Lữ Bình tới một gian nhã thất tận cùng phía đông lầu ba, nơi này là phòng hắn thuê dài hạn, Lữ Bình đẩy cửa ra đi vào.
Một nam tử lùn khoảng ba mươi tuổi ngồi trong phòng, thấy Lữ Bình tiến vào, hắn vội vàng đứng lên. Lữ Bình cười nói: “Để Từ chủ sự đợi lâu rồi.”
Người này tên là Từ Thiện Minh, là một gã tiểu quan cửu phẩm của triều đình Lạc Dương, giữ chức chủ sự Binh bộ Chức Phương ti, là quan viên thấp nhất Binh bộ, phụ trách bảo quản các loại hồ sơ bản đồ của Binh bộ.
Nhưng chức quan hắn tuy thấp, lại có thể cung cấp một số tình báo cơ mật Lữ Bình cần.
Từ Thiện Minh vì tị hiềm mà không mặc quan phục, từ quần áo hắn liền có thể nhìn ra gia cảnh hắn quẫn bách, hắn mặc một cái áo dài vải gai cũ, đầu đội khăn vuông giặt có chút trắng bệch, chân đi giày đen đã cũ rách, lưng thắt một cái dây da cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm.
Lữ Bình biết nhà hắn nhiều con, đều còn nhỏ, còn hai lão nhân, cả nhà mười người phải dựa vào một chút bổng lộc còm cõi của Từ Thiện Minh qua ngày, mà Trịnh quốc tài chính thiếu thốn, Vương Thế Sung gần đây lại mở rộng ba vạn quân đội, áp lực quân phí thật lớn làm triều đình nợ quan viên lương bổng là việc thường có, làm các tiểu quan tầng dưới chót khổ không nói nổi.
Lữ Bình bắt lấy một điểm này, dùng một chút ơn huệ nhỏ liền đem một số quan viên tầng dưới chót âm thầm lung lạc.
Hai người ngồi xuống, Lữ Bình cười nói: “Nghe nói triều đình tháng này bổng lộc lại phải kéo dài tới tháng sau?”
Từ Thiện Minh khẽ thở dài một tiếng, “Liên tục ba tháng chưa phát bổng, trong nhà tháng trước đã đói, không dối ông chủ Lữ, hiện tại trong nhà ta chỉ có thể dựa vào mẫu thân cùng thê tử giặt quần áo giúp người ta mà qua ngày.”
“Ta biết Từ chủ sự khó qua ngày, cho nên mới muốn làm vụ làm ăn với Từ chủ sự.”
Tinh thần Từ Thiện Minh run lên, vội hỏi: “Ta có thể giúp ông chủ Lữ làm cái gì?”
“Ta cần ba tấm bản đồ, phân biệt là bản đồ đóng quân quận Dục Dương, quận Nam Dương cùng quận Tích Dương, Binh bộ Chức Phương ti hẳn là có phó bản.”
Sắc mặt Từ Thiện Minh đại biến, hắn không ngờ thế mà sẽ là yêu cầu này, đây chính là cơ mật quân sự Trịnh triều, như vậy ông chủ Lữ này rốt cuộc là loại người nào?
Hắn cúi đầu một lúc lâu mới hỏi: “Ông chủ Lữ không sợ ta tố giác sao?”
Lữ Bình thản nhiên nói: “Người có sáu đứa con, cha mẹ còn ở bên người là không dám tố giác ta. Từ chủ sự, ta nói đúng không?”
Sắc mặt Từ Thiện Minh lúc đỏ lúc trắng, hắn thở dài nói: “Ông chủ Lữ nói rất đúng, ta là không dám gây chuyện, nhưng yêu cầu của ông chủ Lữ khiến ta rất khó xử.”
Lữ Bình lấy ra một bao vải nhỏ đặt lên bàn, cởi bỏ bao vải, bên trong vậy mà lại là mười đĩnh vàng óng ánh, ánh vàng rực rỡ chiếu sáng mắt Từ Thiện Minh cũng hoa cả lên.
“Đây là ý tứ gì?” Từ Thiện Minh giọng run run hỏi.
“Nơi này là một trăm lượng vàng, ta sau khi lấy được bản đồ trả thêm trăm lượng vàng, nếu Từ chủ sự không làm ta đi tìm Dương chủ bộ, hắn có thể giúp ta lấy được bản đồ, nhưng Từ chủ sự thì một đồng tiền cũng không có.”
Dương chủ bộ Lữ Bình nói là người lãnh đạo trực tiếp của Từ Thiện Minh, vốn là thương nhân, sau khi hối lộ Vương Thế Uẩn một số tiền liền được chủ bộ Binh bộ Chức Phương ti bát phẩm quan, hắn tiêu tiền mua quan tự nhiên muốn đem tiền vốn thu hồi, cho nên hướng thuộc hạ đòi hối lộ, Từ Thiện Minh nào có tiền cho hắn, không lấy được chỗ tốt, này Dương chủ bộ liền cả ngày làm khó dễ Từ Thiện Minh, cuộc sống quan trường gian nan, nếu không phải cần nuôi gia đình sống qua ngày, hắn thực không muốn làm nữa.
