Trương Huyễn phải đón tiếp mười mấy hương lão đều không phải dân chúng bình thường này, bọn họ hẳn gọi là hương thân, là danh gia vọng tộc quận Cao Mật. Bọn họ bị Mạnh Nhượng cưỡng ép di dời đến huyện Giao Tây. Cũng may Mạnh Nhượng một lòng muốn lập nước làm đế, cho nên đối đãi với những danh gia vọng tộc này vẫn còn lịch sự, ngoại trừ tổn thất tiền tài, nhân thân đều bình an vô sự.
Hương thân ngồi ở công đường tổng cộng có hai mươi người, đại diện cho mười đại gia tộc của quận Cao Mật, trong đó một nửa đến từ huyện Chư Thành.
Mọi người đang thấp giọng nghị luận, bọn họ vốn muốn tìm Trương Tu Đà, không ngờ Trương Tu Đà dẫn quân vội vàng bắc tiến, ném chuyện khắc phục hậu quả cho một nha tướng trẻ tuổi, nghe nói mới đến Sơn Đông hơn một tháng, bọn họ thật cảm thấy lo lắng. Nha tướng này có thể xử lý tốt chuyện về sau của quận Cao Mật hay không?
Trên công đường ầm ĩ một mảnh, một lão già ho khan hai tiếng thật mạnh. Khi công đường tạm an tĩnh lại, lão già tên gọi Tôn Liêm, là gia chủ Tôn thị, một đại gia tộc đứng đầu quận Cao Mật, cũng là thủ lĩnh sĩ tộc quận Cao Mật công nhận. Mạnh Nhượng từng làm mọi cách lung lạc đối với ông ta, sĩ tộc khác đều tổn thất tiền tài, duy chỉ Tôn thị không chút nào tổn hại.
Tôn Liêm chậm rãi nói:
- Tuy rằng Trương đại soái tạm thời rời đi, nhưng quan huyện không thèm xuất hiện quản lý, Trương tướng quân phụ trách giải quyết hậu quả, hắn mới có thể quyết định vận mệnh chúng ta. Tất cả không thể thất lễ, càng không thể khinh nhờn, nếu lời không nên nói phải câm miệng cho ta!
Mọi người đều gật đầu đồng ý, lúc này, dưới công đường có binh lính hô:
- Các vị, tướng quân nhà ta và Trưởng sử đến rồi!
Mọi người vội vàng đứng dậy, dưới sự dẫn dắt của Tôn Liêm nghênh đón. Trương Huyễn bước nhanh vào sân, phía sau Trưởng sử Vi Vân Khởi đi theo phụ tá.
- Để cho các vị hương lão đợi lâu rồi!
Trương Huyễn chắp tay cười nói với đám lão già.
- Trương tướng quân công vụ bề bộn, chúng tôi còn tới quấy rầy, thật sự là rất xin lỗi!
- Không sao, mời các vị!
Mọi người đi vào đại sảnh, chia nhau ngồi xuống, Trương Huyễn cười giới thiệu Vi Vân Khởi cho mọi người:
- Vị Vi tiên sinh này là Trưởng sử trong quân của ta, sự vụ cụ thể giải quyết hậu quả là do y đến lo liệu. Tất cả về sau có chuyện gì có thể trực tiếp tìm Vi trưởng sử.
Vi Vân Khởi đứng dậy thi lễ hết một vòng với tất cả, mọi người đều đáp lễ.
Lúc này, Tôn Liêm thành khẩn nói với Trương Huyễn:
- Lão phu Tôn Liêm. Là gia chủ Tôn thị ở Cao Mật. Tôi đại diện dân chúng và thế gia biểu thị lòng cảm tạ sâu sắc đến các binh sĩ Đại Tuỳ. Cảm tạ tướng quân suất lĩnh quân đội cứu chúng ta khỏi cơn nước lửa, không có gì để báo đáp, xin tướng quân nhận của chúng tôi một lễ!
Tôn Liêm hướng Trương Huyễn quỳ xuống. Thân sĩ còn lại cũng vội vàng theo đó quỳ xuống, hành đại lễ với Trương Huyễn rất mực cảm kích. Trương Huyễn vội vàng nâng Tôn Liêm dậy, nói với mọi người:
- Tất cả mọi người xin mau mau đứng lên. Tiêu diệt loạn phỉ, bảo hộ dân chúng là bổn phận của quân đội. Không cần làm đại lễ như này!
Mọi người lại chia nhau ngồi xuống, Tôn Liêm thở dài nói:
- Chúng tôi ngày ngày trông mong, đêm đêm trông mong. Cuối cùng trông thấy quân đội triều đình đến rồi. Hy vọng từ nay về sau, quận Cao Mật không còn có nạn trộm cướp.
