- Đại soái nói bên người Tả Hiếu Hữu có người bụng dạ khó lường, rốt cuộc là chỉ ai?
Tần Quỳnh không nén nổi hỏi. Vấn đề này thuỷ chung quanh quẩn ở trong đầu y, nắm chặt trái tim của y, giày vò lấy y.
Trương Tu Đà khẽ cười nói:
- Chính là mưu sĩ Tả Vân Sơn của gã, cũng là thúc phụ của gã.
- Ồ! Hoá ra là ông ta.
Tần Quỳnh giờ mới hiểu được đến đây.
- Đây là mưu của Trương Huyễn, Tả Vân Sơn người này tham tiền háo sắc. Chúng ta tặng một số báu vật của Từ Viên Lãng cho ông ta. Lại giam giữ thê tử của ông ta làm con tin, vừa đấm vừa xoa, không sợ ông ta không nghe lời.
- Đại soái dường như rất coi trọng Trương Huyễn?
Tần Quỳnh lại thật dè dặt nói.
Trương Tu Đà cười nói.
- Ta coi trọng hắn thực sự cũng không phải là xuất phát từ lòng biết ơn đối với hắn, cũng không phải vì hắn có người đứng sau gì đó, mà là hắn có thể bù lại một số nhược điểm của ta. Tỷ như là giao tiếp triều đình, tỷ như mưu lược của hắn. Lần này dùng kế phản gián xúi giục Tả Vân Sơn, phá huỷ minh ước của Tả Hiếu Hữu và Mạnh Nhượng, để cho ta có thể tiêu diệt hết từng bộ phận, đây chính là kế sách ta không nghĩ tới.
Tần Quỳnh chần chừ một chút lại nói:
- Ty chức có câu, không biết có nên nói hay không?
- Thúc Bảo đi theo ta nhiều năm, có cái gì không thể nói, cứ việc nói là được.
- Ty chức lần đầu cùng hắn nói chuyện với nhau, đã phát hiên lòng dạ người này rất sâu. Hơn nữa… dã tâm rất lớn.
- Người trẻ tuổi có dã tâm rất bình thường, ta lúc tuổi còn trẻ cũng khát vọng có thể trở thành Đại tướng quân. Ta cảm thấy không có gì, lập công thăng chức, hắn cũng sẽ đi từng bước làm nên. Có lẽ có một ngày, hắn thực sự sẽ được thăng làm Đại tướng quân!
Trương Tu Đà đối với cách nghĩ của Tần Quỳnh không cho là đúng.
- Nhưng ty chức nói dã tâm, chứ không phải hùng tâm Đại soái nói.
Trương Tu Đà đã trầm mặc, thật lâu sau ông ta chuyển hướng đề tài cười nói:
- Ngươi cảm thấy hôm nay Tả Vân Sơn phát huy tác dụng chưa?
Trong lòng Tần Quỳnh thở dài một tiếng cảm thán. Đại soái vẫn không muốn tin lời nói của mình, y cũng rất không đành lòng, chỉ đành buông bỏ cái đề tài này. Y khom người nói:
- Kế dụ binh hôm nay của Tả Hiếu Hữu, ty chức cảm thấy Tả Vân Sơn dường như chưa thể khuyên can được gã.
- Ta cũng cho rằng như thế, cho nên chúng ta cũng không thể hoàn toàn ký thác hy vọng vào sự rối loạn bên trong bọn chúng.
Trương Tu Đà chậm rãi nói:
- Tả Hiếu Hữu người này vẫn một mực bảo thủ, không nghe lời ai. Tả Vân Sơn cũng chỉ có thể ngẫu nhiên khuyên ã một chút. Không có khả năng khiến gã nói gì nghe nấy. Hơn nữa ta hoài nghi Tả Hiếu Hữu cảm thấy hối hận với việc chưa cứu được Mạnh Nhượng. Gã chưa chắc chịu nghe lời nhắc nhở của Tả Vân Sơn, tuy nhiên lúc Tần tướng quân dựng doanh cũng không có tới quấy rầy. Ta cảm thấy là do Tả Vân Sơn khuyên ngăn.
- Đại soái nói đúng, quân địch chưa tới ngăn cản tôi dựng doanh. Đúng là một kế hoạch sai lầm của bọn chúng. Tả Hiếu Hữu hẳn là đã hối hận rồi.
Trương Tu Đà trầm tư một lát lại nói:
- Ngay sau khi Tả Hiếu Hữu khiêu chiến không có hiệu quả, gã tất sẽ dẫn quân đến bí mật đánh úp doanh trại địch. Phải an bài thoả đáng, một khi quân địch đánh lén, hãy ra sức đánh phủ đầu bọn chúng
- Ty chức tuân mệnh!
Tần Quỳnh thi lễ vội lui xuống, Trương Tu Đà nhìn Tần Quỳnh đi xa, không khỏi lắc đầu. Trương Huyễn lòng dạ rất sâu, ông ta sớm phát hiện rồi. Đây là tính cách mỗi người cho phép, nhưng giữa lòng dạ sâu và dã tâm bừng bừng cũng không có liên hệ phải có. Thời gian Trương Huyễn đến Phi Ưng Quân cũng không dài. Làm sao nhìn ra được có dã tâm hay không?
