Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 218 - Chương 179: Tấn Công Doanh Trại Ban Đêm (Hạ)

Chương 179: Tấn công doanh trại ban đêm (hạ)
Chương 179: Tấn công doanh trại ban đêm (hạ)

So với xúc cảm tán loạn của năm vạn quân giặc, quân Tuỳ trên tường doanh ngược lại bình tĩnh giống như một ngọn núi lớn, vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt mỗi một binh sĩ đều toát ra một loại ánh mắt tàn khốc. Chớp loé một ánh sáng lạnh giống hệt dã thú cắn người.

Khuôn mặt của Trương Tu Đà kiên nghị giống hệt như khắc nên từ phiến đá hoa cương, nhìn không ra bất kỳ biểu tình nào. Ngay khi năm vạn quân phản loạn xông đến còn có một dặm, ông ta lạnh lùng ra lệnh.

- Cung nỏ chuẩn bị!

Mười lăm ngàn quân Tuỳ phân bố bốn phía đại doanh, mỗi mặt chừng bốn ngàn người, chia làm hai hàng trước sau, ngồi một chân phía trước là nỏ tiễn, xếp sau là cung tiễn, trước nỏ sau cung, thay nhau bắn ra.

Binh lính bắn nỏ hàng thứ nhất nửa quỳ nửa ngồi xuống, dùng đầu gối và cánh tay kéo tiễn trên dây, điều chỉnh hướng bắn, nghiêng người hướng về trước, ngón trỏ giữ ở lẫy, hô hấp từ từ chậm lại, ánh mắt híp lại thành một đường, một trăm năm mươi bước, đây là khoảng cách bọn họ đánh dấu vòng thứ nhất.

Bất kể là loạn phỉ nào tác chiến cùng quân Tuỳ, từ Trương Kim Xưng đến Cao Sĩ Đạt, hay là Từ Viên Lãng, Mạnh Nhượng thậm chí Tôn Tuyên Nhã và Tả Hiếu Hữu, tất cả khi nói đến quân Tuỳ, sợ hãi nhất chính là cung nỏ của quân Tuỳ.

Loại vũ khí tấn công tầm xa này có thể vô tình bắn thấu bì giáp và mộc thuẫn của bọn chúng, khiến bọn chúng trước khi chưa giao chiến đã chết và bị thương thảm trọng, đả kích nghiêm trọng nhuệ khí tấn công của bọn chúng. Cung nỏ quân Tuỳ từ trước đến nay đều là ác mộng của bọn chúng.

Bởi vậy, loạn phỉ tác chiến với quân Tuỳ đều sẽ trăm phương ngàn kế trốn tránh cung tiễn quân Tuỳ. Bọn chúng hoặc là cũng sử dụng cung nỏ đối kháng với quân Tuỳ, hoặc là xua đuổi dân chúng chạy phía trước để làm khiên thịt. Nhưng biện pháp tốt nhất chính là không nên chủ động tấn công.

Trương Tu Đà cũng nghĩ đến khả năng này, ông ta rất lo lắng Tả Hiếu Hữu sẽ dùng biện pháp đào móc mương tấn công, tuy rằng chậm một chút, nhưng rất có hiệu quả phòng ngự, làm khi quân địch chạy trốn trong địa mương, cung tiễn sẽ rất khó bắn trúng kẻ địch.

Cho nên Trương Tu Đà dựng riêng lên một tấm mộ bia, tấm bia mộ kia cao một trượng quả nhiên đốt lên căm giận ngút trời của Tả Hiếu Hữu, ông ta thành công rồi. Ngay khi Trương Tu Đà thấy năm vạn đại quân che trời phủ đất giết tới, khoé miệng của ông ta rốt cuộc lộ ra một tia tươi cười đắc ý.

Khí thế hùng tráng của đại quân Tả Hiếu Hữu theo đó dần dần nhích tới gần quân Tuỳ thì cũng bắt đầu biến mất rồi. Trên đầu tiễn lạnh băng băng kia của cung nỏ quân quân Tuỳ bao phủ một mảng hơi thở chết người, làm cho bọn chúng cảm thấy từng đợt kinh hãi. Bọn chúng rất nhiều người đều nghĩ đến sự lợi hại của cung nỏ quân Tuỳ.

Lòng không có chuyên chú, khiến cho bước chân xung phong của bọn chúng bắt đầu ngưng trệ, nhưng quán tính khổng lồ khiến cho bọn chúng không cách gì quay đầu. Bọn chúng không tự chủ được bị kẹt cuốn theo, chạy về hướng đầu mũi tên mang theo cái chết kia. Càng ngày càng gần, bộ binh xông tới ở mặt đầu tiên sợ hãi đến hét thảm lên.

