- Ha! Ha!
Vi Vân Khởi nhịn không được bật cười:
- Bột Hải Hội vì lôi kéo tướng quân có thể gọi là không tiếc giá phải trả, thậm chí ngay cả Bắc Hải quận Vương cũng muốn cho tướng quân, một vạn lượng hoàng kim, một vạn khoảnh đất, còn có toàn bộ quận Bắc Hải làm thực ấp, Bột Hải Hội thật là tốn một khoảng tiền lớn đây!
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng.
- Tiên sinh không biết Bột Hải Hội là đang cho người ta ăn bánh vẽ sao? Bây giờ quận Bắc Hải thuộc về ai? Bọn chúng lấy một vạn khoảnh đất đai ở đâu ra? Chớ nói một vạn lượng hoàng kim, chỉ sợ bọn chúng bây giờ ngay cả trăm lượng hoàng kim cũng không thể cho tôi.
Vi Vân Khởi gật đầu:
- Nhưng nếu như vừa rồi tôi không có chạy tới đúng lúc. Tướng quân ở dưới chiếc váy như quả lựu ấy sẽ nghĩ đến những thứ này sao?
Trương Huyễn im lặng, Vi Vân Khởi một câu nói vạch trần chân tướng, Cao Tuệ rõ là hứa hẹn chót lưỡi đầu môi. Vì không để cho mình nghĩ thông suốt điểm này, cho nên mới quyết định sắc dụ, làm cho mình trong lúc hồ đồ mơ màng ký vào văn tự bán mình.
Vi Vân Khởi trầm ngâm một chút nói:
- Kỳ thật tôi cảm thấy mục tiêu thật sự của bọn chúng cũng không phải tướng quân, mà hẳn là Đại soái.
- Tiên sinh vì sao nói như vậy?
- Tôi cũng nói không rõ ràng, một loại trực giác thôi. Dù sao Tề quận, quận Bắc Hải đều bị khống chế ở trong tay Đại soái. Đại soái mới có được binh quyền chân chính. Tôi cảm giác tướng quân chẳng qua là một cây cầu nối của bọn chúng.
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, hắn cũng có loại cảm giác này. Bột Hải Hội cho mình điều kiện sâu dày như vậy, hơi không quá phù hợp với thân phận của Trương Huyễn, cho Trương Tu Đà còn giống hơn nhiều.
- Vậy tiên sinh cảm thấy tôi nên trả lời Bột Hải Hội như thế nào?
Vi Vân Khởi vuốt râu cười nói:
- Bột Hải Hội hai năm nay thế lực tăng trưởng rất mạnh, tôi khuyên tướng quân cũng cân nhắc không nên đắc tội bọn chúng. Có thể nửa này nửa nọ, có thể hợp tác, nhưng không cần đầu nhập vào. Chỉ cần tướng quân nắm vững được nguyên tắc này. Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề gì nữa.
- Tiên sinh nói đúng, Trương Huyễn thụ giáo.
Ngay khi Trương Huyễn cùng Vi Vân Khởi thấp giọng trao đổi Bột Hải Hội, ở sau xà nhà trên mái nhà cách một bức vách phòng của bọn họ lại ẩn một bóng đen giống như u linh.
Dáng người bóng đen thon thả, dán chặt vào bên tường, từ phía dưới nhìn không ra mái nhà có bất kỳ dị trạng nào. Gian phòng của Trương Huyễn lại nhìn không thấy tình hình bên kia bức tường. Nhưng ở chỗ bóng đen ẩn thân, lại có thể nghe rõ ràng lời đối thoại của Trương Huyễn và Vi Vân Khởi.
***
Sau khi Trương Huyễn ở quận Cao Mật nghỉ ngơi ba ngày, về mặt cơ bản hoàn thành trao trả tù nhân, mấy mươi vạn nạn dân cũng lục tục lên đường trở về quê hương. Bọn họ phần lớn mọi người là người địa phương quận Cao Mật. Một khi nhận được sự đảm bảo tự do và sinh tồn cơ bản, mỗi người đều vội vã khó nén được trở về quê hương của mình.
Còn có số lượng lớn việc nhỏ vụn vặt để cho Vi Vân Khởi và quan phủ địa phương cùng nhau giải quyết, Trương Huyễn để lại ba trăm binh sĩ trợ giúp Vi Vân Khởi. Hắn thì suất lĩnh quân đội còn lại đi quận Đông Lai, tham gia chiến dịch diệt phỉ ở quận Đông Lai.
