Khi tiếng trống trận bắt đầu ầm ẩm nổ ra, quần Tùy đã phát động lần tiến công đầu tiên, ba nghìn binh sĩ do Nha tướng Vưu Tuấn Đạt dẫn đầu ồ ạt tấn công với quy mô lớn.
Quân Tùy với tiếng trống như sấm, tiếng kêu giết vang rung trời, đợt thứ nhất đã có hơn ngàn binh sĩ quân Tùy khiêng hai mươi cái khiên dày cộm xếp theo hình cái thang dũng mãnh lao tới phía tường thành như thủy triều dâng. Thành Giao Tây đã trải qua nhiều lần xây dựng, tường thành cao dốc, trên đỉnh tòa thành, tặc tướng Trịnh Đỉnh gắng gượng thống lĩnh năm nghìn lính tinh nhuệ chạy tới chiến đấu với đoàn quân Tùy.
Tên phóng ra như mưa rơi, ùn ùn kéo đến bắn về phía quân Tùy, nhưng những tấm khiên vừa nặng vừa dày được xếp theo hình cái thang chính là lá chắn giúp quân Tùy đỡ đòn, đoàn quân tiến lên nhanh hơn. Vô số mũi tên phóng tới không ảnh hưởng gì đến đoàn quân đang hùng hục tiến lên.
Không bao lâu sau, binh lính của quân Tùy đã vọt tới dưới tường thành, đoàn quân tiến lên ồ ạt. Nhưng quân phản loạn vì bảo vệ thành đã có sự chuẩn bị đầy đủ, trên đỉnh tòa thành chất đầy vũ khí thủ thành.
Trong lúc nhất thời, những tảng đá lớn, khúc cây và bình gốm chất đầy vôi sống đập về phía quân Tùy đang tấn công tòa thành, trút xuống như mưa đá. Quân Tùy đang tấn công tòa thành đỡ đòn bằng tấm khiên thất thủ, rất nhiều binh lính không tránh né kịp đã bị gỗ đá nện đến huyết nhục văng tung tóe. Ở hai bên mũi tên như mưa to phóng tới, binh lính quân Tùy chết thê thảm và nghiêm trọng, đều kêu thảm mà từ trên thang ngã xuống.
Một đội binh lính chết hầu như không còn một ai, một đội quân khác lại nhanh chóng tiến công.
Trương Tu Đà chăm chú nhìn quân phản loạn phòng thủ, mặc dù y biết tấn công thành Giao Tây là việc khó khăn, nhưng không ngờ quân phản loạn phòng ngự lại sắc bén như thế.
- Đại soái, các huynh đệ chết thê thảm và nghiêm trọng như vậy, có nên cho bọn họ rút lui hay không? - Vài tên tướng lĩnh không kìm nổi lên tiếng xin xỏ.
- Không! Cho nổi trống thúc giục chiến đấu, ai dám xuống dưới, giết không tha.
Quân Tùy tiến công, tiếng trống lại đánh vang, ầm ầm chấn động thần kinh con người, Trương Tu Đà không chịu để cho bọn họ rút lui, không thể tránh được, cũng phải hô lớn:
- Xông lên đi, tấn công thành Giao Tây!
Y vung một cây đinh ba cổ lên, đích thân tấn công ở phía trước, quân phản loạn đồng loạt hạ phòng ngự xuống. Binh sĩ quân Tùy lại bắt đầu hướng đỉnh tòa thành mà tiến công. Trên thành vô vàn khúc cây nện xuống, dưới thành vang vọng tiếng thét thảm thiết.
Đúng lúc này, Trương Tu Đà hạ mệnh lệnh rút quân.
- Đang! Đang! Đang!- tiếng gõ kẻng vang lên, binh lính quân Tùy bại như núi đổ, rút lui xuống dưới.
Quân Tùy một lần tiến công đã thất bại, chết và bị thương hơn bốn trăm người, kết thúc thê thảm và nghiêm trọng. Nhưng Trương Tu Đà cũng đã tìm được phương pháp tấn công thành.
Y biết rằng quân phản loạn ước chừng có vạn người tinh nhuệ phân bố hai bên trái phải. Hiện tại có năm ngàn người đã ra đông thành. Nhưng hiện tại Mạnh Nhượng không có trên tường thành, có khả năng lớn là năm nghìn tinh binh còn lại đã ở trong thành bảo vệ Mạnh Nhượng.
