Trương Huyễn nói với các lão giả:
- Nghĩ rằng ắt các vị cũng chịu đủ loạn phỉ tàn hại. Những tên bên bờ sông kia đều là loạn phỉ tội ác tày trời, tôi Trương Huyễn hôm nay muốn khai đao giết bọn chúng, để cho tất cả chúng chịu đủ lăng nhục, cũng cho những bình dân bất hạnh chết thảm một lời công đạo.
Tôn Liêm và mọi người ngơ ngác nhìn nhau, công khai xử trảm ác phỉ, đây là lần đầu tiên từ cuộc tạo phản của Vương Bạc năm Đại Nghiệp thứ tám đến nay. Trương Tu Đà từ trước đến nay chưa từng làm, quận huyện các nơi khác càng chưa hề nghe nói. Trương Huyễn này không ngờ làm được, tuy rằng bọn hương lão không biết lai lịch của Trương Huyễn, nhưng cũng vô cùng khâm phục sự quyết đoán của hắn.
Trương Huyễn lại nhìn thoáng qua mấy chục vạn dân chúng, hắn chậm rãi gật đầu ra lệnh:
- Khai trảm!
- Thùng! Thùng! Thùng!
Trống lớn nặng nề trên đầu thành gõ vang, mấy chục vạn dân chúng sôi sục hẳn lên, tiếng la như sấm:
- Giết bọn chúng!
Rất nhiều người vừa khóc vừa gào, sóng người dao động về phía trước, binh lính duy trì trật tự ra sức ngăn dân chúng tâm tình kích động. Lúc này, từng thanh trường đao sáng như tuyết hung hăng chặt xuống, đầu người lăn xuống, máu tươi phun ra…
Hơn hai ngàn tám trăm tên ác phỉ toàn bộ bị chém chết ở bên bờ Giao Thuỷ, mấy mươi vạn người trong đám đông tức thì nổ ra một mảnh hoan hô, tiếng hoan hô thấu tận trời.
***
Nỗi vui mừng ban ngày cuối cùng theo màn đêm buông xuống mà dần dần an tĩnh lại. Trên đất hoang bên bờ sông còn lưu vết máu chưa khô của ba ngàn tên ác phỉ, thù hận cũng tiêu tán theo đó, vết sẹo nhục nhã cần có thời gian để từ từ chữa khỏi. Tin rằng tối nay rất nhiều người không ngủ, suy nghĩ về cuộc sống tương lai của bọn họ. Dù sao sống sót mới là hiện thực sắp phải đối mặt.
Quân đội của Trương Huyễn trú đóng ở bên trong quân doanh huyện thành, cổng thành đã đóng, mấy vạn tù binh thì nhốt ở huyện Cao Mật bờ bên kia, do Thiên tướng Lý Thụ Khanh dẫn hai ngàn người trông giữ. Ngoài thành một mảng tối đen, lúc này, từ phía tây quan đạo chạy đến một chiếc xe ngựa, mười mấy người tuỳ tùng mang đao hộ vệ xung quanh xe ngựa.
Xe ngựa vừa mới đến dưới thành, lập tức bị lính gác tuần tra trên thành phát hiện:
- Người nào?
Lính gác tuần tra quát to.
Một tên tuỳ tùng đến trước cao giọng nói:
- Chủ nhân nhà ta từ Trác quận sang đây, đặc biệt đến thăm hỏi Trương tướng quân!
- Xin đợi!
Binh lính chạy như bay. Giáo uý Thẩm Quang đang trực xuất hiện ở đầu thành, y nhìn chốc lát hạ lệnh:
- Bắn một mũi hoả tiễn.
Một mũi hoả tiễn bay lên không, ở trong trời đêm vô cùng nổi bật. Một lát, xa xa cũng bắn ra một mũi hoả tiễn. Đây là lính tuần tra vòng ngoài, bên ngoài hẳn không có vấn đề. Thẩm Quang theo đó lập tức cao giọng nói:
- Tuỳ tùng đứng yên tại chỗ, xe ngựa theo cổng tây vào thành!