Từ Thiện Minh nhìn chằm chằm vàng óng ánh, lại thấp giọng hỏi: “Là Trường An cần, hay là Trung Đô cần?”
“Trung Đô cần!”
Trong lòng Từ Thiện Minh thoáng buông lỏng, hắn là người Lương quận, nói ra mình chính là người Bắc Tùy, cũng không tính là phản bội, lại nghĩ đến mẹ già cùng thê tử mỗi ngày giặt quần áo đến nửa đêm, cuộc sống rất gian nan, nếu có số tiền này, hắn có thể từ quan về quê rồi.
Hai trăm lượng vàng đó! Mình cả đời cũng không kiếm được.
Từ Thiện Minh hạ quyết tâm, tay run rẩy nắm lây vàng. Hắn bối rối đem vàng nhét vào trong quần áo mình, lại hỏi: “Ông chủ Lữ khi nào cần?”
“Càng nhanh càng tốt!”
Từ Thiện Minh nghĩ nghĩ nói: “Phó bản ta không thể lấy, nhưng ta có thể một lần nữa vẽ một phần, muộn nhất giữa trưa ngày mai ta đem bản đồ cho ngươi.”
Lữ Bình mừng rỡ, vội hỏi: “Có bao nhiêu nắm chắc?”
“Cái này vốn là việc của ta, lại nói Dương chủ bộ đi quận Hoằng Nông làm việc, phải ngày kia mới có thể trở về, hai ngày này trong phòng làm việc chỉ một mình ta, vấn đề không lớn.”
Nói đến đây, Từ Thiện Minh lại khiếp đảm nói: “Ta tuyệt sẽ không bán đứng ông chủ Lữ, ta trên có già, dưới có trẻ, đều dựa vào ta nuôi sống, chỉ khẩn cầu ông chủ Lữ sau chuyện tuyệt đối đừng...”
Lữ Bình cười lên, “Yên tâm đi! Ta về sau còn cần dùng ngươi, chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn thay ta làm việc, nói không chừng tương lai sau khi Bắc Tùy phá Lạc Dương, ngươi còn có thể có công phong làm Binh bộ Lang Trung.”
“Vậy ta cáo từ trước.”
Lữ Bình gật gật đầu, “Ngày mai lúc này, ta lại ở chỗ này chờ Từ chủ sự!”
Từ Thiện Minh thi lễ liền che bên hông vội vàng bỏ đi, ra khỏi cửa phòng, hắn nghĩ đến trong lòng mình thế mà có một trăm lượng vàng, vui mừng khiến hắn nhảy rất cao, trong lòng nở hoa, chạy mất giống như con thỏ.
Lữ Bình khoanh tay ở phía sau nhìn hắn đi xa, không khỏi lắc lắc đầu. Từ Thiện Minh này căn bản chưa ý thức được tình báo hắn cung cấp là quan trọng cỡ nào, người này chức quan tuy thấp bé, lại có thể tiếp xúc đến tình báo cơ mật, đây là một lỗ hổng trong triều đình Lạc Dương, một bước tiếp theo để người này thay mình kiếm được bản đồ phòng ngự thành Lạc Dương, Binh bộ hẳn là cũng có một phần phó bản.
***
Chiến cuộc các nơi trên cơ bản đều đã dừng, Đường quân tạm thời buông tha Tiêu Tiển, bắt đầu tập trung tinh lực kinh lược Giang Hạ, lượng lớn gang và đồng thô ở quận Giang Hạ được tinh luyện kim loại ra vận chuyển về phía Trường An.
Đường quân vận chuyển gang với đồng thô cuối cùng chọn dùng phương thức thuyền vận, đây cũng là kết quả Đường quân châm chước thử dùng mãi, dùng thuyền vận chuyển gang so với xe ngựa lượng vận chuyển lớn hơn trên năm lần.
Hơn nữa cực kì tiện. Quặng sắt Giang Hạ không có đường cái, phải dùng thuyền vận chuyển đến huyện Võ Xương, lại chuyển xe ngựa, không chỉ tốn thời gian cố sức hơn nữa thời gian chậm, lượng vận chuyển thấp, càng quan trọng hơn là nếu từ mỏ vận chuyển Võ Xương một khoảng cách này không lọt vào chiến thuyền Tùy quân tập kích, như vậy tiếp tục bắc thượng cũng sẽ không có vấn đề gì, cho nên Khuất Đột Thông cuối cùng quyết định trực tiếp sử dụng thuyền hàng vận chuyển.
Hơn một trăm thuyền hàng năm trăm thạch tạo thành đội tàu dọc theo Hán Thủy bắc thượng, một lần có thể vận chuyển ba mươi vạn cân gang, từ Võ Xương tới Tương Dương lại đến Quân Dương, trực tiếp chuyển vào Đan Thủy bắc thượng, cuối cùng đến huyện Thượng Lạc, đó là đường Nam Tương nổi tiếng, có thể từ Quan Trung tới thẳng Giang Hạ, nếu đi đường thủy, còn có thể đi đến Giang Nam và Giang Đô càng thêm xa xôi.