Nếu tất cả tinh binh của quân giặc đều tập trung ở đông thành, như vậy tất nhiên nhược điểm là ở nam thành và bắc thành.
- Vưu Tuấn Đạt tướng quân có thể dẫn quân tiếp tục tấn công ở đông thành. Chỉ có thể đánh nghi binh, không thể đánh thật. Phí Thanh Nô tướng quân có thể ra vẻ thanh thế, phối hợp cùng tướng quân thu hút tinh binh của địch.
Trương Tu Đà quay đầu lại nói với La Sĩ Tín.
- La tướng quân, ngươi hãy dẫn năm trăm trọng giáp đao quân tấn công bắc thành. Trong vòng một canh giờ hãy tấn công lên thành Giao Tây. Trễ một khắc ta sẽ giết ngươi tế cờ!
- Ty chức tuân mệnh.
La Sĩ Tín xoay người giục ngựa chạy đến hướng bắc thành.
~~~~
Trương Tu Đà có một quân trọng giáp tinh nhuệ việc binh đao, nhân số ước chừng năm trăm người. Năm trước Quân Khí Giám triều đình chế tạo ra năm trăm nón giáp sắt cỡ lớn, hợp với năm trăm trảm mã đao sắc bén. Bởi vì Trương Tu Đà mạnh mẽ tiêu diệt quân phiến loạn, Dương Quảng liền đem năm trăm nón giáp sắt và trảm mã đao này ban cho Trương Tu Đà, bởi vậy lập được năm trăm quân trọng giáp tinh nhuệ binh đao.
Về sau trảm mã đao được thay thế, ở Bắc Ngụy phát minh ra một loại đao mới, giúp quân đội Trung Nguyên và kỵ binh người Hồ có thêm được một loại vũ khí sắc bén.
Trảm mã đao ở trong quân Tùy đã được sử dụng với số lượng lớn. Mười mấy năm trước, tại thảo nguyên, Dương Tố đại bại trước quân Đột Quyết, nhưng sau đó hai ngàn quân dùng trảm mã đao chiến đấu, liền lập được kỳ công.
Trảm mã đao dài chừng một trượng hai thước, nặng ba mươi cân, cán đao được đặc chế từ gỗ sáp ong, được ngâm đi ngâm lại trong vải dầu mà thành, nhẹ nhàng chắc chắn. Lưỡi đao dài năm thước, bề ngoài giống như Tam Tiễm Lưỡng Nhận Đao, có thể bổ chém ở hai mặt, cũng có thể ám sát.
Lúc tác chiến, binh đao sắp thành tường trận như bức tường mạnh mẽ, lấy lực lượng tập thể và kỵ binh để đối chiến. Mặt trận kỵ binh đều rắc bột mịn, đó là vũ khí sắc bén nhất của kỵ binh.
Trọng giáp cũng được đặc biệt chế tạo, dùng thép tinh luyện ra ba tầng mỏng, bao trùm chắc chắn ở phía trên áo giáp. Đặc điểm lớn nhất là không sợ bị mũi tên và binh khí, chiến mã tấn công, nhưng nhược điểm là khá cồng kềnh, chỉ có thể đánh địa chiến.
Trọng giáp hợp với trảm mã đao ba mươi cân cần có yêu cầu với binh sĩ rất cao, nhất định phải là người thân cao hơn sáu thước ba và cần có sức khỏe lớn vô cùng.
Đúng là loại vũ khí này có yêu cầu cao đối với thân thể, hơn nữa trọng giáp và trảm mã đao bản thân nó đã có nhiều trở ngại, tất cả trọng giáp binh trong quân Đại Tùy cũng không quá ba nghìn người, chủ yếu phân bố ở trong quân Vương Thế Sung và Trương Tu Đà.
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Trống trận đầy uy phong của quân Tùy lại một lần nữa vang lên thật lớn, sáu ngàn quân Tùy bắt đầu tập kết nhanh chóng ở đông thành, xếp thành hàng hướng đông thành mà đi tới.
Ba nghìn người bắn cung nỏ được Phí Thanh Nô suất lĩnh, dẫn đầu bắn tên lên phía đầu tòa thành. Cung tên dày đặc bắn về phía đầu thành, ép quân giặc tới mức không thể ngẩng đầu.
