hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi sòng bạc. Hắn họ Đỗ, người địa phương, từ nhỏ đã không có tên, mọi người đều gọi hắn Đỗ Hắc, bởi vì trên bụng hắn có một dúm lông đen rậm, cho nên lại tên gọi là Bụng Đen, trước kia từng là vô lại nổi tiếng An Dương huyện, về sau đầu nhập Ngụy Đao Nhi, làm một gã giáo úy, sau khi Ngụy Đao Nhi chết, hắn liền mang theo mười mấy thủ hạ về quê lăn lộn kiếm miếng cơm, dần dần biến thành thủ lĩnh ăn mày huyện An Dương, khống chế mấy trăm người ăn mày, trở thành một bá chủ ở địa phương.
Nay huyện An Dương biến thành Trung Đô, dân cư tăng tới hơn năm mươi vạn, ăn mày từ các nơi của Hà Bắc tới cũng nhiều đến mấy nghìn người, làm địa đầu xà, hắn lấy thủ đoạn tàn bạo giết vài tên thủ lĩnh ăn mày khác, hắn liền thành thủ lĩnh ăn mày lớn nhất Trung Đô, ăn mày nửa thành An Dương đều bị hắn khống chế.
Đỗ Hắc hôm nay thua hết toàn bộ tiền, trong lòng thực sự không cam lòng, “Ban đêm mấy giờ không tiếp tục kinh doanh?” Hắn quay đầu hỏi.
Chưởng quầy sòng bạc cười âm hiểm, “Chỉ cần Đỗ gia có tiền, có thể đến bất cứ lúc nào!”
“Chỉ chờ câu này của ngươi, chờ đó cho ta.”
Đỗ Hắc bước nhanh đi ra khỏi sòng bạc, đi về phía cuối phố nhỏ, hắn cần đi về lấy thêm một chút tiền, nhưng gã sai vặt chờ ở đầu phố cùng ngựa của hắn đều không thấy nữa. Lúc này đã qua giờ Hợi, bóng đêm tối tăm, đại bộ phận gia đình đều bắt đầu đi ngủ, đầu đường vắng vẻ, không có một người đi đường.
Lúc này, một chiếc xe ngựa từ trong bóng đêm nhanh chóng chạy đến, ‘Dát!’ dừng ở trước mặt hắn, từ trong xe ngựa hai đại hán đồ đen nhảy ra. Đỗ Hắc cả kinh, xoay người bỏ chạy, lại phát hiện phía sau hắn sớm có một người đứng, không đợi hắn phản ứng lại, trên gáy đau đớn một trận, hắn liền cái gì cũng không biết nữa, mềm oặt ngã xuống đất.
Ba người áo đen đem hắn nhét vào xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng bỏ đi, rất nhanh đã biến mất ở trong bóng tối.
~~~~
Đỗ Hắc chậm rãi tỉnh lại, lại phát hiện mình ở trong một gian nhà đá tối tăm lạnh lẽo, ánh đèn bằng hạt đậu lúc sáng lúc tối, trên tường treo đầy các loại hình cụ, bốn đại hán cởi trần khoanh tay trước ngực đứng ở bốn phía, lạnh lùng nhìn hắn.
Lúc này, Đỗ Hắc phát hiện mình cũng trần thân trên, cả người bị xích sắt khóa chặt, trong lòng hắn bắt đầu hoảng sợ, khẽ quay đầu, lại thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi ở bên người mình cách đó không xa, trước mặt hắn đặt cái bàn, trên bàn trải giấy bút.
“Các ngươi là người nào, đây là đâu?” Đỗ Hắc bắt đầu hoảng sợ giãy dụa.
Nam tử trẻ tuổi tỏ ra có chút không kiên nhẫn, nháy mắt cho đại hán bên cạnh, đại hán đi lên trước hung hăng tát Đỗ Hắc mười mấy cái, đánh hắn nổ đom đóm mắt, răng cũng rụng mất một cái.
“Ta hỏi ngươi một câu, ngươi đáp một câu, nếu có nửa câu không thật, ta sẽ chặt ngươi một ngón tay, hiểu chưa?”
Đỗ Hắc sợ hãi gật gật đầu, nam tử trẻ tuổi liền lạnh lùng nói: “Lời đồn về Đỗ Thượng Thư, chúng ta tra được ngươi là ngọn nguồn truyền bá, nói cách khác, lời đồn là từ chỗ ngươi bắt đầu. Chúng ta muốn biết, là ai bảo ngươi truyền bá lời đồn?”
Đầu óc Đỗ Hắc ‘Ông!’ một tiếng, mình gặp phải phiền toái to rồi, hắn vừa muốn mở miệng, bỗng lại nhớ đến người nọ uy hiếp đối với mình, hắn chần chờ một chút nói: “Là một nam tử tầm bốn mươi tuổi, là hắn bảo ta truyền bá một số thứ, cũng cho ta mười lượng vàng.”
Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, đại hán bên cạnh chém xuống một đao, Đỗ Hắc kêu một tiếng thảm thiết xé tim xé phổi, ngón cái tay phải hắn đã bị chặt mất, nhất thời máu chảy như rót.
“Ta cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, không nói sẽ chặt đầu của ngươi!”
“Ta nói!”
Đỗ Hắc gào khóc: “Là quản gia Trịnh phủ! Là hắn bảo ta đi làm.”
“Trịnh phủ nào?” Nam tử trẻ tuổi đi lên trước nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi.
“Hình bộ Thượng Thư Trịnh Thiện Quả, quản gia nhà hắn huynh đệ của ta quen.”
“Quản gia tên là gì?”
“Họ Tần, gọi là Tần đại quản gia. Đừng giết ta, ta biết nhà hắn ở đâu?”
Nam tử trẻ tuổi gật gật đầu, phân phó thủ hạ: “Dẫn hắn đi xuống, băng bó cho hắn một phen, lát nữa bảo hắn điểm chỉ làm chứng.”
~~~~
Hoàng hôn, Bùi Củ giống như mọi khi ngồi ở nhà ăn dùng cơm. Hắn phi thường chú trọng bảo dưỡng, bữa chiều chỉ uống một bát cháo trắng, ăn một chút hoa quả là được, bên cạnh có hai thị nữ đứng thật cẩn thận hầu hạ hắn.
Lúc này, hắn thấy thứ tôn Bùi Tuyển ở trước bậc thang do do dự dự, tựa như có chuyện gì muốn bẩm báo mình, liền buông chén trà hỏi: “Chuyện gì?”
Bùi Tuyển kiên trì tiến vào hành lễ nói: “Trịnh Thượng Thư đến, nói có việc gấp cầu kiến!”
Bùi Củ nghĩ nghĩ, “Dẫn hắn đi phòng khách quý chờ một chút, ta sẽ tới ngay.”
Bùi Củ vừa uống trà vừa cân nhắc ý đồ đến của Trịnh Thiện Quả, thật ra hắn có thể đoán được Trịnh Thiện Quả vẫn là vì sự kiện kia mà đến. Mấy chục năm kinh nghiệm quan trường nói cho hắn, chuyện này chưa chấm dứt, Trương Huyễn không có khả năng bỏ qua ở đây.
Chuyện này làm quả thật có chút quá đáng, suýt nữa tạo thành Lô Sở thân bại danh liệt, cũng thiếu chút phá hủy chế độ nhiều tướng thực thi, thái độ sâu không lường được của Trương Huyễn khiến trong lòng hắn thực sự bất an. Chuyện này nếu xử lý không tốt, rất có thể con đường làm quan của Bùi Củ hắn kết thúc, hắn phải triệt để cắt đứt với chuyện này.