Hai trăm bước, trong đại doanh quân Tuỳ tiếng trống trầm thấp mà cô đặc vang lên. Đây là đang nhắc nhở quân Tuỳ, làm xong bước kiểm tra cuối cùng.

Một trăm năm mươi bước, tiếng trống quân Tuỳ đột nhiên biến mất. 'Tạch!' tiếng dây cung va đập vang lên một mảnh, bốn phương tám hướng, mấy ngàn mũi nỏ tiễn phá không trung mà đến, ở trên không hình thành một mảng điểm đen dày đặc, vô cùng nhanh chóng bắn về phía binh lính loạn phỉ.

Đội ngũ loạn phỉ thật quá mức đông đảo, gần như không cần nhắm bắn, mấy ngàn mũi tên trong nháy mắt bắn vào đám người dày đặc, phun ra một mảng hoa máu. Bộ giáp và bì giáp của bọn chúng không cách nào chống đỡ nỏ tiễn mạnh mẽ của quân Tuỳ, tên bắn thủng thân thể của bọn chúng.

Trong đội ngũ truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng, mảng lớn binh sĩ ngã xuống đất, không đợi bọn chúng đứng lên, đã bị đội ngũ mặt sau tông ngã nhào. Rất nhiều người té ngã trên đất kêu rên quằn quại, cuối cùng bị giẫm đạp vô tình mà chết.

Vòng thứ nhất đã có gần ba ngàn người bị bắn ngã, nhưng thương vong hai ba ngàn người ở trong biển người năm vạn người chỉ giống hệt một miếng bọt biển đánh tới. Bọt biển bị nát, liền biến mất ở trong biển lớn.

Tiếp sau đó, đợt thứ hai rồi đợt thứ ba, tiễn gào thét tiến tới, binh lính loạn phỉ giống hệt cỏ dại ngã xuống thành từng mảng từng mảng. Sau đó lại bắt đầu đợt mới.

Mấy mươi bước ngắn ngủi, quân Tuỳ đã bắn ra một vạn năm ngàn mũi nỏ tiễn, chết hơn bốn ngàn người, số người tử vong tăng mạnh khiến cho quân đội Tả Hiếu Hữu rốt cuộc thả chậm bước chân.

Hơi thở tử vong truyền đến phía sau, bước chân bọn chúng xông về trước bắt đầu chần chừ, đã không còn loại sắc bén và dũng khí khi mới bắt đầu kia. Cái loại khí thế dời non lấp biển kia bắt đầu biến thành làn sóng đục ngầu.

- Đại vương, cung nỏ quan Tuỳ quá mức lợi hại rồi, chúng ta sẽ chết và bị thương thảm trọng, lui lại đi!

Mấy tên đại tướng cùng nhau hô lớn.

Tả Hiếu Hữu thấy đại quân của bọn họ đã cách đại doanh quân Tuỳ không đến trăm bước, sát cơ trong lòng của gã bùng nổ lần nữa, hung tợn hô lớn:

- Không cho phép lui về phía sau, đổi thuẫn bài quân lên trước, tiếp tục xung phong!

Gần một vạn quân giặc tay cầm tấm chắn đổi lên phía trước, bọn chúng reo hò tiếp tục chạy băng băng.

Nhưng mà, ác mộng quan giặc mới vừa bắt đầu, bọn chúng đã tiến vào phạm vi tấn công của cung binh. Tám ngàn cung binh nhất loạt bắn tên, mũi tên trong không trung gia tăng thêm gấp đôi. Mũi tên trong không trung che trời che mặt trăng, giống hệt một đám mây đen che đậy ánh trăng, lại dường như khoác áo bào màu đen của tử thần ở trên không trung cười hung ác vô tình.

Lực sát thương cực đại của cung nỏ quân Tuỳ rốt cuộc ở một khắc này thể hiện ra rồi, chỉ thấy binh sĩ quân giặc từng mảng lớn mảng lớn trúng tiễn ngã ra đất. Thuẫn bài và bì giáp của bọn chúng ở trước mặt binh tiễn cường đại chỉ như thùng rỗng kêu to, không cách nào ngăn cản lực đạo xuyên thấu mạnh mẽ của tiễn xuyên giáp. Thuẫn bài của bọn chúng bị bắn thủng, đối mặt bọn chúng chỉ có một loại kết cục. Tử vong!

Sinh mạng quân giặc ở thời khắc này càng ti tiện như thế, tựa như mảng lớn cỏ dại mặc người cắt chém. Không có cách nào có thể chống đỡ, mũi tên băng lạnh không có chút xíu lòng thương hại nào.