Quận Đông Lai thì ra là một góc cuối phía đông của bán đảo Sơn Đông ngày nay, ba mặt ôm biển, cùng quận Cao Mật và quận Bắc Hải liền kề nhau. Sào huyệt Tồn Cẩu Sơn của Tặc soái Tả Hiếu Hữu chính là nằm ở trung tâm quận Đông Lai, núi cao rừng rậm, kéo dài trăm dặm. Hơn mười vạn quân giặc ẩn thân ở trong núi sâu.
Bởi vì nhân khẩu quận Đông Lai không nhiều lắm, dựa vào cướp bóc khó có thể nuôi sống hơn mười vạn quân đội. Cho nên mảng lớn ruộng vườn bốn phía Tồn Cẩu Sơn trên thực tế đều là quân giặc tự canh tác tự trồng trọt. Mặt khác, bọn chúng còn ở bờ biển có được trên trăm thuyền đánh cá, phần lớn đánh bắt cá để bổ sung quân lương.
Mặc dù Tả Hiếu Hữu hữu dũng vô mưu, nhưng sau khi gã nghe nói quân Tuỳ cướp được huyện Cao Mật, gã đã nhận ra được một khi Mạnh Nhượng diệt vong, kế tiếp sẽ đến lượt gã. Cho nên gã không để ý lời khuyên bảo khốn khổ của thúc phụ Tả Vân Sơn, dứt khoát suất lĩnh hai vạn quân đội tấn công quận Bắc Hải, ý đồ bức Trương Tu Đà lui quân.
Tiếc rằng Trương Tu Đà đã hạ lệnh cho đại tướng Tần Quỳnh suất quân năm ngàn đóng giữ cửa ải hiểm yếu của quận Bắc Hải. Tả Hiếu Hữu tấn công không có kết quả, lúc này lại truyền đến tin tức đại quân Trương Tu Đà bắc tiến, Tả Hiếu Hữu không thể không dẫn quân lui về quận Đông Lai.
Lúc này ở phía nam quận Đông Lai ngoài một cái trấn nhỏ tên gọi là Ngoã Đương Khẩu, Tả Hiếu Hữu dẫn theo năm vạn đại quân tinh nhuệ ở bên một con sông nhỏ xây dựng đại doanh. Ngoã Đương Khẩu là chỗ giao nhau của hai đường quan đạo đông tây, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.
Tả Hiếu Hữu cũng không muốn lập tức lui về Tồn Cẩu Sơn, gã không muốn để cuộc chiến tiến hành ở sào huyệt của mình. Bởi vì quân Tuỳ binh lực cũng không nhiều, chỉ có hơn một vạn người, Tả Hiếu Hữu liền muốn dùng phương thức trận đối trận. Một khi nhấc tay đánh bại Trương Tu Đà, đại quân gã liền có thể xuôi nam như cuốn chiếu, thâu tóm toàn bộ Thanh Châu. Thành quả Trương Tu Đà vất vả gây dựng nam chinh bắc chiến, cũng làm của hồi môn cho gã.
Lúc này trên một bãi đất ước chừng ngoài năm dặm ở phía nam Ngoã Đương Khẩu, Tần Quỳnh suất lĩnh năn ngàn quân đội cũng đang tích cực xây dựng đại doanh, đại doanh chiếm đất gần ba trăm mẫu, tường xung quanh dùng bùn đất và gỗ cứng nện thành, đại doanh phụ thuộc bức tường. Bức tường cao tới hai trượng, có đài gỗ xây dựng phía trên, binh sĩ có thể phòng thủ tuần tra ở đầu tường.
Ngoại trừ từng doanh kiên cố, trong đại doanh còn đào ba cái giếng nước, bảo đảm nước dùng cho quân đội. Mặt khác bốn phía bên trong doanh cách năm bước thì xây dựng một toà tháp canh, tháp cao ba trượng, có lính gác ngày đêm canh gác, phòng ngừa quân giặc đánh bất ngờ.
Lúc này, Tả Hiếu Hữu đứng ở trên chỗ đặt đại doanh, xa xa nhìn quân Tuỳ đã sắp đặt xong bức tường đại doanh. Gã nhướn mày, có chút không hài lòng nói với thúc phụ Tả Vân Sơn:
- Thúc phụ tại sao muốn khuyên can con tấn công quân địch. Bây giờ bọn chúng chỉ có năm ngàn người, binh lực của con gấp mười lần số đó. Có thể một trận đánh tan quân địch, bắt sống Tần Quỳnh, thúc phụ vì sao phải ngăn cản?
Tả Vân Sơn cười theo nói:
- Mục đích đại vương suất quân rời núi xuất chinh là toàn diệt quân đội của Trương Tu Đà, cướp lấy toàn bộ Thanh Châu, nếu như đánh bại Tần Quỳnh quá sớm, ta lo lắng Trương Tu Đà cũng sẽ không tiến quân đến quận Đông Lai, mà là tử thủ quận Bắc Hải. Như vậy sẽ phá hoại toàn bộ kế hoạch của đại vương. Đại vương, việc nhỏ không nhẫn nại thì mưu lớn sẽ loạn đó!
