Hậu viện Tề vương phủ có một hồ nước diện tích tới mấy trăm mẫu, tên là Bích Uyên, nối liền Tử Vi hậu cung cùng hậu viện Tề vương phủ, trong đó bảy phần mười hồ nước thuộc về phạm vi hoàng cung, chỉ có ba phần mười thuộc về Tề vương phủ, nhưng mặt hồ nối liền một thể, rất khó phân rõ giới tuyến cung viện, ở trung ương hồ có một hòn đảo nhỏ diện tích hai mươi mẫu, trên đảo cây xanh um tươi tốt, thấp thoáng mấy chục đình đài lầu các to nhỏ.
Hòn đảo nhỏ chỉ có ngồi thuyền mới có thể đi lên, mà trong cả Bích Uyên chỉ có hai chiếc thuyền hoa, phân biệt bỏ neo ở trong hoàng cung cùng Tề vương phủ, lúc này ở cạnh hòn đảo nhỏ bỏ neo một chiếc thuyền hoa, mấy nữ hộ vệ đeo đao đứng ở cạnh thuyền hoa.
Trong một hành lang thật dài trên đảo nhỏ, Lô Thanh đang sóng vai chậm rãi đi với Dương Cát Nhi, phía sau vài nữ hộ vệ đi theo xa xa.
Dương Cát Nhi mặc một thân váy dài vàng nhạt, thân trên mặc áo ngắn nửa tay áo màu xanh lục, cạp váy kẹp ở dưới nách, nổi bật nàng đặc biệt thon dài phiêu dật, trổ mã duyên dáng yêu kiều. Nàng năm nay đã mười lăm tuổi, dáng người cao gầy mà thon thả, da thịt trắng trẻo nhẵn nhụi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cái miệng nhỏ nhắn đỏ nõn nà, cái mũi tinh xảo hơi nhếch lên, thể hiện nàng trong sự xinh đẹp lại có một tia nghịch ngợm.
Nữ tử thượng tầng Tùy triều bình thường mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu đàm hôn luận gả, Dương Cát Nhi đã mười lăm tuổi tự nhiên đưa tới rất nhiều đại thần chú ý, đặc biệt một tháng trước nàng xuất hiện ở trên triều đường, thay Lô Sở biện hộ, càng thắng được trên dưới triều thần nhất trí khen, tiên tư như hoa mẫu đơn chớm nở đó của nàng càng làm cho vô số đại thần cân nhắc đến hôn nhân của con mình.
Tuy nàng là công chúa của tiên đế, nhưng Tùy triều dư ấm còn đó, Tề vương vẫn thừa nhận nàng là công chúa, ở trên người nàng giấu không ít tài nguyên chính trị.
Dương Cát Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh là có tiếng trong triều đình, cho dù đến mười lăm tuổi, trong xương tủy nàng vẫn có một loại tinh thần nổi loạn từ nhỏ mang đến, ví dụ như lần này nàng cãi nhau với mẫu thân, thế mà một mình một người rời khỏi hoàng cung, cũng may nàng chỉ là nổi loạn, nhưng không tùy hứng, sau khi rời khỏi hoàng cung nàng đã tới Tề vương phủ.
Lô Thanh lập tức phái nữ hộ vệ vào cung đi nói cho Tiêu hậu, để Dương Cát Nhi ở chỗ của mình vài ngày.
“Thanh tỷ, ngươi đừng khuyên ta, ta hiện tại không muốn về, ngươi khuyên ta nữa, lần sau ta sẽ không đến chỗ ngươi.”
Lô Thanh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói: “Mỗi lần khuyên ngươi, ngươi liền lấy cái này uy hiếp ta, được rồi! Ta không nói nữa, đỡ ngươi luôn lo lắng trong nhà như nuôi không nổi ngươi.”
Dương Cát Nhi kéo cánh tay Lô Thanh làm nũng: “Thanh tỷ, ta ăn thực sự không nhiều.”
“Được rồi! Được rồi! Ta sợ ngươi rồi, được không?”
Dương Cát Nhi che miệng trộm cười, hai người dọc theo hành lang chậm rãi đi. Gió lạnh khẽ thổi, làm người ta vui vẻ thoải mái, Dương Cát Nhi duỗi thật dài cái lưng mỏi, cười nói: “Vương gia nhà các ngươi không ở nhà thật tốt, thoải mái tự tại, hắn vừa về đến cuộc sống của ta liền khổ sở, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về.”
Lô Thanh lườm nàng một cái, “Giờ lại đang nói lung tung gì thế, ta cảm thấy cần phải lập tức đem ngươi đưa về, nếu không ta thế nào cũng bị ngươi làm tức chết.”
Dương Cát Nhi cười hì hì nói: “Ta đang nói đùa với Thanh tỷ mà! Nào có đạo lý không cho trượng phu người ta về nhà.”
“Ngươi nha!” Lô Thanh nhẹ nhàng chọc trán nàng một cái, cười lắc lắc đầu.