Trương Huyễn đối với tình hình thế gia Cao Mật không hiểu rõ lắm. Nhưng hắn đã phát hiện vị Tôn Liêm này dường như là đang ngồi ghế thủ lĩnh sĩ tộc, tất cả mọi người đều nghe theo lệnh ông ta. Đã hiểu ý, mục tiêu của Trương Huyễn cũng nhắm ngay Tôn Liêm này.
- Tôn gia chủ xin yên tâm, Trương đại soái nếu như không đánh thì thôi, đánh một trận sẽ giải quyết được vấn đề. Tác chiến mùa đông lần này, chính là muốn hoàn toàn giải quyết nạn trộm cướp ở Thanh Châu. Chúng tôi đã tiêu diệt Từ Viên Lãng, lần này là Mạnh Nhượng, sau đó là Tả Hiếu Hữu. Tin tưởng từ Tề quận về phía đông, về sau đều sẽ dần dần yên ổn trở lại, tôi càng hy vọng dân chúng chịu đủ nạn trộm cướp có thể nghỉ ngơi lấy sức.
- Có những lời này của tướng quân, tất cả chúng tôi đều yên tâm rồi!
Tôn Liêm chần chừ một chút, lại hỏi:
- Không biết tướng quân dự định trấn an mấy chục vạn nạn dân kêu than đợi thức ăn như thế nào?
Đây mới là điểm quan trọng bọn họ hôm nay đến thăm hỏi Trương Huyễn, quân đội nếu như mở miệng nuốt mất lương thực thu được, phủi mông bỏ đi, bỏ lại mấy chục vạn nạn dân thì làm sao bây giờ? Mấy chục vạn người loạn lên, đầu tiên chính là sĩ tộc bọn họ gặp hoạ.
Trương Huyễn cười nói:
- Thiếu chút nữa đã quên rồi, chưa dâng trà cho các vị, thất lễ.
Hắn vội vàng sai binh lính dâng trà, thừa dịp khoảng trống dâng trà, Trương Huyễn đưa mắt liếc qua ra hiệu cho Vi Vân Khởi. Vi Vân Khởi lập tức hiểu ý của Trương Huyễn. Mấy chục vạn nạn dân phải dựa vào một chút lương thực cứu tế kia, như thế nào cho đủ đây? Y không khỏi âm thầm buồn cười. Đoán chừng Trương Huyễn là nhìn đám đám hương thân này thành dê béo rồi.
Binh lính dâng trà cho mọi người, Trương Huyễn lúc này mới không vội không vàng nói với mọi người:
- Lần này chúng tôi tuy rằng thu được một chút tiền lương, nhưng các vị cũng biết, quân phản loạn nhiều lắm, tiêu hao cực lớn. Trong kho lương thực rất ít, ngay cả quân lương cũng không đủ. Cho nên ý của Trương đại soái, là để cho quan phủ địa phương đến phụ trách sắp xếp nạn dân. Sáng ngày kia bọn người Dương thái thú sẽ tới nơi, tất cả có chuyện khó xử gì, có thể giáp mặt đề xuất với Dương thứ sử.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều chết lặng, Thái thú tới đây có ích lợi gì chứ! Những quan địa phương kia ngay cả cơm của mình cũng ăn không đủ no, đừng nói đến quản mấy chục vạn cái miệng nạn dân. Đây không phải rõ ràng bắt thế gia bọn họ đến gánh trách nhiệm sao?
Tôn Liêm nóng nảy, vội vàng nói:
- Tướng quân có điều không biết, quan phủ địa phương hai năm nay đều tồn tại trên danh nghĩa, cấp dưỡng nha dịch cũng chi trả không nổi, chỉ còn lại có bảy người. Ngay cả phụ thân Dương thái thú cũng phải ra khỏi thành đốn củi, bọn họ nào có năng lực sắp xếp mấy chục vạn nạn dân.
Trương Huyễn vuốt hai tay:
- Tôi đây cũng không có cách nào, tôi từng chút lương thực còn phải phân phát cho tù binh, hay là mặc kệ tù binh, tôi chuyển lương thực cho nạn dân. Các vị hương thân cảm thấy có được không?
Tất cả mọi người cũng sắp bị bức phải khóc lên, mặc kệ tù binh, chẳng phải là thả ma quỷ ra sao, điều này làm sao có thể!
Lúc này, vai người xấu của Trương Huyễn đã ca xong rồi, hắn nhìn thoáng qua Vi Vân Khởi, vai người tốt nên ra sân rồi. Vi Vân Khởi ho nhẹ một tiếng:
- Tướng quân, các hương lão cũng có chỗ khó xử, chúng ta cũng nên thông cảm một chút cho bọn họ a!
- Tiên sinh nói quá đúng rồi, chúng tôi đã sắp bị Mạnh Nhượng ép khô rồi, khẩn cầu tướng quân thông cảm một chút chỗ khó xử của chúng tôi đi!
