Nhưng đường Nam Tương nổi tiếng này cũng chưa hoàn toàn nắm giữ ở trong tay Đường quân, trong đó Tích Dương nối liền Đan Thủy và quận Hán Thủy là địa bàn của Vương Thế Sung, Vương Thế Sung có thể trao đổi Tương Dương, nhưng tuyệt đối sẽ không trao đổi quận Tích Dương, nếu quận Tích Dương bị Đường quân chiếm lĩnh, vậy ý nghĩa quận Nam Dương, quận Dục Dương các quận huyện quan trọng sẽ bị Đường quân thâu tóm bất cứ lúc nào, đây cũng là ích lợi lớn nhất chiến dịch Trung Nguyên năm trước Vương Thế Sung từ trong tay quân Ngoã Cương cướp lấy.
Nhưng ở dưới đám người Vương Thế Uẩn khuyên bảo, Vương Thế Sung cuối cùng làm ra nhượng bộ, chấp thuận thuyền Đường quân từ trong quận Tích Dương nộp phí quá cảnh, đồng ý Đường quân ở huyện Quân Dương xây một bến tàu trung chuyển, cũng có thể đóng chút quân, nhưng ngoài ra, Vương Thế Sung không cho phép Đường quân bước lên đất liền quận Tích Dương một bước.
Nhưng quận Tích Dương cũng cực kỳ quan trọng đối với Đường quân vận chuyển, nó bao dung dòng chính của Đan Thủy và trung du Hán Thủy, nhưng cho tới nay, Đường quân cũng chưa vi phạm hiệp nghị nó đạt thành với Vương Thế Sung, Đường quân chỉ là thuyền di chuyển ở giữa sông, mà đi lại ở trên bờ chỉ có người kéo thuyền.
Buổi chiều một ngày này, một đội tàu chở đầy đồng thô ở trên Hán Thủy chỗ giao giới của quận Tương Dương và quận Tích Dương chậm rãi đi, một đội người kéo thuyền gian nan đi ở bờ sông gập ghềnh, dây kéo thuyền thật dài kéo đội tàu hướng phía tây lệch bắc di chuyển, hơn trăm dặm nữa đội tàu sẽ tới Đan Thủy vào Hán Khẩu, cũng chính là huyện Quân Dương, đội tàu sẽ ở nơi đó tiến vào Đan Thủy, tiếp tục đi hướng bắc.
Ở trên một ngọn núi nhỏ bờ bắc Hán Thủy ngoài khoảng hai dặm, mấy gã thám báo Tùy quân xa xa theo dõi đội tàu Đường quân trong Hán Thủy, nhìn một lát, đội chính cầm đầu khoát tay, vài tên thám báo quay đầu ngựa, theo đội chính hướng trong rừng rậm phía sau chạy đi, rất nhanh đã biến mất ở trong rừng rậm. Không bao lâu, một con chim ưng đưa thư ở trong rừng rậm bay lên trời, hướng phía đông bắc bay đi.
Sau sự kiện huyện Quân Dương, Đường quân hướng Trịnh quân đưa ra yêu cầu ở ven đường Đan Thủy đóng quân bảo hộ đường di chuyển, nhưng bị Vương Thế Sung lập tức từ chối. Thái độ của Vương Thế Sung phi thường kiên quyết, hoặc là Đường quân phái chiến thuyền theo thuyền hàng, có thể ở giữa sông tiến hành hộ vệ, hoặc là thay đổi tuyến đường đi Trường Giang vào Thục.
Nhưng Đường quân hiển nhiên không phái ra được chiến thuyền, ở sau vài lần bàn bạc, cuối cùng đạt thành thỏa hiệp, do Vương Thế Sung phái sáu ngàn quân đội ở ven bờ quận Tích Dương hộ vệ, phòng ngừa đạo tặc tập kích đội tàu. Đồng thời, Đường quân lại ở trên mỗi chiếc thuyền hàng phái hai mươi binh sĩ đi theo, đội tàu mới miễn cưỡng có một chút cảm giác an toàn.
Lưu Lan Thành dẫn Phong Lôi quân luôn đóng quân ở Diệp huyện tận cùng nam bộ quận Toánh Xuyên. Diệp huyện là một mảnh đất bằng phẳng xuất hiện giữa dãy núi, trên thực tế là một cái thung lũng rộng khoảng mấy chục dặm, từ xưa đã được xưng là cổ họng đất Uyển, nội địa đất Hứa, Tùy quân ở đây đồn trú năm ngàn quân, do Hổ Bí Lang Tướng Mạch Mạnh Tài thống soái, Phong Lôi quân của Lưu Lan Thành cũng ở trong Diệp huyện chờ cơ hội.
Phong Lôi quân sau khi ở Nam quận được nguồn mộ lính năm trăm tinh nhuệ bổ sung, quân đội đã đạt một ngàn hai trăm người, là một toán kỵ binh đặc thù sức chiến đấu rất cường hãn, nhưng bọn họ lúc này ẩn thân ở trong quân doanh Diệp huyện, thay khôi giáp quân phục giống thủ quân, như một hạt cát ném vào trong sa mạc, Đường quân rất khó tìm được cánh quân làm bọn họ vạn phần đau đầu.