Mà ở ngoài bắc thành, năm trăm trọng giáp quân đã xuất chiến, bọn họ xếp thành năm hàng, ai nấy đều cường tráng vạm vỡ, trong tay là những trảm mã đao sắc bén, từng bước một xếp thành hàng theo hướng thành Giao Tây mà đi. Bọn họ tiến bước thong thả, nhưng mỗi bước đi đều kinh tâm động phách, chấn động lòng người, dường như không thể ngăn cản bước tiến của họ.
- Một trăm bước. . . . . Năm mươi bước.
Quân phản loạn bắn mũi tên tới tấp, đinh đinh đang đang bắn đến quân trọng giáp, đều gãy cong rơi xuống đất. Trên thành, quân phản loạn bắt đầu rối trí, chúng chưa từng gặp qua đội quân Tùy như thế này. Tất cả quân phản loạn đều khủng hoảng vạn phần, trên đời này không ngờ lại có quân đội mạnh mẽ như vậy.
La Sĩ Tín không cưỡi ngựa, y đi ở đội ngũ phía trước, trên người cũng không mặc trọng giáp, nhưng cùng có thân hình cao lớn, người mặc khôi giáp màu đen, tay trái mang theo một lá chắn thép khổng lồ, tay phải cầm một thiết thương lớn, uy phong lẫm liệt, trông như một vị thần.
Xa xa, Trương Huyễn nhìn quân đội dũng mãnh này, trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ. Hắn từng nghe Bùi Hành Nghiễm nói qua một chút, rằng Phi Ưng quân có một đội quân dũng mãnh, lúc ấy trong lòng cũng không để tâm. Hiện tại tận mắt nhìn thấy, hắn mới biết đây là một đội ngũ như thế nào.
Trong lòng Trương Huyễn có một sự hâm mộ nói không nên lời, nếu quân đội này thuộc về mình thì thật tốt biết bao?
- Tướng quân!
Một gã kỵ binh chạy vội tới, ghìm chặt chiến mã, chắp tay với Trương Huyễn nói:
- Đại soái mời tướng quân kịp thời phối hợp vỡi La giáo úy để công thành!
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Ta biết rồi!
Trương Huyễn quay đầu lại lớn tiếng quát:
- Toàn quân chuẩn bị công thành!
Tất cả binh lính đều nóng lòng muốn chiến đấu, kỵ binh cũng ở cửa trước thành sẵn sàng ra trận, chờ đợi thời khắc cửa thành mở ra...
- Oanh! - một tiếng vang thật lớn, ba cái khung thật lớn xếp thành một cây thang đáp lên tường thành.
Trọng giáp binh bắt đầu trèo lên tường, quân phản loạn như ở trong mộng mới tỉnh, lăn những khúc cây như mưa nện xuống. Binh sĩ xông lên đầu tiên dùng lá thép trong tay chắn lại, ngửa mặt đập tới tấp vào những tảng đá, khúc gỗ tròn.
Phía sau năm trăm trọng giáp quân bày trận tiến tới, trèo lên thành, nhưng đối với những tảng đá lớn và khúc cây to đập xuống, vẫn có người bất hạnh rơi khỏi thành.
Một tên lính quân trọng giáp đang bổ một khúc cây, lại bị một khối đá khổng lồ nện xuống, mặc dù không trúng chỗ trí mạng, nhưng lực đánh quá lớn vẫn khiến gã lăn mình ngã xuống. Trảm mã đao bay lên cao, quanh quẩn trên không trung, sắc lạnh lóng lánh, giống hệt như một mảng hoa băng đang bay múa.
Số lượng trọng giáp binh quân Tùy bị nện dù sao cũng là số ít, quân lính quân Tùy tiếp tục bày trận mà lên, đỡ đòn những khúc cây lăn xuống như mưa, từng bước một tiến công lên phía trước.
Chẳng biết từ lúc nào, chủ tướng đầu thành Trịnh Đỉnh cũng vọt tới bắc thành, gã đã sai lầm khi nhận định chúng sẽ tấn công vào đông thành. Bọn chúng thật ra tấn công vào bắc thành.
- Ngăn cản chúng nó lên thành, dùng đá mà đập!
Trịnh Đỉnh khàn giọng rống to, gã đã mồ hôi đầm đìa, liều mạng nghĩ biện pháp. Dùng tên bắn, dùng đá đập, dùng hỏa thiêu, hết thảy biện pháp gã đều đem ra hết, nhưng quân Tùy lại không sợ mũi tên hay bất cứ đòn nguy hiểm nào, tất cả phương pháp đều chẳng ăn thua gì.