“Nói thật, ngươi và mẫu thân lần này vì sao cãi nhau? Mẫu thân ngươi cũng không chịu nói.”
Lô Thanh có chút tò mò, chưa bao giờ thấy mẹ con các nàng trở mặt đến trình độ này, ba ngày, mẹ con các nàng đều không hỏi gì tới nhau. Dương Cát Nhi còn trẻ, có một chút tâm lý nổi loạn có thể lý giải, nhưng làm mẫu thân, Tiêu hậu thế mà cũng không quản con gái.
Đương nhiên, Dương Cát Nhi cũng không phải con đẻ của Tiêu hậu, nhưng nàng cũng là Tiêu hậu từ nhỏ nuôi lớn, coi như của mình, mười mấy năm cảm tình ở đó, nàng sao có thể không nghe không hỏi? Điều này làm Lô Thanh thực sự cảm thấy không hiểu.
Dương Cát Nhi do dự một chút nói: “Là một việc nhà khó có thể mở miệng, chờ tương lai có cơ hội nói cho Thanh tỷ sau!”
“Nếu là việc nhà thì đừng nói cho ta, ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút.”
Lúc này, Lô Thanh lại nhớ tới một chuyện, kéo tay Dương Cát Nhi cười nói: “Đúng rồi, hôm qua phu nhân của Trương Huyền Tố đến bái phỏng ta, ngươi đoán nàng nói chuyện gì với ta?”
“Ta làm sao đoán dược.”
“Nói về chuyện của ngươi.”
“Về ta?” Dương Cát Nhi có chút kinh ngạc, nghiêng đầu cười hỏi: “Nói gì về ta?”
“Nói rất nhiều, tính cách của ngươi, ngươi đã đính hôn hay chưa, bình thường thích làm gì vân vân, ta đều nói theo sự thật.”
Vẻ mặt Dương Cát Nhi có chút mất tự nhiên, than thở nói: “Ta không biết bà ta, bà ta cần gì hỏi chuyện của ta.”
“Ngươi còn giả bộ hồ đồ sao? Tiểu nhi tử của nàng năm nay hai mươi mốt tuổi, chưa cưới vợ, ngươi nói nàng tới làm gì?”
Sắc mặt Dương Cát Nhi nhất thời âm trầm xuống, “Coi ta là cái gì, rau trên chợ sao? Ai cũng có thể tới hỏi giá. Thanh tỷ, về sau còn ai hỏi ta ngươi cứ nói không biết, ta không thích như vậy!”
Ngữ khí Dương Cát Nhi rất căm tức, điều này làm Lô Thanh ngây người một phen, thật lâu sau mới cười nói: “Thì ra Cát Nhi của chúng ta không thích loại phương thức thân cận này.”
“Không phải vấn đề phương thức thân cận gì, mà là ta hiện tại căn bản không muốn... Ta không muốn gả cho người mình không thích.”
“Vậy ngươi có người trong lòng rồi sao? Nói không chừng ta có thể giúp ngươi một chút.”
Dương Cát Nhi đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: “Hiện tại hẳn là... Còn chưa có!”
Lúc này một nữ hộ vệ bước nhanh đi lên trước bẩm báo, “Khởi bẩm vương phi, điện hạ đã về phủ.”
“Biết rồi, ta sẽ về ngay đây.”
Lô Thanh thấy Dương Cát Nhi vẻ mặt khẩn trương, liền cười nói: “Tề vương cũng không phải lão hổ muốn ăn ngươi, ngươi sợ cái gì?”
“Thanh tỷ, ta hiện tại tâm tình không tốt, ai cũng không muốn gặp.”
“Biết rồi, ngươi trở về thì đem cửa khóa lại, lại lấy vài cái tủ đem cửa chặn lại, như vậy ai cũng không gặp được ngươi.”
Nói xong, bản thân Lô Thanh cũng cười lên, kéo Dương Cát Nhi bước nhanh trở về.
~~~~
Vào đêm, Trương Huyễn tắm rửa sạch sẽ, mặc một thân quần áo rộng thùng thình ngồi ở trong phòng của Lô Thanh đọc sách, Lô Thanh thì ngồi ở trước đài trang điểm cẩn thận tháo trang sức, nàng hướng trượng phu cười nói: “Rất kỳ quái, Cát Nhi sao lại sợ chàng như vậy?”
“Cát Nhi còn đây sao?”
“Đừng đánh trống lảng, ta đang hỏi chàng đấy!”
Trương Huyễn sờ sờ mũi cười nói: “Ta cũng không biết, có lẽ là ta con người này quá nghiêm túc đi!”
“Ta lại cảm thấy là Cát Nhi trưởng thành rồi, bắt đầu thẹn thùng. Chàng biết hôm nay thê tử của Trương Huyền Tố tới tìm ta, có thể là muốn xin cưới Cát Nhi cho con nàng ta chứ!”
Trương Huyễn có chút kỳ quái, khó hiểu cười hỏi: “Loại sự tình này nên tìm thái hậu mới đúng, cần gì tìm nàng?”