Trương Tu Đà cũng không nghĩ ra, bên trong huyện Giao Tây nho nhỏ không ngờ lại có tới hai mươi vạn nhân khẩu chen chúc. Những người này theo Mạnh Nhượng từ quận Cao Mật, từ đó lôi kéo người từ các huyện cùng đến, rất nhiều thị trấn trở thành vườn không nhà trống.
Mạnh Nhượng dù sao cũng là văn nhân, có khát vọng thành lập một tòa thành dân cư đông đúc, khí thế thủ phủ to lớn. Y muốn Cao Mật trở thành nước tân hoàng, đáng tiếc giấc mộng của y mới bắt đầu đã bị quân Tùy đánh trúng vỡ tan tành.
Hơn hai mươi vạn dân thường chịu đủ ức hiếp của quân giặc, bởi vậy khi quân Tùy giải phóng tòa thành này, bên trong thành dân chúng bắt đầu sôi trào. Hơn mười vạn bình dân tóc dài, chân trần chạy đến đường lớn nghênh đón quân Tùy vào thành. Bọn họ đều quần áo tả tơi, mặt mũi xanh xao nhưng ai cũng vui sướng vạn phần mà rơi nước mắt.
Trên đường cái tiếng hoan hô như sấm, nhưng tiếng khóc cũng rung trời. Mấy chục hương lão vây quanh Trương Huyễn khóc lóc kể lể bọn họ một năm nay gặp bao cực khổ, làm người ta không khỏi khóc thút thít.
Trương Huyễn tốt bụng nói dỗ dành các hương lão, phái người đưa bọn họ trở về. Hắn lập tức đến cửa thành nhìn chăm chú vào bên trong thành, dân chúng hân hoan sôi trào, ở ngoài thành mấy vạn tên loạn phỉ đến đầu hàng bị quân đội áp đi ở bờ bên kia huyện Cao Mật, mỗi người đều ủ rũ, thấp thỏm lo âu.
Bên bờ sông hơn hai ngàn tên loạn phỉ bị trói chặt. Phần lớn bọn chúng là mấy ngày nay đã vào thành, khi thì phạm vào gian dâm đốt giết và đoạt tiền của nhân dân, hoặc là bị tìm ra tang vật tội ác, hoặc bị khổ chủ bắt được và đợi bọn chúng bị nghiêm trị như thế nào.
Mới từ huyện Cao Mật tới, Vi Vân Khởi chậm rãi đi lên trước, thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Nghe Tần tướng quân đến quận Đông Lai truyền tin tức, Tả Hiếu Hữu có hành động kì lạ, phỏng chừng đại soái sẽ phải suốt đêm dỡ trại Bắc thượng. Không bằng tướng quân chủ động yêu cầu lưu lại khắc phục hậu quả, đây là một cơ hội để tướng quân dành được lòng dân quận Cao Mật.
Trương Huyễn nhìn thoáng qua Vi Vân Khởi, hắn có chút kinh ngạc, Vi Vân Khởi tại sao đột nhiên lại nói như vậy? Vi Vân Khởi đầy thâm ý cười cười với hắn, dường như tất cả mọi thứ đều có ẩn ý bên trong.
Lúc này, một gã kỵ binh vội vàng chạy tới, cao giọng hô:
- Trương tướng quân, đại soái mời người qua xem một chuyến.
- Đại soái ở nơi nào?
- Ở trong kho hàng!
Trương Huyễn lập tức quay đầu ngựa tiến vào trong thành, hướng phía kho hàng chạy đi.
Kho hàng của tây huyện nằm ở sau lưng hành cung của Mạnh Nhượng. Diện tích khoảng trăm mẫu. Bốn phía xây dựng tường cao vây quanh, bên trong chứa đựng lượng lớn tiền thuế và các loại vật tư.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trương Tu Đà chọn đầu mùa đông để tác chiến. Lương thực đã thu hoạch, còn chưa kịp tiêu hao. Một khi tiêu diệt quân địch, quân Tùy có thể thu được một lượng lớn lương thực ở khắp nơi. Công lao diệt Từ Viên Lãng đã cho y không ít lợi lộc, lần tiêu diệt Mạnh Nhượng này cũng có thể khiến y mãn nguyện.
