Trương Huyễn suất lĩnh hai ngàn năm trăm binh lính trải qua hai ngày hành quân thần tốc, rốt cuộc đã tới vùng Minh Đường Sơn phía đông huyện Lư Hương.
Minh Đường Sơn là một ngọn núi đơn độc, phạm vi hơn ba mươi dặm, núi cao rừng rậm, khe rãnh ngang dọc, là vùng núi đứng thứ hai trong quận Đông Lai, sau Tồn Cẩu Sơn. Chẳng qua trên ngọn núi này cũng không có loạn phỉ. Bề sâu của nó quá nhỏ, không lợi với ẩn giấu quân đội.
Trương Huyễn tìm một nơi sơn cốc bí mật để cho bọn binh sĩ nghỉ ngơi, hắn đã phái ra binh lính báo tin liên hệ với Trương Tu Đà, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến.
Sơn cốc dựng một toà hành quân trướng, Trương Huyễn đang cùng bọn người Bùi Hành Nghiễm, Uất Trì Cung bàn bạc bước hành động tiếp theo. Ở trên bàn có một bức bản đồ vẽ chi tiết. Trương Huyễn chỉ vào Ngoã Đương Khẩu nói:
- Đại soái đóng quân ở chỗ này, cách chúng ta ước chừng năm mươi dặm, mà đại doanh quân giặc ở ngoài mấy dặm giằng co cùng Đại soái.
Trương Huyễn lại chỉ một ngọn núi lớn đánh dấu màu đỏ nơi xa xa:
- Nơi này chính là hang ổ Tồn Cẩu Sơn của Tả Hiếu Hữu, tên tuy rằng thô tục, nhưng là một nơi chiến lược sản vật dồi dào, có thể cất giấu trăm vạn đại quân. Nếu như Tả Hiếu Hữu chiếm núi không chiến, chúng ta thật đúng là không có cách nào bắt gã. Nhưng lần này gã dẫn đại quân xuống núi quyết chiến cùng quân Tuỳ, phạm vào điều tối kỵ của binh gia.
Uất Trì Cung cười nói:
- Là vì Tả Vân Sơn giật dây sao?
Trương Huyễn lắc đầu:
- Ta lại cảm thấy Tả Vân Sơn sẽ khuyên gã không cần xuống núi, để tránh gã quấy nhiễu chúng ta tiêu diệt quân Mạnh Nhượng, hẳn là dã tâm của Tả Hiếu Hữu quấy phá, muốn nhân cơ hội tiêu diệt chúng ta, chiếm cứ toàn bộ Thanh Châu.
Bùi Hành Nghiễm bên cạnh cười lạnh một tiếng.
- Người này vẫn luôn không tự lượng sức, rõ ràng võ nghệ lơi lỏng bình thường, lại muốn thổi phồng mình là mãnh tướng đứng đầu Sơn Đông, gã sớm muộn cũng sẽ chết ở trên sự ngông cuồng của mình.
Uất Trì Cung nhếch miệng cười.
- Tiểu Bùi không nên tức giận, có lẽ ngươi nghe lầm chăng, gã chỉ nói mình là mãnh tướng đứng đầu Tồn Cẩu Sơn.
Sự hài hước của Uất Trì Cung khiến cho Trương Huyễn không nhịn được cười lớn, Bùi Hành Nghiễm ngược lại lông mày vo thành một nắm, gã rất không thích Uất Trì Cung gọi mình là tiểu Bùi. Nhưng khi trước mặt chủ tướng gã lại không tiện phát tác, chỉ đành không hài lòng trừng mắt nhìn Uất Trì Cung.
Lúc này, ngoài lều vải có người bẩm báo.
- Tướng quân, lính báo tin đã trở lại.
Trương Huyễn mừng rỡ.
- Mau để cho y vào đây!
Màn trướng vén lên, binh lính báo tin từ chỗ Trương Tu Đà quay về nhanh chóng đi vào, quỳ một gối nói:
- Ty chức đã gặp được Đại soái, may mắn không làm nhục mệnh!
- Khổ cực rồi. Nhưng Đại soái có mệnh lệnh gì không?
Trương Huyễn vội hỏi.
***
Binh lính báo tin lấy ra một phòng thư, trình lên cho Trương Huyễn. Trương Huyễn bóc mở phong thư nhìn một lượt, cười nói với Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung đang rướn cái cổ dài:
- Đại soái nói, cánh loạn phỉ này gây hoạ không lớn với quận Đông Lai. Bảo chúng ta tận lực có thể giết chóc ít đi, tận lực bức bách bọn chúng đầu hàng.
- Đại soái có yêu cầu cụ thể với chúng ta không?
Bùi Hành Nghiễm nói.
Trương Huyễn lắc đầu.
- Đại soái chỉ sai chúng ta làm một cánh kỳ binh, ở bên ngoài quấy nhiễu quân địch.
Nói đến đây, ánh mắt của Trương Huyễn rơi ở trên bản đồ. Đại doanh quân địch ở Ngoã Đương Khẩu cách Tồn Cẩu Sơn ước chừng một trăm dặm, hậu cần của bọn chúng nên bảo đảm như thế nào đây?