Tất cả kỵ binh hộ vệ cũng ngây ngẩn, người trong xe ngựa thấp giọng ra lệnh:
- Nghe bọn chúng sắp xếp, đi cổng tây!
Xe ngựa quay đầu đi về phía cổng tây.
***
Thời gian đã đến thời khắc canh ba, Trương Huyễn giống như thường ngày, sau khi luyện võ nghệ một canh giờ vừa mới đi vào ngủ, đang ngủ lại bị một tên thân binh đánh thức.
- Tướng quân, có người từ Trác quận đến, muốn gặp ngài!
- Là ai?
- Là một nữ nhân, chừng ba mươi tuổi, nói ngài quen biết nàng ta.
Trương Huyễn như bị một gáo nước lạnh tạt xuống đầu, lập tức ngồi dậy. Hắn biết là ai đến rồi, lập tức hạ lệnh:
- Dẫn nàng ta đến nội đường chờ một chút, ta lập tức đến ngay!
Trương Huyễn vội vã chạy đến nội đường, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi dưới mặc váy đỏ thùng thình, trên vai khoác áo choàng bằng gấm đang ngồi ở trước bàn uống trà. Nàng ta chính là Cao Tuệ, một trong số nhân vật trọng yếu của Bột Hải Hội, mới vừa từ Trác quận chạy đến.
- Khiến cho phu nhân đợi lâu!
Trương Huyễn cười đi đến đại sảnh, Cao Tuệ vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Đêm khuya tới chơi, quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi rồi.
Nội đường trần đầy mùi hương phấn của Cao Tuệ, Cao Tuệ mặc dù là một cô gái đã trưởng thành, trang điểm đậm, nhưng Trương Huyễn cũng không thích cô ta loại con gái hình dáng cốt cách thế này. Xương gò má nàng rất cao, đôi mắt dài nhỏ, môi mỏng tô son đỏ tươi, thân thể hơi gầy, có một vóc người dáng điệu hoàn mỹ.
Tuy nhiên làn da của nàng ta ảm đạm lại thiếu đi sự rực rỡ, mái tóc đen nhánh bóng mượt đai chặt thành một búi tóc, có vẻ nàng ta vô cùng giỏi giang khôn khéo.
- Phu nhân mời ngồi!
Trương Huyễn mời Cao Tuệ ngồi xuống, lại cười hỏi:
- Phu nhân là chạy suốt đêm đến huyện Giao Tây sao!
- Tôi ban đầu đi huyện Lịch Thành tìm tướng quân, lại nghe nói tướng quân giao chiến ở huyện Giao Tây. Nửa đường nghe nói cuộc chiến đã chấm đứt, cho nên tôi mới vội vã chạy đến.
Tổng bộ của Bột Hải Hội nằm ở huyện Nghiệp, nguyên là kinh thành Bắc Tề, nhưng khu vực Sơn Đông cũng thuộc về phạm vi thế lực chủ yếu của Bột Hải Hội. Trương Huyễn đã biết Vương Bạc chính là thành viên của Bột Hải Hội. Năm đó Vương Bạc và Mạnh Nhượng cầm đầu tạo phản ở núi Trường Bạch. Như vậy Mạnh Nhượng cũng cực kỳ có khả năng là thành viên Bột Hải Hội. Có phải Cao Tuệ này là đến ngăn cản quây Tuỳ tấn công huyện Giao Tây hay không?
Nghĩ vậy, Trương Huyễn thản nhiên nói:
- Phu nhân là tới tìm Trương mỗ, hay là đến tìm Mạnh Nhượng?
- Trương tướng quân nói chuyện rất thẳng thắn đó!
Cao Tuệ cười nói:
- Mạnh Nhượng quả thật từng là thành viên của Bột Hải Hội. Nhưng người đó bụng dạ khó lường, dã tâm quá lớn. Sau khi núi Trường Bạch bị tiêu diệt, ã liền rút lui ra khỏi Bột Hải Hội. Trong mắt tôi, gã với bọn trộm cướp bình thường không có gì khác nhau. Tôi không quan tâm tới gã, tôi chỉ là đến tìm tướng quân.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Nếu như phu nhân vẫn muốn bảo Trương Huyễn gia nhập Bột Hải Hội, Trương Huyễn chỉ sợ rất khó đồng ý.