Lúc này, Trương Tu Đà đang ở trong kho lương kiểm kê lương thực. Lương thực đều chứa trong bao bố, một túi nặng bằng một tảng đá. Tầng tầng lớp lớp, chồng chất như những núi nhỏ, chủ yếu là ngô và lúa mì. Mạnh Nhượng còn chưa kịp tiêu hủy lương thực, kỵ binh của Trương Huyễn đã đột ngột giết tới, lập tức bảo vệ nhà kho.
Trương Huyễn từ ngoài cửa lớn bước nhanh tới, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến đại soái!
Trương Tu Đà ha hả cười nói:
- Lần này thu hoạch phong phú, ta mới kiểm lại chưa được một nửa mà đã lên tới hơn hai vạn thạch. Phỏng chừng cuối cùng nhất định sẽ vượt qua con số bốn ngàn thạch.
Trương Huyễn cũng cười nói:
- Xem ra Mạnh Nhượng so với Từ Viên Lãng vơ vét của cải ác hơn!
- Ta có chuyện muốn cùng ngươi đàm phán.
Trương Tu Đà kéo Trương Huyễn qua một bên khẽ nói với hắn:
- Ta vừa mới nhận được tin báo của Tần Quỳnh tướng quân, Tả Hiếu Hữu đã suất lĩnh năm vạn đội quân xuống núi, có ý đồ tiến công quận Bắc Hải. Ta phải lập tức suất quân đi tới, muốn nghe xem ý kiến của ngươi như thế nào.
Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:
- Đương nhiên trước tiên phải trấn an lòng dân, bọn họ bị Mạnh Nhượng ức hiếp hai mươi năm, sức dân suy yếu. Ta nên bảo bọn họ nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại sức, tiếp đó cân nhắc họ mau chóng khôi phục sản xuất, lúa mì vụ đông đã được đưa xuống một loại rồi, biết tranh thủ lương thực vụ chiêm, sang năm sẽ có một mùa thu hoạch tốt.
Trương Tu Đà thở dài:
- Ta vốn cũng suy xét như thế này, nhưng chỉ sợ Giám quân Tiêu Hoài Nhượng nghi ngờ mà đem chuyện này báo cáo với triều đình, nói ta mua chuộc lòng dân, năm ngoái ta đã bị dạy dỗ một lần rồi.
Trương Huyễn biết rằng ở trên Phi ưng quân còn có một gã được Ngự Sử Đài phái tới giám sát, tên là Tiêu Hoài Nhượng, kiêm trưởng sử quân đoàn Phi Ưng quân, rất ít khi lộ diện. Đến nay Trương Huyễn chỉ từng gặp người này một lần, là một quan viên khá khắc nghiệt, rất khó tiếp xúc.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Đại soái yên tâm, người này hãy giao cho ty chức đến đáp lời, ta biết đối đáp người này như thế nào.
Trương Tu Đà rất không am hiểu việc giao thiệp với người khác. Ông biết Trương Huyễn trong vụ án Thiên Tự Các biểu hiện rất tốt, nếu Trương Huyễn nguyện ý ra mặt, ông đương nhiên cầu còn không được. Trương Tu Đà vui vẻ cười nói:
- Nếu Trương tướng quân chủ động xin đi giết giặc, vậy chuyện này nên giao cho ngươi rồi, cùng với việc giải quyết tốt hậu quả ở quận Cao Mật nữa, phiền ngươi hao tâm tổn trí nhiều.
- Đại soái khi nào thì xuất phát? - Trương Huyễn hỏi.
- Tình hình ở quận Đông Lai bên kia rất cấp bách, ta lập tức phải đi rồi. Chờ ngươi sau khi xử lí xong chuyện bên này, hãy tới tụ họp cùng ta.
