Tiểu nhị trẻ tuổi bước nhanh đến hậu viện, tới trước một gian phòng, ở cửa khom người nói: “Chưởng quầy, hàng mới từ phương bắc đến!”
Đây là một câu tiếng lóng, ý tứ chính là nói, Trung Đô có tình báo mới, bên trong lập tức truyền đến tiếng Lữ Bình, “Cầm vào!”
Thông tin khẩn cấp giữa Lạc Dương và Trung Đô phần lớn thông qua chim ưng đưa thư lui tới, chỉ có tình báo đặc biệt quan trọng mới sẽ phái người đi Trung Đô truyền tin, ưng trạm của sở tình báo cũng không ở trong thành, mà là ở trong một thôn ngoài thành, buổi sáng mỗi ngày Lữ Bình đều sẽ phái người đi lấy tình báo, gã tiểu nhị này chính là đi ngoài thành lấy thư chim ưng trở về.
Tiểu nhị đi vào phòng, lấy ra một ống thư chim ưng đặt lên bàn, Lữ Bình khoanh tay đứng ở một bên liếc ống thư một cái, lại hỏi: “Còn có tình huống gì?”
“Cái khác không có nữa, chỉ có cái này.”
“Đi thôi!”
Tiểu nhị thi lễ, lui xuống, Lữ Bình lúc này mới lấy ra thư chim ưng, ống thư thật nhỏ thế mà là màu đỏ, thể hiện bên trong có tình báo quan trọng. Lữ Bình nhổ nắp ống, từ bên trong giũ ra một mẩu lụa nhỏ, hắn thật cẩn thận đem mảnh lụa nhỏ mở ra, chỉ to bằng bàn tay, bên trên rậm rạp tràn ngập chữ nhỏ, là thư Phòng Huyền Linh tự tay viết, không để người ta viết thay, ý nghĩa phong thư này bí ẩn cùng quan trọng.
Lữ Bình nhanh chóng xem xong nội dung bên trong, thu hồi mảnh lụa nhỏ, bắt đầu cúi đầu trầm ngâm. Nhìn ra được, Phòng Huyền Linh giao cho hắn một nhiệm vụ khó giải quyết.
Thật lâu sau, Lữ Bình khoác áo khoác, trực tiếp đi đến đại sảnh bên ngoài, nói với mấy tên tiểu nhị: “Ta ra ngoài chốc lát, buổi tối có thể sẽ không trở về, các ngươi đóng cửa sớm một chút.”
“Chưởng quầy, biết rồi!”
Lữ Bình chắp tay sau lưng, tâm sự nặng nề rời đi.
~~~~
Sau nửa canh giờ, Lữ Bình tới trong một nhà võ quán phụ cận Thượng Đông môn của Lạc Dương, hắn đã hóa trang, biến thành một lão giả tóc hoa râm, khuôn mặt gầy, thoạt nhìn tựa như sáu mươi tuổi, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng hắn lúc trước, ngay cả tiểu nhị cũng chưa chắc nhận ra hắn.
Từ sau khi Tùy triều tiến vào loạn thế, võ quán liền phát triển ở các đô thị lớn của thiên hạ, Lạc Dương khi võ quán thịnh nhất từng có hơn năm mươi nhà, nhưng sau khi trải qua thâu tóm đào thải, hiện tại chỉ còn lại có bảy tám nhà võ quán, mỗi một võ quán đều có bối cảnh rất mạnh, chúng nó đã không chỉ là võ sĩ vận chuyển đơn giản như vậy, cũng âm thầm làm một số hoạt động phi pháp, chỉ cần trả nổi tiền, giết người cướp của chúng nó cũng nghe theo.
Võ quán Lữ Bình tìm tới tên là võ quán Hà Tây, là một nhà có thực lực nhất trong toàn bộ võ quán, mọi người đều biết hậu trường của nó là Hán vương Vương Ứng Thứ, Vương Ứng Thứ là thứ tử của Vương Thế Sung, là một người rất háo thắng, hắn không có chức quan ở trong triều đình, nhưng hắn phụ trách tình báo và giám thị Lạc Dương, đội tuần bổ xú danh rõ ràng của thành Lạc Dương là do hắn toàn quyền nắm giữ.
Lữ Bình ra tay hào phóng, vào cửa đã cho đệ tử thủ vệ võ quán mười lượng vàng, đã sớm kinh động võ quán, phó quán chủ Lưu Thuận tự mình ở phòng khách quý tiếp kiến hắn.
“Tại hạ họ Ngô, thương nhân Giang Hạ, gần đây gặp được một chút phiền toái trên làm ăn, muốn mời quý quán hỗ trợ giải quyết.”