Trương Tu Đà biết rõ là bởi vì mình quá mức coi trọng Trương Huyễn, khiến cho trong lòng Tần Quỳnh có chút không thoải mái. Các tướng sĩ đều nói Tần Quỳnh là người thừa kế Phi Ưng Quân, nhưng bây giờ Trương Huyễn biểu hiện xu thế tương đối mạnh hơn. Tâm tính Tần Quỳnh hơi mất cân bằng cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng với địa vi làm chủ soái, ông ta phải hết sức tránh cho rối loạn bên trong giữa các tướng dưới quyền. Ông ta cũng không hy vọng giữa Tần Quỳnh và Trương Huyễn xuất hiện mâu thuẫn.
***
Tả Hiếu Hữu ở ngoài đại doanh quân Tuỳ liên tiếp khiêu chiến ba ngày, nhưng quân Tuỳ thuỷ chung không ra đánh. Gã cũng mệt mỏi đến tinh lực cạn kiệt. Buổi chiều hôm đó, gã mãi đến lúc hoàng hôn mới rút quân trở về quân doanh.
Trong đại trướng, Tả Hiếu Hữu lạnh lùng nói với các tướng dưới trướng:
- Ta đã quyết định tối nay tập kích ban đêm đại doanh quân Tuỳ. Phải không tiếc bất cứ giá nào đánh hạ đại doanh quân Tuỳ.
Bộ tướng Giải Tượng bước ra hỏi hàng cười nói:
- Đại vương vì sao không chỉa binh hai đường, dùng ba vạn quân bao vây đại doanh quân Tuỳ, mặt khác phái hai vạn quân tấn công quận Bắc Hải và Tề quận. Tấn công hang ổ của bọn chúng, bức Trương Tu Đà xuất chiến?
Mưu sĩ Tả Vân Sơn bên cạnh lập tức lắc đầu:
- Cái phương án này đại vương đã suy nghĩ qua. Trương Tu Đà sở dĩ không chịu xuất quân nghênh chiến, cũng là bởi vì binh lực chúng ta gấp năm lần so với bọn chúng. Một khi chia binh ra, thực lực chúng ta giảm mạnh. Vậy tự \ mình chịu thiệt trong tay Trương Tu Đà rồi, ông ta có thể đánh bại từng nhánh một.
- Vậy phái một vạn quân đi tấn công Tề quận, để lại bốn vạn quân tấn công đại doanh quân Tuỳ!
- Hừ! Ngươi nghĩ quá đơn giản, Tề quận còn có một vạn quân Tuỳ đóng giữ, một vạn quân của ngươi có thể địch nổi bọn chúng sao?
Các tướng mồm năm miệng mười cãi nhau ầm ĩ thành một đám. Tả Hiếu Hữu vỗ bàn một cái thật mạnh:
- Hết thảy câm miệng cho ta!
Trong đại trướng lập tức yên tĩnh trở lại, Tả Hiếu Hữu chậm rãi nói:
- Quân sư nói đúng, chỉa binh là tự làm mình suy yếu, chúng ta cần phải tập trung binh lực đánh hạ đại doanh quân Tuỳ. Đêm nay toàn quân ồ ạt tấn công, chỉ cần có thể công phá đại doanh quân Tuỳ, bọn chúng tất nhiên rút về phía nam. Chúng ta thừa thắng xông lên tiếp, cuối cùng toàn diệt quan đội Trương Tu Đà. Đây mới là cách đánh ổn thoả. Lòng ta đã quyết, không cho phép bất kỳ kẻ nào phản đối.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng nữa, Tả Hiếu Hữu nhìn qua bóng đêm ngoài trướng, lại nói với mọi người:
- Tất cả đi chuẩn bị đi! Sau nửa canh giờ, toàn quân lên đường!
***
'Tu…' Tiếng tù và trầm thấp quanh quẩn trên đồng vắng, năm vạn quân giặc từ bốn phương tám hướng đâm bổ ra, khí thế cực lớn. Bọn chúng từ ngoài mấy dặm chậm rãi tiến từng bước một về phía đại doanh quân Tuỳ.
Lúc này một vạn năm ngàn đại quân của Trương Tu Đà đã chuẩn bị sẵn sàng. Bọn họ lặng yên bày trận ở chung quanh tường doanh. Mỗi một binh lính đều cầm trong tay cung tiễn hoặc là quân nỏ. Đại trướng của bọn họ đều đã thu dọn, lương thảo cất giữ ở chính giữa đại doanh, xung quanh đầy đồ quân nhu.
Một vạn năm ngàn quân Tuỳ cơ cấu cũng không phức tạp, ba ngàn cung binh, ba ngàn nỏ binh, tám ngàn bộ binh, mặt khác còn có một ngàn thám báo quân.
Nhưng lúc này, tất cả binh lính đều cầm cung ra trận, một vạn năm ngàn người giương cũung nỏ đủ để hình thành nên sức mạnh của cung nỏ trận, tấn công đánh bại quân địch.
