Nhưng Vân Định Hưng lại không dám nói việc này không quan hệ với hắn, hắn chỉ phải lí nhí nói: “Lúc trước huyện Quân Dương đã có Đường triều tự mình đóng quân, lương thực với thuyền đều bị thiêu hủy. Đội tàu đi ở giữa sông, Tùy quân lại là kỵ binh, nếu đi bình thường sao có thể lọt vào tập kích, vi thần hoài nghi trong hộ vệ đội tàu đã có nội ứng Tùy quân, bọn họ trong ngoài cấu kết, đóng quân cũng ngoài tầm tay với.”
Vân Định Hưng lại đem trách nhiệm đẩy cho Đường quân, là bọn họ tự tiện cập bờ, không quan hệ với Trịnh quân. Đoạn Đạt vội vàng nói: “Vân Thượng Thư nói rất có đạo lý, chúng ta ở ven đường có sáu tòa quân doanh, bọn họ hoàn toàn có thể ở chỗ chúng ta đóng quân cập bờ nghỉ ngơi, nếu là ở huyện Nam Hương hoặc là huyện Đan Thủy bị tập kích, vậy chúng ta có trách nhiệm nhất định, nhưng vấn đề là, bọn họ tự tiện cập bờ, sao có thể đem trách nhiệm đẩy cho chúng ta?”
Vân Định Hưng và Đoạn Đạt ý tứ rất rõ ràng, sự kiện lần này là đội tàu Đường quân tự tiện cập bờ dẫn tới, trách nhiệm không ở Trịnh quân. Lời tuy là nói như vậy, nhưng loại chuyện này đúng sai chỉ nhìn thực lực quân đội, không quan hệ với ai chiếm lý, hiện tại Đường triều phái sứ giả đến khởi binh vấn tội, Vương Thế Sung chung quy không thể một chậu nước lạnh đem đối phương hắt về.
Vương Thế Sung lại quay đầu hướng Vương Thế Uẩn mãi chưa hé răng nhìn lại, “Đan Thủy bên kia vớt hẳn là đã xong rồi chứ!”
“Hồi bẩm bệ hạ, trục vớt buổi sáng hôm nay đã xong, nhưng cuối cùng chỉ vớt ra khoảng tám vạn cân đồng đĩnh, đồng đĩnh còn lại đều không tìm thấy.” Nói xong, Vương Thế Uẩn nhanh chóng nháy mắt cho Vương Thế Sung.
Vương Thế Sung là người khôn khéo cỡ nào, hắn lập tức hiểu ý tứ ánh mắt này, đồng đĩnh vớt ra hẳn là xa không chỉ tám vạn cân, hẳn là còn có nhiều đồng đĩnh hơn, chỉ là bản thân bọn hắn cũng cần đồng đĩnh, liền giấu diếm không nói.
“Được rồi! Tám vạn cân đồng này mau chóng vận chuyển đến Lạc Dương, trả lại cho Đường sứ.”
Lúc này, Đoạn Đạt lại nói: “Bệ hạ, lần này Đường sứ đến, hẳn là thảo luận với chúng ta vấn đề sở hữu quận Tích Dương—— “
Chưa đợi hắn nói xong, Vương Thế Sung vỗ bàn thật mạnh phẫn nộ quát: “Sở hữu quận Tích Dương còn cần thiết thảo luận sao?”
Đoạn Đạt bị dọa không dám hé răng. Sắc mặt Vương Thế Sung âm tình bất định, trong mắt bắn ra hung quang, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói với Đoạn Đạt: “Ngươi tiếp tục nói!”
Đoạn Đạt thật cẩn thận nói: “Thông đạo Nam Tương đối với Đường triều cực kì quan trọng, lúc trước bọn họ đã đưa ra yêu cầu đóng quân ở quận Tích Dương, nhưng bị bệ hạ lập tức từ chối, lần này Đường sứ đến, hẳn là vẫn sẽ đưa ra yêu cầu này. Đương nhiên, chúng ta sẽ không đáp ứng, nhưng nếu chúng ta không đáp ứng, Đường triều lại sẽ áp dụng thủ đoạn gì, đây mới là trọng điểm chúng ta nên chú ý.”
Đoạn Đạt nói rất hàm súc, nhưng toàn bộ mọi người trong phòng đều biết hắn đang nói cái gì, nếu bọn họ không đáp ứng yêu cầu đóng quân của Đường triều, Đường triều nhất định sẽ xuất binh công chiếm quận Tích Dương.
Vương Thế Sung không hé răng, sau một lúc lâu mới nói: “Chờ bọn hắn đến rồi nói sau!”
Vân Định Hưng và Đoạn Đạt hai người lui ra, Vương Thế Uẩn lại chưa đi, trong lòng hắn thực sự có chút bất an, để thuyền Đường quân mượn đường quận Tích Dương là một tay hắn thúc đẩy, hiện tại bắt đầu xuất hiện hậu quả, mình hướng thiên tử ăn nói như thế nào?