Lữ Bình dùng tên giả là Giang Hạ thương nhân Ngô Khiêm, đi thẳng vào vấn đề đưa ra yêu cầu của mình, hắn là đến cầu võ quán hỗ trợ giải quyết phiền toái, cái này đương nhiên là con đường kiếm tiền của võ quán, Tùy triều còn chưa có xã hội đen loại cách nói này, nhưng chuyện cần xã hội ra mặt đen vẫn không ít, loại tình huống này phần lớn là thông qua các loại thế lực để giải quyết, võ quán cũng là một loại thế lực trong đó.
Lưu Thuận cười nói: “Ông chủ Ngô đã tìm tới chúng ta, nghĩ hẳn cũng biết bối cảnh của chúng ta, nói như vậy đi! Chỉ cần ở thành Lạc Dương, không có phiền toái chúng ta không giải quyết được, ông chủ Ngô nói trước xem, rốt cuộc là chuyện gì, sau đó ta mới dễ báo cái giá.”
“Là như thế, ta và một gã thương nhân Trường An làm một vụ làm ăn lớn, làm ăn xong rồi, nhưng đối phương lại chậm chạp không chịu cho ta tiền hàng, tìm các loại lý do từ chối. Ta ở Lạc Dương lạ đất lạ người, muốn mời quý quán ra mặt thay ta hung hăng giáo huấn một trận tên khốn kiếp này.”
“Ha ha! Đây là việc rất nhỏ, là giải quyết ở Lạc Dương sao?”
“Đúng vậy!”
Lưu Thuận trầm ngâm một phen, lại hỏi: “Đối phương có hậu trường hay không? Liên quan bao nhiêu tiền hàng? Xin ông chủ Ngô chỉ rõ!”
“Đối phương là người Trường An, ở Trường An có lẽ có hậu trường, ở Lạc Dương không có, nhưng hắn mời vài tên hộ vệ võ nghệ không kém, mấu chốt là phải xử lý vài tên hộ vệ này, về phần tiền hàng, tổng cộng tám ngàn quan tiền Khai Hoàng.”
Lưu Thuận nghe nói tiền hàng giá trị tám ngàn quan, trong lòng âm thầm cười lên, đây thật sự là một con dê béo!
Hắn trầm ngâm một phen, nói: “Như vậy đi! Chúng ta không chỉ thay ngươi dạy đối phương, còn có thể khiến đối phương hứa hẹn trả tiền, tiền thuê chúng ta bình thường là hai phần mười giá trị món hàng, một giá thôi, trăm lượng vàng.”
Vàng ở thị trường Lạc Dương là cực kỳ đáng giá, tiêu chuẩn là một lượng vàng đổi mười quan tiền Khai Hoàng, nhưng chợ đen đã đến một lượng vàng đổi hai mươi quan tiền Khai Hoàng, Lưu Thuận nhìn chuẩn đối phương là thương nhân vùng đất khác, lại ra tay hào phóng, mới giá cả cao chém đẹp.
Lữ Bình nghĩ nghĩ nói: “Chỉ sợ lần đòi nợ này sẽ thấy máu.”
“Đây là đương nhiên, cho dù giết người cũng do chúng ta gánh vác, nhưng lời xấu ta nói ở trước, nếu thực giết người, ông chủ Ngô phải trả thêm trăm lượng vàng, chúng ta cũng cần lo lót quan phủ, nếu ông chủ Ngô chạy, vậy đừng trách chúng ta đi Giang Hạ tìm người.”
“Điều này sẽ không đâu, bao giờ trả tiền?”
“Hiện tại trả trước một nửa, trước khi động thủ lại trả một nửa khác, nếu có chuyện, ông chủ Ngô phải đến một chuyến nữa.”
Lữ Bình lập tức lấy ra năm mươi lượng vàng đặt lên bàn, “Đây là một nửa, thời gian, địa điểm cụ thể động thủ ta sẽ thông báo các ngươi, hẳn sẽ là hai ngày tới.”
Vàng lấp lánh khiến mắt Lưu Thuận biến thành một khe hở, thời buổi này thế mà còn có người dùng vàng thanh toán, thằng cha này vừa béo vừa ngu, không hung hăng lừa mấy trăm lượng vàng sẽ có lỗi với hắn.
Lữ Bình đứng dậy cáo từ rời đi, Lưu Thuận lập tức phân phó hai gã thủ hạ, “Theo dõi người này cho ta, xem hắn ở nơi nào?”
~~~~
Lữ Bình sớm đã có an bài, hắn trước sự việc ở phụ cận chợ nam tìm một nhà khách sạn, dùng Giang Hạ Ngô Khiêm cái tên này đăng ký ở lại, còn đặc biệt đặt mua một bộ trang phục và đạo cụ thương nhân, trong phòng chất đống một chút hàng hóa lộn xộn, thấy thế nào cũng là một thương nhân.
Cùng ngày hắn liền vào ở trong khách sạn này, thủ hạ Lưu Thuận phái tới thăm dò chi tiết hắn liền trở về.