- Ty chức tuân mệnh!
~~~~ . .
Trưa hôm đó, Trương Tu Đà liền suất quân vội vã đến phía Bắc, quận Cao Mật chỉ còn lại Trương Huyễn với ba nghìn quân đội cùng hai ngàn binh lính tạm giam. Ở lại trong phòng hành cung của Mạnh Nhượng, Trương Huyễn thương lượng với Vi Vân Khởi công việc cụ thể để khắc phục hậu quả.
Giải quyết hậu quả đúng là công việc vô cùng rườm rà, như là trừng trị tù binh, dân chạy nạn trở về quê, phân phối tiền thuế,... Hàng loạt chuyện phải xử lý, đây cũng là chuyện Trương Tu Đà không muốn làm nhất, trực tiếp ném qua cho Trương Huyễn. Nhưng Trương Huyễn cũng đau đầu, hắn cũng chỉ có thể lập kế hoạch cho một số vụ việc lớn, còn những việc nhỏ nhặt hắn cũng ném cho Vi Vân Khởi.
- Đại soái đã đồng ý dùng phần lớn tiền thuế để bố trí ổn thỏa cho dân chạy nạn và thả tù binh về nhà. Việc ông ấy lo lắng là triều đình bên kia khai báo không ổn thỏa.
Vi Vân Khởi khẽ cười nói:
- Triều đình bên kia chẳng qua muốn một ít quyền lợi thôi, lương thực thì bọn họ không cần, nhưng tiền lấy được phải lưu lại một phần cho bọn chúng. Trương soái trước kia phạm sai lầm, chính là do đem tất cả tiền thuế phân phối đi hết, không suy xét đến việc để lại cho triều đình một phần, cho nên y mới nhiều lần bị buộc tội
Trương Huyễn trước đây cũng cho rằng bị như vậy là do Trương Tu Đà xử trí không kịp. Nhưng hiện tại hắn lâm vào tình cảnh ấy, cũng đã hiểu được tâm tình của Trương Tu Đà.
Các tướng sĩ chiến đấu đẫm máu hăng hái đoạt chiến lợi phẩm, chính mình phân phát cho chiến sĩ còn không đủ, còn phải cấp lên cho đám sâu mọt triều đình kia một cách uổng phí. Hơn nữa việc cung cấp quân lương cho triều đình căn bản không có chứng thực, Trương Huyễn nghĩ thế nào cũng không cam lòng, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Vi Vân Khởi hiểu được tâm tình của Trương Huyễn, vừa cười vừa nói:
- Tâm tình của tướng quân ta có thể hiểu được, nhưng đây là việc nhất định phải làm, trừ phi đại soái bây giờ giữ binh tự lập, nếu không sẽ bị bọn quan triều đình kia làm khó dễ. Như việc quân công thăng chức cho tướng sĩ, vân vân… đều phải dựa vào triều đình. Nếu không phải trước đó không đút lót triều đình, La Sĩ Tín cũng đâu thể chỉ là một Lữ soái như bây giờ, tướng quân thấy có đúng hay không?
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, hắn biết rằng Vi Vân Khởi nói rất đúng. Tỷ như Uất Trì Cung mới gia nhập quân Tùy hơn một tháng trước, bởi vì được Đậu Khánh chiếu cố, hiện tại Binh bộ đã bước đầu phê chuẩn y thăng chức làm Giáo Úy rồi, mà La Sĩ Tín tòng quân ba năm, chiến công cao minh nhưng đến nay vẫn chỉ là một Lữ Soái. Nói cho cùng chính là do ân tình của Trương Tu Đà không đủ.
- Được rồi!
Trương Huyễn bất đắc dĩ than thở, nói:
- Tiên sinh cho rằng nên phân phối thế nào?