Mũi tên dày như mưa rơi xuống, bắn xuyên ngực của bọn họ, bắn thủng đầu của bọn họ. Xác chết chúi đầu, máu chảy thành sông. Mấy chục chiến mã bị thương ở trên chiến trường rên rỉ chạy như điên, lông bờm thật dài nhảy múa trong ánh trăng trong trẻo.

Quân Tuỳ vẫn không nhúc nhích như cũ, giống hệt một ngọn núi lớn đồ sộ. Từ đầu đến cuối, trận hình bọn họ không có bất kỳ biến hoá nào. Trương Tu Đà lạnh lùng xem quân giặc bắt đầu hỗn loạn, ông ta biết rõ bản thân đánh giá cao Tả Hiếu Hữu rồi. Tả Hiếu Hữu biết rõ cung nỏ quân Tuỳ cường đại, ngược lại vẫn muốn chủ động tấn công quân doanh, sao lại không khôn ngoan như vậy!

- Tiếp tục bắn tên! Không cho phép lơi lỏng.

Trương Tu Đà hạ lệnh không chút dao động.

Năm vạn đại quân của Tả Hiếu Hữu cách đại doanh quân Tuỳ còn có năm mươi bước, nhưng binh lính thương vong đã đạt đến vạn người. Rất nhiều binh lính muốn quay đầu chạy trốn, lại bị năm ngàn quân Cấm vệ quân của Tả Hiếu Hữu ở phía sau áp trận, ai dám thoái lui về sau, giết chết tại chỗ!

Lúc này Tả Hiếu Hữu được mấy trăm thân binh vây quanh từ đằng sau giết đến phía trước, gã chuẩn bị chỉ huy tấn công đại doanh quân Tuỳ rồi.

Nhưng mãi đang cổ vũ tấn công gã rốt cuộc nhìn thấy cảnh tượng làm người ta sợ khiếp vía, thi thể chồng chất như núi, mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, bọn binh sĩ hoảng sợ tuyệt vọng, bắt đầu dấu hiệu tan vỡ.

Đúng lúc này, một ngàn mũi binh tiễn xuyên giáp nghênh diện gào thét mà đến, lao thẳng đến Tả Hiếu Hữu và đội thân binh của gã. Bọn chúng tránh né không kịp, bị tiễn dày đặc bắn trúng, đồng loạt kêu thảm ngã xuống.

Bất kể là tướng quân hay là binh lính, ở trước mặt mũi tên dày đặc như mưa đều bình đẳng như nhau, thậm chí mục tiêu tướng quân càng lớn hơn nữa. Tả Hiếu Hữu bị một mũi tiễn xuyên giáp mạnh mẽ bắn đến xuyên qua bả vai. Gã kêu thảm xoay người ngã rơi khỏi ngựa, chiến mã của gã cũng bị mười mấy mũi tên bắn trúng, kêu thảm ngã xuống. Bọn thân binh kinh hãi, nâng Tả Hiếu Hữu chạy như điên về phía sau, trốn ra khỏi phạm vi tấn công của cung nỏ.

Cùng lúc đó, Tả Hiếu Hữu trước khi hôn mê hạ mệnh lệnh rút quân. 'ĐANG! ĐANG! ĐANG!' tiếng chuông dồn dập gõ vang giữa cánh đồng trống. Quân giặc sớm đã bị trận cung nỏ tiễn của quân Tuỳ giết đến run sợ khiếp đảm, rốt cuộc chờ được mệnh lệnh lui quân. Bọn chúng quay đầu chạy trốn, giống hệt sóng lớn thuỷ triều rút đi, bỏ lại thương binh và xác chết đầy đất.

***

- Đại soái, giết ra ngoài đi!

- Đại soái, chủ tướng quân địch bị thương, đây là cơ hội!

Các tướng lĩnh ở trước mặt Trương Tu Đà đồng loạt xin chiến, nhưng Trương Tu Đà lại không động chút nào. Quân địch tuy rằng bại rồi, nhưng bọn chúng cũng không phải tan tác, mà chỉ là lui lại. Lúc này tuỳ tiện xuất kích, nếu như quân địch trở giáo một kích, cho dù bọn họ sau cùng có thể thắng thảm, cũng sẽ phải trả cái giá trầm trọng, đây không phải thời cơ chiến đấu Trương Tu Đà muốn.

Trương Tu Đà nhìn quân giặc lui về phía bắc, đã hoàn toàn đi xa, lúc này ông ta mới hạ lệnh:

- Dọn dẹp chiến trường, thương binh không nên giết chết bọn chúng, mang về chữa thương cho bọn chúng.

Cổng doanh mở rộng, mấy ngàn quân Tuỳ chạy ra khỏi đại doanh, bọn họ thu thập binh khí và mũi tên, đào một cái hố to, chôn cất thi thể, thương binh thì mang trở về đại doanh.