Ánh mắt của gã chợt dừng ở một cái thang lên thật lớn, bậc thang còn to hơn cả bước chân người. Cái thang!
Trịnh Đỉnh ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên xông tới như điên, giơ đao lên liều mạng bổ về phía cây thang, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của bọn chúng rồi.
Những binh lính quân phản loạn khác như ở trong mộng mới tỉnh, đồng loạt nâng đao vọt lên, dùng đao chém chặt loạn xạ trên cái thang. Cái thang bắt đầu đong đưa kịch liệt, bên cạnh vài tên lính Tùy đứng không vững, đều rớt xuống khỏi cây thang.
Ở nơi này nghĩ là làm ngay, tình thế như ngàn cân treo sợi tóc. Không trung vang lên một tiếng rống to như sét đánh, một bóng đen cao lớn như cuồng phong địa cuốn phóng tới. La Sĩ Tín xông lên rồi.
Y nhanh chóng đâm thiết thương, hàn quang lóa sáng, lập tức sương máu tràn ngập, năm tên giặc bị thiết thương đâm xuyên qua ngực. La Sĩ Tín đứng trên đầu thành, thiết thương cao thấp bay lượn, chỉ trong vòng nửa khắc, mười mấy tên lính quân phản loạn đã bị đâm nằm trên mặt đất.
Mắt Trịnh Đỉnh đỏ lên, gã quát to một tiếng, nâng búa xông lên, chỉ chạy hai bước, gã đột nhiên đứng lại. Thiết thương đã đâm thủng trán của gã, não từ phía sau lộ ra.
- Không biết lượng sức mình, thằng khốn!
La Sĩ Tín lạnh lùng cười, dùng sức vung lên, đem thi thể Trịnh Đỉnh bỏ xuống thành. Y quay đầu lại hô lớn:
- Đem chiến kì dựng lên, đầu thành đã được ta dẹp xong!
Đại kì được dựng thẳng lên, năm trăm trọng giáp binh đều cầm đao xông lên thành, vung đao tiến vào giết quân địch, nháy mắt đánh chết mấy trăm người. Theo Trương Huyễn, đại quân mãnh liệt xông lên đầu thành, bốn vạn quân phản loạn tan tác trong nháy mắt.
- Quân thượng, đi mau, nếu người không đi sẽ không kịp nữa đâu!
Hơn mười thân binh liều mạng thúc giục Mạnh Nhượng. Lúc này Mạnh Nhượng đã tuyệt vọng, ngoại trừ chạy ra ngoài trốn thì không còn lựa chọn nào khác. Quân Tùy buông tha không vây đánh cổng tây, nhất định là đang cho y một cơ hội trốn chạy.
Y đứng ở cửa thành phía tây hướng về phía trước chờ đợi năm nghìn binh lính tinh nhuệ tới rồi tập hợp cùng nhau. Y muốn chạy trốn đến quận Lang Gia, nếu không có chút lực lượng thì Tôn Tuyên Nhã làm sao có thể quan tâm tới y?
Nhưng năm nghìn quân binh đều trước sau không thấy xuất hiện, khiến y lòng như lửa đốt. Bên trong thành tiếng kêu la rung trời, quân Tùy đã đuổi giết vào trong thành, bên trong thành một mảnh hỗn loạn.
Lúc này, một gã kỵ binh chạy như bay đến, hô lớn:
- Quân thượng, quân doanh ở đại môn bị kỵ binh của địch phủ kín, tất cả huynh đệ đều đã đầu hàng!
Mạnh Nhượng ngây dại, sau một lúc lâu, gã thở dài một tiếng:
- Mở cổng thành đi thôi!
Cửa thành phía Tây chậm rãi mở ra, mười mấy tên kỵ binh hộ vệ Mạnh Nhượng liền chạy như điên ra ngoài thành, hoảng sợ hướng về quận Lang Gia phía tây mà chạy trốn.
Xa xa một ngọn núi nhỏ, Trương Tu Đà nhìn Mạnh Nhượng hốt hoảng chạy trốn không khỏi mỉm cười nhàn nhạt. Mạnh Nhượng bỏ chạy đến quận Lang Gia, tất yếu sẽ xảy ra xung đột cùng Vương Bạc, nói không chừng quân đội của Tôn Tuyên Nhã sẽ bị chia rẽ.
- Truyền mệnh lệnh của ta, cho đại quân vào thành quét sạch quân phản loạn!