Tuy rằng Tả Vân Sơn nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng Tả Hiếu Hữu vẫn không thoải mái lắm. Gã cảm thấy mất đi một thời cơ chiến đấu rất tốt. Gã không phản bác, chỉ hừ mạnh một tiếng, bước nhanh đi về hướng đại trướng của mình.
Tả Vân Sơn nhìn bóng lưng đứa cháu trong tộc đi xa, âm thầm lắc đầu, mắt thấy Tả Hiếu Hữu càng ngày càng bực bội, ông ta đã sớm ngăn cản không được, chỉ mong đại quân Trương Tu Đà mau chóng đến đây đi!
Đúng lúc này, một tên lính gác phía xa chạy gấp tới, ở dưới tường doanh cao giọng hô:
- Quân sư, đại quân Trương Tu Đà đã đến!
***
Trải qua hai ngày hăng hái hành quân, Trương Tu Đà dẫn theo một vạn đại quân rốt cuộc đã tới đại doanh quân Tuỳ ở Ngoã Đương Khẩu. Cửa doanh mở lớn, Nha tướng Tần Quỳnh ra đón, quỳ một gối hành lễ nói:
- Ty chức Tần Quỳnh tham kiến Đại soái!
- Vất vả cho Tần tướng quân rồi!
Trương Tu Đà xoay người xuống ngựa nói:
- Tình hình bây giờ như thế nào, cùng quân giặc giao thủ qua chưa?
- Hồi bẩm tướng quân, chưa cùng quân giặc giao thủ, bây giờ quân giặc đang đóng doanh ở ngoài doanh chúng ta năm dặm.
Trương Tu Đà có phẩn vui vẻ, liền cười nói:
- Tả Hiếu Hữu không ngờ đóng doanh rồi, rất ít gặp nhỉ! Đi xem thử!
Ông ta bước nhanh đi vào đại doanh, Tần Quỳnh và các tướng cùng nhau đi lên đài gỗ trên tường doanh. Xa xa có thể nhìn thấy rõ ràng đại doanh của Tả Hiếu Hữu, chiếm đất chừng ngàn mẫu, bên trong doanh đại kỳ phấp phới, khí thế đồ sộ.
Tần Quỳnh thấp giọng cười nói:
- Ty chức lúc dựng doanh, phát hiện bọn chúng mấy lần muốn xuất binh tấn công, nhưng cuối cùng vẫn chưa có tấn công, để cho ty chức thuận lợi xây dựng xong đại doanh. Rất kỳ quái ạ!
- Một chút cũng không có gì lạ!
Trương Tu Đà khẽ cười nói:
- Có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Tả Hiếu Hữu nằm mơ cũng không nghĩ được, bên cạnh gã đã có người bụng dạ khó lường rồi.
Tần Quỳnh nao nao, Đại soái là đang nói ai?
***
Ngay buổi chiều cùng ngày khi Trương Tu Đà đến được Ngoã Đương Khẩu, Tả Hiếu Hữu tự mình dẫn theo một cánh quân đội năm ngàn người giết đến trước đại doanh quân Tuỳ. Tả Hiếu Hữu tay cầm đại thiết thương, ngồi trên lưng ngựa diễu võ dương oai, lớn tiếng mắng chửi, khiêu chiến quân Tuỳ.
- Các ngươi chính là một đám chó đất, ông nội trước đến giết chó, rửa cổ cho sạch lăn ra đây!
Trên tường doanh, La Sĩ Tín tức giận đến ánh mắt toé lửa, nắm tay nắn đến vang lên tiếng răng rắc. Gã bỗng nhiên hét lớn một tiếng, quay đầu chạy về phía trước cửa đại doanh. Binh sĩ thấy tình thế không hay, lập tức chạy tới bẩm báo chủ soái.
Khi La Sĩ Tín thúc ngựa vừa mới chạy vội tới cửa doanh, Trương Tu Đà đã ở cửa doanh chờ gã, Trương Tu Đà ánh mắt âm trầm, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
La Sĩ Tín bất đắc sĩ xoay người xuống ngựa, ôm quyền nói:
- Ty chức xin được xuất chiến, nếu không xách cái đầu của Tả Hiếu Hữu trở về, ty chức cam chịu quân pháp.
Trương Tu Đà vút vài roi che đầu phủ mặt về hướng La Sĩ Tín, ra lệnh:
- Mang xuống đánh ba mươi quân côn!