Vi Vân Khởi không chút hoang mang nói:
- Kỳ thật ta đã có một phương án, lương thực có bốn mươi tám ngàn bao, trong đó mười ngàn bao dùng để phân phát tù binh, hai vạn bao dùng để cứu tế dân chạy nạn, còn dư lại có thể bổ sung làm quân lương. Còn có hai trăm ngàn quan tiền, trong đó phân phát cho mỗi tù binh một xâu tiền, mỗi hộ dân chạy nạn cũng cấp hai quan tiền để cứu tế, năm vạn quan dùng để thưởng cho quân công, ba vạn quan để dành dụm, cuối cùng còn lại hai vạn quan một nửa đưa cho phủ quan địa phương, một nửa nộp lên triều đình.
- Phủ quan địa phương?- Trương Huyễn hơi sửng sốt.
- Tướng quân không nên quên phủ quan địa phương!
Vi Vân Khởi cười nói:
- Kỳ thật quan phủ tại quận Cao Mật vẫn còn ở huyện Chư Thành, chúng ta mặc kệ bọn họ lúc trước có đầu hàng Mạnh Nhượng hay không, nhưng duy trì trật tự địa phương, khiến quận Cao Mật hoạt động bình thường vẫn phải dựa vào bọn họ. Ta trước khi đến đã phái người đi báo cho bọn họ biết rồi, phỏng chừng hai ngày sau bọn họ sẽ chạy tới nơi này.
Trương Huyễn không kìm nổi thở dài:
- Ta sợ đem tiền và lương thực giao cho bọn họ, cuối cùng thì một nửa cũng không đến được tay của dân chạy nạn.
- Tướng quân, nước quá trong ắt không cá, nếu một mực yêu cầu bọn họ thanh liêm là chuyện không thực tế, nhưng tướng quân có thể tăng cường giám sát, khiến cho bọn hắn không dám quá phận. Ta nghĩ bọn họ quá lắm cũng chỉ cần dâng lên trên vài tố văn về việc tổn hao lương thực, tướng quân cũng phải thỏa hiệp, suy cho cùng chúng ta nên tính việc lâu dài.
Trương Huyễn đã nghe ra trong ngữ khí của Vi Vân Khởi có ý tứ mơ hồ khuyên mình giữ binh độc lập, nhưng hiện tại Trương Huyễn không muốn suy xét nhiều như vậy, cũng không muốn nói toạc chuyện này. Hắn liền gật đầu nói:
- Ta hiểu ý tứ của tiên sinh, mặt khác nên suy xét bên Tiêu Hoài Nhượng một chút.
Vi Vân Khởi mỉm cười:
- Năm đó ta cũng từng dạo qua Ngự Sử Đài, lại nói tiếp Tiêu Hoài Nhượng còn là thuộc hạ của ta, người này là cháu ngoại của Tiêu hoàng hậu, có khả năng lại vô cùng khôn khéo. Mặc dù là người có hơi khắc nghiệt, tuy nhiên tổng thể không đến nỗi xấu xa, cho nên việc y cấp báo cho Hoàng thượng, đánh giá về Trương Tu Đà cũng xem như công bằng. Tướng quân có thể đem đồ trang sức thu được đưa cho y một ít, ta tin y sẽ hạ bút rộng rãi hơn.
- Tiêu Hoài Nhượng bên kia, thỉnh cầu tiên sinh để ý nhiều hơn.
Vi Vân Khởi ha hả cười:
- Tướng quân yên tâm đi! Ta sẽ xử lí tốt việc này.
Lúc này, ngoài cửa có binh lính bẩm báo:
- Tướng quân, các hương lão đều đã đến rồi.
- Mời bọn họ đến khách đường ngồi tạm, ta lập tức tới ngay.
Trương Huyễn cười với Vi Vân Khởi nói:
- Nếu không thì tiên sinh cùng ta đi nói chuyện với bọn họ đi!
Vi Vân Khởi gật gật đầu, Trương Huyễn có thể chủ động nghĩ đến việc tiếp kiến vài hương lão, là một mặt đáng mừng, y vui vẻ cười nói:
- Vậy cùng đi đi!