Một trận chiến cung nỏ, quân giặc chết bị thương hơn chín ngàn người, một nửa bỏ mình trong đó, một nửa khác mang vết thương trúng tên, có người theo quân lui lại, nhưng cũng có người không thể động đậy, được quân Tuỳ mang về đại doanh.

Trên mặt đất đại doanh hơn hai ngàn tặc binh nằm đó, đối với trúng tên và vết đao bình thường, phần lớn binh lính đều có thể xử lý đơn giản. Bọn họ dùng đao khoét rớt mũi tên găm vào thịt, đắp thuốc chữa thương lên, dùng vải bố băng bó lại, khắp nơi là một mảng tiếng rên đau đớn.

Trương Tu Đà dẫn theo mười mấy tướng lĩnh xem xét thương thế ở thương binh, ông ta dừng lại bước chân trước mặt một tên thương binh. Tên thương binh này bị một mũi tên bắn trên đùi, thương thế không tính là quá nặng. Nhưng khiến cho Trương Tu Đà kinh ngạc là, tên thương binh này không ngờ chỉ là một thiếu niên.

- Ngươi tên là gì? Người nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi?

Trương Tu Đà ngồi xổm ở trước mặt gã hỏi.

Thiểu niên yếu ớt trả lời:

- Tiểu nhân tên là Vương Xuyên Nhi, người huyện Mưu Bình, năm nay mười bốn tuổi.

- Mới mười bốn tuổi đã ra chiến trường rồi, người nhà của ngươi đâu?

- Mẫu thân cùng muội muội ở Tồn Cẩu Sơn làm ruộng, ta và cha cùng nhau tham gia quân đội, vốn luôn ở cùng nhau, kết quả tẩu tán rồi.

Trương Tu Đà dịu dàng nói với gã:

- Đợi thể lực ngươi khôi phục hơn, ta sẽ thả ngươi trở về. Nói cho cha ngươi biết, về nhà đi trồng trọt thật tốt, đừng làm loạn phỉ nữa.

- Tiểu nhân không dám nữa!

Trương Tu Đà đứng lên nói với Tần Quỳnh:

- Chờ vết thương của bọn chúng tốt hơn, đều thả bọn chúng trở về, khuyên bọn chúng về Tồn Cẩu Sơn.

- Ty chức tuân lệnh!

Lúc này, môt tên binh lính chạy như bay đến, thì thầm vài câu với Trương Tu Đà. Trương Tu Đà gật đầu, quay người bước nhanh đi về soái trướng của mình.

Ngoài soái trướng, Trương Tu Đà nhìn thấy lính báo tin, liền nói với y:

- Vào rồi hãy nói!

Lính báo tin đi theo Trương Tu Đà vào đại trướng, quỳ một gối nói:

- Ty chức phụng lệnh Trương tướng quân chạy đến báo tin cho Đại soái.

Y lấy ra một phong thư, trình lên cho Trương Tu Đà. Trương Tu Đà tiếp lấy thư bóc ra vội vã nhìn một lượt. Trương Huyễn ở trong thư hồi báo chi tiết tình hình giải quyết khắc phục hậu quả của hắn ở Giao Tây, kể lại tỉ mỉ kế hoạch đã chế định. Nhưng chấp hành cũng cần thời gian vài ngày, để cho Vi Vân Khởi đến chấp hành, hắn thì dẫn quân chạy tới quận Đông Lai.

- Tướng quân các ngươi hiện nay ở chỗ nào?

Trương Tu Đà vội hỏi.

- Hồi bẩm Đại soái, Trương tướng quân đã dẫn quan tiến vào quận Đông Lai, bây giờ đang ở vùng huyện Lư Hương.

Trương Tu Đà bước nhanh đi đến trước bản đồ, ở trên bản đồ tìm được huyện Lư Hương, cách chỗ này của bọn họ không quá năm mươi dặm, chính giữa cách một ngọn Minh Đường Sơn. Trương Tu Đà lập tức mừng rỡ, không nghĩ được Trương Huyễn lại đến nhanh chóng như vậy. Thật sự là một cánh kỳ binh chạy đến đúng lúc mà!

Ông ta trầm tư một lát, lập tức ngồi ở bên cạnh bàn viết một phong thư, giao cho lính báo tin, dặn dò y:

- Phong thư này rất quan trọng, phải nhanh hết sức giao cho Trương tướng quân, giả như gặp phải quân giặc tuần tra, cho dù chết cũng phải huỷ đi bức thư này trước, hiểu chưa?

- Xin Đại soái yên tâm, ty chức nhất định sẽ đưa thư đến.

Bình Luận (0)
Comment