Ngoài ra, quân Tuỳ còn chiếm được ưu thế có lợi về địa hình, bọn họ đóng quân ở chỗ cao, so với địa hình xung quanh sơ sơ cao hơn năm sáu trượng. Mặc dù độ cao này khá bằng phẳng, nhưng cũng hình thành ưu thế từ trên cao nhìn xuống của quân Tuỳ.
Thiếu sót duy nhất của Quân Tuỳ là binh lực chỉ chưa bằng ba thành so với đối phương.
Tả Hiếu Hữu ở Tồn Cẩu Sơn tụ tập tổng cộng mười ba vạn loạn phỉ, được gọi là mười ba vạn đại quân, nhưng trên thực tế gã chưa có được mười ba vạn tráng đinh, chỉ là mười ba vạn nhân khẩu thôi, nam nữ lão ấu đều có.
Cũng giống như Mạnh Nhượng, gã tụ nhân khẩu các huyện ở quận Đông Lai lại đến Tồn Cẩu Sơn, tráng đinh chân chính có thể đánh nhau cũng được năm vạn người, còn lại tám vạn người đều là người già, phụ nữ và trẻ em, là gia quyến của những tráng đinh này.
Tả Hiếu Hữu vốn là lang tướng quân Tuỳ, có năng lực thống lĩnh và huấn luyện binh sĩ nhất định. Năm vạn quân của gã dẫn theo có được sức chiến đấu nhất định, cũng không phải một đám ô hợp, hơn nữa có trang bị đơn giản.
Cũng chính vì nguyên do này, Trương Tu Đà không chịu cùng Tả Hiếu Hữu trực tiếp đối chiến, mà muốn dùng cách lôi kéo mà không đánh nhau, mài dần khí thế cửa quân địch.
Gió to nổi lên một trận cát bay đá chạy, đại kỳ quân Tuỳ vỗ vang lên tiếng phần phật, Trương Tu Đà đứng ở trên tường doanh chính bắc. Một vầng trăng tròn đi qua trong mây, vẫy ánh sáng bàng bạc về phía mặt đất, ánh mắt của Trương Tu Đà dần dần híp hẳn lại, ông ta đã nhìn thấy bóng dáng của đại quân Tả Hiếu Hữu.
Ông ta quả nhiên không có đoán sai, cuộc chiến ban đêm sắp xảy ra, ông ta chậm rãi rút chiến đao ra, chiến đao tắm mình trong ánh trăng loé ra hào quang băng lạnh.
Thời gian dần dần tới thời khắc canh một, nhưng cuộc chiến cũng không có theo đêm dài mà suy giảm. Ngược lại, dã tâm cướp lấy Thanh Châu ở trong lòng Tả Hiếu Hữu cùng với tất cả thuộc cấp hừng hực cháy trong lồng ngực.
Năm vạn đại quân từ bốn phương tám hướng đẩy nhanh tốc độ tiến về phía đại doanh quân Tuỳ. Tả Hiếu Hữu như thể dã thú gầm thét, gầm nhẹ:
- Quân đội của chúng ta gấp ba so với quân Tuỳ, còn gì phải sợ!
Đại quân trùng trùng điệp điệp, như là một mảnh đại dương màu xanh, ở trên đồng vắng phập phồng tiến lên trước, trường mâu giống hệt rừng rậm liếc trông không nhìn thấy nơi bến bờ, dưới ánh trăng tràn ngập hơi thở chết chóc.
Quân đội càng ngày càng gần, cách nhau chỉ có ba dặm. Lúc này quân đội Tả Hiếu Hữu ngừng lại, bãi cỏ đằng trước mặt bọn chúng có dựng một khối bia mộ thật lớn, mặt trên có khắc một hàng chữ 'Tả qua tử chi mộ' (Mộ của thằng què họ Tả).
Chân Tả Hiếu Hữu hơi có chút cà thọt, gã hận nhất người khác mắng gã là thằng què, mỗi lần có người mắng gã là thằng què đều sẽ khiến cho gã căm giận ngút trời, nhất định phải giết đối phương.
Ngay khi Tả Hiếu Hữu thấy rõ hàng chữ trên bia mộ, gã lập tức giận tím mặt, huơ thương hét lớn:
- Đây là mộ của Trương Tu Đà. Không! Ta muốn chém lão thành trăm mảnh ngàn mảnh, để cho lão phơi thây hoang dã!
Phẫn nộ che mất lý trí của gã, giờ phút này gã chỉ có một mong ước: Giết! Giết sạch cánh quân Tuỳ này.
- Giết!
Tả Hiếu Hữu phẫn nộ hô to:
- Giết sạch quân Tuỳ! Một tên cũng không chừa.
Năm vạn quân giặc đã phát động ra thế tấn công mãnh liệt, bọn chúng rống giận, mang theo khí thế như dời non lấp biển, giống hệt sống thần bùng nổ, vung trường mâu và chiến đao, che trời phủ đất giết về phía trận doanh quân Tuỳ.