Buổi chiều một ngày này, Lưu Lan Thành đang ở trong đại trướng cẩn thận nghiên cứu ba phần bản đồ, đây là bản đồ đóng quân ba quận sở tình báo Lạc Dương khẩn cấp phái người đưa tới, là tình báo Lưu Lan Thành lần này hành động cần gấp nhất, bản đồ tới phi thường kịp thời, làm Lưu Lan Thành mừng rỡ.
Lúc này, rèm lều khẽ vén, phó tướng Lý Khách Sư vội vàng đi vào đại trướng, “Tướng quân, chim ưng đưa thư đến!”
Hắn đem một phần thư chim ưng đưa cho Lưu Lan Thành, Lưu Lan Thành vội vàng tiếp nhận thư đọc một lần, cười nói: “Xem ra là ông trời chiếu cố chúng ta, thứ chúng ta cần đồng loạt đưa tới rồi.”
“Chẳng lẽ tướng quân đã lấy được bản đồ?”
Lưu Lan Thành lấy ngón tay điểm điểm ba bức bản đồ trên bàn, “Đây là bản đồ đóng quân phòng ngự ba quận sở tình báo Lạc Dương vừa phái người đưa tới.”
Lý Khách Sư nhất thời kinh hỉ vạn phần, có ba phần bản đồ này, bọn họ liền có thể thuận lợi tránh đi Trịnh quân, tìm kiếm kẽ hở xuất kích đội vận chuyển Đường quân.
“Tướng quân, mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.”
Lưu Lan Thành gật gật đầu, “Đi nói cho Trương tướng quân, bảo các huynh đệ bắt đầu đổi trang bị, chúng ta xuất phát ngay trong đêm!”
~~~~
Một ngàn hai trăm kỵ binh Phong Lôi quân ở dưới màn đêm yểm hộ rời Diệp huyện, tiến vào quận Dục Dương. Bọn họ có bản đồ bố trí phòng ngự ba quận của Trịnh quân, vô luận là quân đội quận Dục Dương, quận Nam Dương hay là quận Tích Dương, bọn họ đều rõ như lòng bàn tay, có thể xa xa vòng ra khỏi chỗ đóng giữ, tránh bị Trịnh quân phát hiện, do đó đoán ra ý đồ của bọn họ.
Từ Diệp huyện đến Đan Thủy cách nhau tầm hơn ba trăm dặm, Phong Lôi kỵ binh nghỉ nghỉ đêm đi, một đường thông suốt, hai ngày sau bọn họ liền đến bờ đông Đan Thủy, cách huyện Nam Hương khoảng hai mươi dặm.
Quân đội ở trong một rừng cây tạm thời nghỉ ngơi, rừng cây cách Đan Thủy khoảng năm dặm, Lưu Lan Thành đã phái ra thám báo tiến lên tìm hiểu tin tức.
Ở trên một tảng đá lớn, Lưu Lan Thành đem bản đồ đóng quân quận Tích Dương trải ở trên bàn, nói với Lý Khách Sư và Trương Lệ: “Quân đội của Vương Thế Sung ở bờ đông quận Tích Dương tổng cộng có sáu điểm đóng quân, mỗi điểm đóng quân một ngàn người, phía nam chúng ta ngoài hai mươi dặm huyện Nam Hương có một điểm đóng quân, phía bắc ba mươi dặm huyện Đan Thủy cũng có một điểm đóng quân, chúng ta vừa lúc ở trong kẽ hở giữa hai điểm đóng quân này, tính từ trên thời gian, từ thám báo chúng ta phát hiện chỗ thuyền hàng Đường quân đến nơi đây ít nhất cũng phải đi hai ngày, không sai biệt lắm đồng bộ với chúng ta, nếu chúng ta không kịp, vậy đi vòng bắc thượng, ở tận cùng phía bắc chặn bọn họ, nhưng ta cảm thấy vẫn là vị trí này tốt nhất.”
Lý Khách Sư cũng cười nói: “Ở dưới mí mắt Trịnh quân phá hủy thuyền hàng Đường quân, chỉ sợ Vương Thế Sung nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch cái hiềm nghi này.”
“Chúng ta cần chính là cái hậu quả này.”
Lưu Lan Thành thấy Trương Lệ trầm ngâm không nói, liền hỏi: “Trương tướng quân đang nghĩ cái gì?”
“Ta đang nghĩ, chúng ta nên chặn thuyền đối phương như thế nào?”
Đây quả thật là một vấn đề, Lưu Lan Thành trầm ngâm một lát, nói: “Chỉ có thể đánh chủ ý người kéo thuyền, để người kéo thuyền nghỉ chân, thuyền sẽ tự nhiên cập bờ.”