Vương Thế Sung liếc hắn, thở dài nói: “Việc trẫm hiện tại hối hận nhất chính là không nên dùng quận Tương Dương đổi quận Hoằng Nông, không ngờ Tiêu Tiển yếu như vậy, Đường quân tiến vào quận Tương Dương không đến một tháng đã quét ngang bảy quận Kinh Châu, cái này rõ ràng là lấy bảy quận Kinh Châu đi đổi nửa quận Hoằng Nông, chúng ta chịu thiệt quá lớn.”
Vương Thế Sung còn chưa ý thức được hắn giao dịch với Đường triều đã mất đi sự tín nhiệm của Trương Huyễn đối với hắn, hắn chỉ là từ trên lãnh thổ tổn thất tính món nợ này, tổn thất thật lớn làm hắn hối hận không thôi.
Vương Thế Sung đương nhiên sẽ không cho rằng là trách nhiệm của mình, sự tình đều là người khác tạo thành, bao gồm vị huynh trưởng này của mình, nhưng Vương Thế Sung căn bản không tin đám người Đoạn Đạt, Vân Định Hưng, cho rằng bọn họ nhất định sẽ lưu lại đường lui cho bản thân cùng gia tộc, sẽ tuyệt không trung thành và tận tâm đối với Vương Thế Sung hắn.
Người duy nhất Vương Thế Sung có thể tín nhiệm chính là huynh đệ con cháu hắn, cho nên hắn cũng cũng không muốn đi truy cứu trách nhiệm của Vương Thế Uẩn.
“Ta hỏi ngươi, rốt cuộc vớt được bao nhiêu đồng đĩnh?”
“Hồi bẩm bệ hạ, chúng ta đã vớt được một nửa, nếu lại tiếp tục vớt, ta nhắm chừng còn có thể vớt ra hai mươi vạn cân.”
Vương Thế Sung gật gật đầu, vậy còn không sai biệt lắm. Đan Thủy không phải Hán Thủy, không sâu rộng như vậy, chỉ vớt ra tám vạn cân, hắn như thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
“Cứ đem tám vạn cân đồng đĩnh trả lại cho Đường triều, đồng đĩnh còn lại thu vào quốc khố, chúng ta cũng cần đúc tiền, lô đồng đĩnh này tới vừa lúc.”
Lúc này, hoạn quan ở cửa bẩm báo, “Khởi bẩm bệ hạ, Vương Nhân Tắc tướng quân đến.”
“Để hắn tiến vào!”
Không bao lâu, Vương Nhân Tắc bước nhanh đến. Vương Nhân Tắc được phong làm Huỳnh Dương quận vương, Tả Võ vệ đại tướng quân, là người nắm nhiều quân nhất trong toàn bộ đại tướng dưới trướng Vương Thế Sung, rất được Vương Thế Sung tín nhiệm.
Hắn tiến vào quì một gối hành lễ: “Vi thần Vương Nhân Tắc tham kiến bệ hạ!”
Vương Thế Sung đi đến trước mặt hắn nói: “Nhắm chừng Đường quân sẽ động thủ với quận Tích Dương, quận Tích Dương là cánh cổng quận Nam Dương và quận Dục Dương, quận Tích Dương mất đi, quận Nam Dương cùng quận Dục Dương cũng không thủ được, không thể sơ suất chút nào. Ngươi dẫn hai vạn bốn ngàn quân vào đóng ở quận Tích Dương, đồng thời tiếp quản sáu ngàn quân đội của bản thân quận Tích Dương, ngươi cần phải dùng ba vạn quân này giữ được quận Tích Dương cho ta, không cho phép Đường quân bước vào quận Tích Dương nửa bước nữa.”
“Vi thần tuân lệnh!”
Vương Thế Sung nhất thời hồ đồ, đáp ứng Đường quân mượn đường quận Tích Dương, kết quả Đường quân được một tấc lại muốn tiến một thước.
Vương Thế Sung sẽ không tái phạm sai lầm tương tự, hắn biết rõ tầm quan trọng của quận Tích Dương, thành trì quan trọng của quận Tích Dương đều ở ven bờ Đan Thủy, nếu đáp ứng Đường quân đóng quân ở ven bờ Đan Thủy, chẳng khác nào đem quận Tích Dương chắp tay nhường cho Đường triều.
Không còn quận Tích Dương hiểm yếu, Đường quân có thể tiến quân thần tốc quận Nam Dương và quận Dục Dương, đến một bước đó, hắn chỉ còn lại một tòa thành Lạc Dương lẻ loi.
~~~~
Chợ nam Lạc Dương, một chiếc xe bò chậm rãi dừng lại trước tiệm da cỏ Bắc Sơn, một nam tử mặc đồ tiểu nhị từ trên xe bò nhảy xuống, đem dây thừng buộc kỹ, liền bước nhanh vào cổng cửa hàng.
“Tiểu Lục, cơm trưa ăn xong chưa?” Bọn tiểu nhị chào hỏi hắn.
“Ăn xong rồi, chưởng quầy đâu?”
“Chưởng quầy tự nhiên ở phòng của chưởng quầy.”