Vài tên binh lính thi hành quân pháp dựng La Sĩ Tín lên đi xuống, La Sĩ Tín cũng không dám cãi lại, gã chưa bao giờ thấy Đại soái tức giận như thế, sợ tới mức gã câm như hến. Bọn lính lật ngược La Sĩ Tín vung côn đánh. Một lát ba mươi côn đánh xong, Trương Tu Đà lạnh lùng nói:
- Ai dám can đảm tự tiện xuất chiến lần nữa, lấy quân pháp theo đó trảm!
Ông ta xoay người nổi giận đùng đùng trở về đại trướng, La Sĩ Tín cũng bị đuổi về doanh trướng của chính gã. Lúc này, Tần Quỳnh đi vào doanh trướng cười nói:
- Sao xuất sư chưa thắng thân đã ngã trước rồi?
La Sĩ Tín vẻ mặt lúng túng nói:
- Đại ca cũng đừng có đến chê cười đệ!
- Huynh không phải đến chê cười đệ, chỉ là tới thăm đệ một chút, thế nào, bị thương có nặng không?
- Vẫn tốt, bọn lính xuống tay có chừng mực, đợi máu bầm tan thì tốt rồi, nhiều nhất ba bốn ngày!
Tần Quỳnh gật đầu, ngồi bên cạnh gã thành khẩn nói:
- Đệ hôm nay quả thật có chút lỗ mãng. Tả Hiếu Hữu dẫn năm ngàn quân đội đến khiêu khích trước chỉ là một mồi nhử. Chỉ cần chúng ta xuất chiến, gã tất nhiên sẽ xuất động toàn quân, binh lực chúng ta không đủ, sẽ bại chắc chắn. Đại soái cũng chỉ có thể nung nấu nhuệ khí này, đợi sau khi binh lính quân địch sụt giảm rồi nói tiếp.
- Nhưng đệ chỉ là đi một mình đánh nhau, tình thế không ổn, đệ liền lập tức lui về, cũng không phải dẫn quân đi cùng bọn chúng chém giết.
Tần Quỳnh lắc đầu:
- Đến trên chiến trường đệ đã không tự chủ được rồi. Đệ dũng mãnh có thừa, bình tĩnh không đủ. Một khi đệ bị vây hãm, Đại soái có thể đi cứu viện hay không? Một khi Đại soái đi cứu, toàn bộ quân đội đều phải xuất động, cái này gọi là bứt dây động rừng.
La Sĩ Tín thở dài:
- Đại ca nói đúng, đệ biết sai rồi!
Tần Quỳnh vừa cười nói:
- Tả Hiếu Hữu mưu lược tuy rằng chưa đủ, nhưng gã dẫn binh có phương pháp, cũng không giống bọn loạn phỉ cùng hung cực ác khác, ức hiếp người lương thiện như kia. Quân đội người này vẫn tương đối thiện chiến. Đặc biệt năm ngàn Cận Vệ Quân của gã đều là binh sĩ quân Tuỳ trước kia, sức chiến đấu rất mạnh, không thua gì chúng ta, cho nên Đại soái mới rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng xuất binh giao chiến cùng quân địch. Đệ lần sau phải nhớ kỹ, xúc phạm quân pháp lần nữa, ai cũng không bảo vệ được đệ rồi.
La Sĩ Tín yên lặng gật đầu, Tần Quỳnh lúc này mới đứng dậy cáo từ, trở về soái trướng của Trương Tu Đà.
Có binh lính thay y thông báo, Tần Quỳnh đi vào soái trướng, chỉ thấy Trương Tu Đà đang khoanh tay đứng ở trước bản đồ, ánh mắt ngưng trọng nhìn bản đồ. Ông ta không quay đầu lại, trầm giọng hỏi:
- Sĩ Tín thế nào rồi?
Trương Tu Đà và La Sĩ Tín như là thầy trò, đồng thời cũng tình như phụ tử, ông ta hạ lệnh đánh La Sĩ Tín ba mươi quân côn, tự trong lòng ông ta cũng chịu khổ.
Tần Quỳnh khom người nói:
- Khởi bẩm Đại soái, Sĩ Tín đã biết sai rồi.
Trương Tu Đà gật đầu, lại nói:
- Lần này Tả Hiếu Hữu không thủ chắc Tồn Cẩu Sơn, mà là suất quân nghênh chiến, kỳ thật chính là muốn nhấc một tay tiêu diệt chúng ta, sau đó thâu tóm toàn bộ Thanh Châu. Kỳ thật luận về thực lực, chúng ta quả thật không bằng gã, cho nên tiêu diệt Tả Hiếu Hữu, chúng ta tất phải dùng mưu.