Cao Tuệ cũng đã nhận được tin tức từ Lạc Dương, Trương Huyễn cũng chưa hề gia nhập Vũ Xuyên Phủ của Quan Lũng quý tộc, hay là về với vùng Sơn Đông. Điều này khiến cho trong lòng Cao Tuệ dấy lên một tia hy vọng, có lẽ Trương Huyễn có thể gia nhập Bột Hải Hội.
Đương nhiên, mục tiêu chân chính của Cao Tuệ là Trương Tu Đà, nếu như Trương Tu Đà đồng ý gia nhập Bột Hải Hội, như vậy Trương Tu Đà, Đậu Kiến Đức, La Nghệ có thể gắn bó một mối, Bắc Tề có thể chính thức phục quốc rồi.
Nhưng Trương Tu Đà trung thành và tận tâm với Đại Tuỳ, rất khó lôi kéo ông ta, Bột Hải Hội cũng chỉ có thể nói bóng nói gió. Bọn họ nhìn trúng Trương Huyễn kẻ này, có thể thông qua Trương Huyễn xúi giục Trương Tu Đà, nếu như Trương Tu Đà không chịu gia nhập Bột Hải Hội, như vậy sẽ diệt trừ Trương Tu Đà, để cho Trương Huyễn thay vào đó.
Lúc này, Trương Huyễn chính thức cự tuyệt nằm trong dự liệu của Cao Tuệ, nàng ta cũng không lo lắng, mà lấy ra một cuộn giấy. Đặt lên bàn đẩy cho Trương Huyễn:
- Trương tướng quân cũng không cần vội vàng từ chối, đây là điều kiện mới đưa ra nhất của chúng tôi, tướng quân không ngại hãy suy nghĩ một chút.
Trương Huyễn nhặt cuộn giấy lên nhìn qua, điều kiện quả nhiên rất mê người, hoàng kim một vạn lượng, đất đai mười vạn khoảnh, phong Bắc Hải quận Vương, đưa trọn cả quận Bắc Hải làm thực ấp của hắn. Trương Huyễn cười nói:
- Muốn ta trả lời bây giờ không?
Trương Huyễn ngẩng đầu, vẫn không khỏi ngây ngẩn cả người, không ngờ Cao Tuệ tháo áo khoác choàng ở trên vai của nàng ra, lộ ra bờ vai trắng như tuyết và từng mảng lớn da thịt, mái tóc của nàng kẹp chặt thành búi, toàn bộ cổ cũng lộ ra ngoài. Đôi mắt câu hồn của nàng ta nhìn Trương Huyễn, trong ánh mắt tràn đầy sức lôi cuốn của đêm khuya.
Cao Tuệ tâm cơ sâu dày, nàng lựa chọn nửa đêm đến tìm Trương Huyễn, cũng là bởi vì nàng ta biết rõ nửa đêm là lúc ý chí nam nhân bạc nhược nhất. Có rất ít nam nhân đứng vững trước sức hấp dẫn của nàng ta. La Nghệ cũng thần phục dưới váy của nàng ta như thế này.
Trương Huyễn chậm rãi nheo đôi mắt lại, một ngọn lửa ở trong thân thể hắn chạy loạn. Cao Tuệ đã nhìn ra trong ánh mắt Trương Huyễn có chút khác lạ rồi. Trong lòng càng thêm đắc ý, nũng nĩu hỏi:
- Tướng quân, chàng làm sao vậy?
Đúng lúc này, ngoài cửa viện truyền đến giọng nói của Vi Vân Khởi:
- Không được ngăn cản, tướng quân có việc gấp tìm ta!
Giọng nói này giống hệt một chậu nước lạnh tạt xuống, ngọn lửa trong thân thể Trương Huyễn lập tức lui xuống. Hắn thầm kêu một tiếng hổ thẹn, lập tức ra lệnh:
- Mời tiên sinh vào đây!