Trương Huyễn rất cam chịu thở dài:
- Nếu như Vi tiên sinh thông cảm chỗ khó xử của mọi người, tôi đây cũng chỉ có thể nhường một bước rồi. Như vậy đi! Tôi ngắt một chút từ trong khẩu phần của quân đội ra. Nhưng sẽ không quá nhiều, dùng phương thức nấu cháo tiếp tế nạn dân mấy tháng, mọi người cũng lấy chút thành ý ra. Tỷ như hạt giống, công cụ linh tinh, tất cả đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn, như thế nào?
Trương Huyễn trong lòng cũng hiểu được, những sĩ tộc này cũng bị Mạnh Nhượng áp bức thảm rồi, không thể nào là tiền lương đầy kho, như vậy Mạnh Nhượng cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ còn một chút vốn liếng. Cho nên hắn cũng không muốn làm quá lên, chỉ bảo cho bọn họ lấy ra một chút máu, trong phạm vi bọn họ có thể chịu được.
Quan trọng hơn là, tương lai Trương Huyễn hắn cũng dựa vào những thân sĩ này, nếu không thể chiều theo ý bọn họ, cũng không thể đắc tội với bọn họ, nên nắm vững được chừng mực này. Trương Huyễn không hề bảo bọn họ lấy lương thực, mà là lấy hạt giống, đây là một chừng mực.
Nhưng cho dù như vậy, áp lực hạt giống cũng rất lớn, mọi người đều trầm mặc. Hạt giống đối với bọn họ cũng là một con số rất lớn, bọn họ không phải lấy không ra, mà là gánh vác quá nặng.
Lúc này, Tôn Liêm cất giọng khàn khàn nói với Trương Huyễn:
- Sau khi lấy ra hạt giống, chúng tôi về căn bản kho của mọi nhà đều trống không rồi. Chỉ sợ về sau không có cái gì phân phát nữa. Khi đó chúng tôi phải nhảy sông thôi, Trương tướng quân có thể…
- Có thể một lời bảo đảm cho tất cả đúng không!
Trương Huyễn cười nói:
- Tôi hiện tại có thể trả lời các vị, đến trước cuối năm năm sau, sẽ không để các vị phân phát bất kỳ cái gì nữa, đồng thời tôi cũng có thể thay Trương đại soái làm chủ. Về phần quan lại địa phương, chúng tôi tin tưởng các vị cũng là người một nhà, việc nhà các người, tôi cũng không muốn tham dự.
Mọi người nghe Trương Huyễn nói trắng ra, trên mặt cũng có chút xấu hổ. Tuy nhiên vị Trương tướng quân này cũng đưa ra hứa hẹn, khiến cho bọn họ cũng yên tâm sơ sơ. Tôn Liêm đứng lên nói:
- Vậy một lời đã định, hạt giống lúa vụ đông do chúng tôi gánh vác, nông cụ cũng có. Chỉ hy vọng tướng quân có thể tuân thủ lời hứa.
- Tôi đương nhiên sẽ giữ lời hứa, không bằng như thế này, tôi tìm chút việc trút giận đi mối hận trong lòng cho mọi người.
Câu chuyện đến mức độ này, đã không cần phải nói thêm nữa, Trương Huyễn đứng dậy cười nói với mọi người:
- Bãi sông ngoài thành đoán chừng đã tấp nập người ra vào rồi, chúng ta cũng đi xem thử nhé!
***
Ngoài thành, bên bờ Giao Thuỷ đã tấp nập người ra vào, thành Giao Tây gần như là đều ùn ùn kéo ra. Mấy chục vạn người chen chúc ở trên bãi sông trải dài mười dặm, tiếng người ồn ào, đợi chờ cảnh tượng thay bọn họ báo thù rửa hận.
Trên bãi sông ngoài thành hơn hai ngàn tám trăm tên loạn phỉ đang quỳ, tay chân bọn chúng đều bị trói ngược ra sau, miệng bị chặn lại, đại bộ phận người đều bị doạ đến tê liệt ngã ở trên bãi sông. Những tên loạn phỉ này đều là tội ác chất chồng, đốt giết đánh cướp, gian dâm phụ nữ, từng làm việc ác nhiều vô số kể, tuy rằng pháp luật không trách phạt chúng, nhưng kẻ đại ác cũng khó tránh khỏi trừng phạt.
Sau lưng bọn chúng một ngàn binh sĩ quân Tuỳ đang đứng, mỗi người tay cầm đao bén, chờ đợi mệnh lệnh bắt đầu trảm đến. Lúc này, Trương Huyễn dưới sự vây quanh của trăm tên binh sĩ, mang theo hơn mười mấy người hương lão thế gia xuất hiện ở trên tường thành.