Cao Tuệ cũng nhìn ra biến hoá trong ánh mắt Trương Huyễn, mắt thấy nàng sắp thành công rồi, lại bị một người không hiểu ra sao phá nát, nàng lập tức choàng lên áo khoác bằng gấm, khôi phục vẻ lạnh lùng trước đây.
Nàng biết rõ cơ hội của mình đã mất đi, cũng không ở lại nữa, đứng lên nói:
- Trương tướng quân suy nghĩ thật kỹ đi! Tôi ở huyện Lịch Thành chờ đợi câu trả lời của tướng quân, cáo từ trước.
Nàng hướng phía Vi Vân Khởi trước mặt đi vào hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.
Vi Vân Khởi nhìn bóng dáng nàng ta đi xa, thấp giọng cười nói với Trương Huyễn:
- Tôi có phải tới rất không đúng lúc hay không?
- Không! Tiên sinh tới rất đúng lúc.
Trương Huyễn lắc đầu cười khổ, trong lòng hắn thật sự hổ thẹn, hắn tự khoe khoang ý chí kiên cường, lại không ngờ thiếu chút nữa giữ không được.
Vi Vân Khởi hít hà mùi hương phấn Cao Tuệ lưu lại, thản nhiên cười nói:
- Xem ra cô gái này là đến có chuẩn bị.
- Tiên sinh vì sao nói như vậy?
- Tôi lúc còn trai trẻ cũng từng phóng đãng qua, tôi biết rõ loại hương phấn này gọi là Thạch lưu phấn, là loại thượng đẳng bọn gái lầu xanh thường dùng. Tướng quân hiểu rõ ý của tôi không?
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, hắn hiểu được ý của Vi Vân Khởi, Trương Huyễn nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc nàng không phải gái lầu xanh, nàng là Cao Tuệ của Bột Hải Hội.
Trong lòng Vi Vân Khởi kinh ngạc, lại là Bột Hải Hội, chẳng lẽ nàng ta…
- Nàng ta là lần thứ hai đến chèo kéo ta, tiên sinh mời ngồi đi!
Vi Vân Khởi vẻ mặt nghi ngờ ngồi xuống, y cũng ở bên trong hành cung tạm thời của Mạnh Nhượng, ngay sát vách viện tử của Trương Huyễn. Vừa rồi một tên thân binh của Trương Huyễn chạy đến báo cho y biết, nói Trương Huyễn có việc gấp tìm y, y mới vội vàng chạy đến.
- Tướng quân có chuyện gì gấp tìm tôi?
Trương Huyễn ngẩn ra:
- Tôi không có tìm tiên sinh nha! Đã trễ thế này, tôi làm sao có thể quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi.
- Điều này thật kỳ quái, vừa rồi tuỳ tùng đánh thức tôi, nói là tướng quân phái thân binh đến báo cho biết, nói có chuyện gấp tìm ta.
Trương Huyễn cũng cảm thấy không hiểu ra sao, quát ra lệnh một tiếng:
- Người đang trực đêm toàn bộ vào đây!
Rất nhanh bốn tên thân binh đi vào, cùng nhau thi lễ:
- Tướng quân xin dặn dò!
- Các ngươi ai đi báo cho Vi tiên sinh biết?
Bốn gã thân binh ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu:
- Không có!
Trương Huyễn cũng cảm thấy kì lạ rồi, đó có thể là ai?
- Đêm nay trừ bốn người các ngươi ra, còn có người khác không?
- Không có.
Trương Huyễn vô cùng nghi hoặc, đây là chuyện gì. Vi Vân Khởi cười nói:
- Có thể là chỗ nào đó xảy ra chút nhầm lẫn, chỉ là việc rất nhỏ, đợi tôi trở về lại hỏi thử tuỳ tùng.
Trương Huyễn gật đầu, quả thật vấn đề không lớn, cũng không cần phải nghiên cứu kỹ, hắn khoát tay áo:
- Lui ra đi!
Bốn tên thân binh lui xuống, Trương Huyễn vội đưa cuộn giấy Cao Tuệ đưa cho hắn cho Vi Vân Khởi:
- Tiên sinh xem thử đây.