***
Tả Hiếu Hữu xây dựng đại doanh ở Ngoã Đương Khẩu là chỗ giao nhau giữa hai đường quan đạo đông tây và nam bắc. Vị trí địa lý hết sức quan trọng, hơn nữa một đường quan đạo thẳng tắp nối thẳng tới Tồn Cẩu Sơn. Đường lớn rộng rãi bằng phẳng, có lợi cho hậu cần quân đội vận chuyển.
Đối với Tả Hiếu Hữu mà nói, quan trọng nhất là vận chuyển quân lương, gã có năm vạn đại quân, mỗi ngày lương thực tiêu hao rất lớn, hơn nữa gã chuẩn bị khinh binh tập kích quận Bắc Hải, lấy quân lương ở quận Bắc Hải bổ sung, cho nên gã gần như không có mang theo đồ quân nhu gì.
Nhưng tấn công quận Bắc Hải thất bại, gã lui binh về quận Đông Lai, trú đóng ở Ngoã Đương Khẩu, yêu cầu đối với quân lương cũng có vẻ cực kỳ bức thiết.
Buổi trưa hôm đó, ở trên quan đạo cách Ngoã Đương Khẩu ước chừng năm mươi dặm, một đội xe bò chất đầy lương thực đang chậm rãi di chuyển dọc theo quan đạo.
Xe bò có tới mấy trăm chiếc, ở trên quan đạo xếp thành một hàng thật dài, trên mỗi chiếc xe bò đều nhồi nhét ngay ngắn mười bao lương thực, có hơn ngàn binh sĩ hộ vệ hai bên. Đây là đội xe lương của Tả Hiếu Hữu, chúng gánh vác bảo đảm hậu cần cho năm ngàn tướng sĩ. Mỗi ngày tới lui một chuyến, liên tục không ngừng vận chuyển lương thực từ Tồn Cẩu Sơn đến đại doanh ngoài trăm dặm.
Tả Hiếu Hữu để đề phòng quân tuỳ bọc sườn đánh lén đội lương của mình, gã phái đi mấy trăm tên thám báo canh gác giám thị bốn phía đại doanh quân Tuỳ. Một khi quân Tuỳ có cử động khác thường, gã sẽ lập tức xuất binh chặn lại. Không chỉ có như thế, Tả Hiếu Hữu lại phái đi ba ngàn quân đội bố phòng ven đường, xây dựng sáu trại canh gác, phụ trách tiếp ứng đội lương thực. Hộ vệ vô cùng nghiêm mật, có thể gọi là không có sai sót nhầm lẫn.
Nhưng tất cả sự phòng bị của Tả Hiếu Hữu đều nhằm vào đại doanh quân Tuỳ của Trương Tu Đà, gã thế nào cũng không có ngờ được, một cánh quân Tuỳ khác từ quận Cao Mật lặng lẽ giết đến, lao thẳng tới sau lưng gã.
Trương Huyễn suất lĩnh mấy ngàn binh lính ẩn núp ở trên một ngọn đồi núi cách Ngoã Đương Khẩu ước chừng bốn mươi lăm dặm, nơi này vừa hay nằm ở giữa hai trạm canh gác, cách một trạm canh gác gần nhất chỉ có năm dặm.
Trên đồi núi mảng lớn lá cây của rừng cây đã điêu linh, toàn bộ núi rừng bày ra một cảnh tượng tiêu điều màu xám đen.
Hai ngàn binh lính kiên nhẫn mai phục ở rừng rậm cách quan đạo ước chừng năm mươi bước. Lá cây dày và mô đất nhấp nhô che lấp thân ảnh của bọn họ.
Lúc này, một tiếng kêu quanh quác của quạ đen trên cây đại thụ truyền đến, báo hiệu đội lương đã đến, tất cả binh lính đều hưng phấn hẳn lên, nắm chặt cung nỏ trong tay. Trương Huyễn trầm giọng ra lệnh:
- Ta nhắc lại một lần nữa, không cho phép bắn bò, không cho phép bắn phu xe, chỉ cho phép bắn binh lính hộ vệ!
Mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống, lúc này, Trương Huyễn lại nhìn thoáng qua một toà sơn cốc phía xa xa. Ba trăm kỵ binh của hắn đã mai phục ở trong sơn cốc, chờ đợi mệnh lệnh xuất kích.
Đội xe bò rốt cuộc xuất hiện ở bên trong tầm mắt của bọn họ, đội xe bò này có chừng hơn năm trăm chiếc. Ban ngày vận chuyển lương đến, buổi tối xe trống trở về, sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba vận chuyển lương qua lại lần nữa. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm lương thực tiêu hao của năm vạn binh lính.
Kỳ thật Tả Hiếu Hữu không muốn tác chiến cùng quân Tuỳ ở Tồn Cẩu Sơn vì một nguyên nhân quân trọng khác là lúc này đang là thời tiết gieo trồng lúa mì vụ đông, mấy vạn người già và phụ nữ ở giữa ruộng làm việc.
Gieo trồng lúa mì vụ đông chính là quân lương sang năm của gã, Tả Hiếu Hữu lo lắng quân Tuỳ đánh tới sẽ ảnh hưởng đến việc gieo trồng lúa mì vụ đông, do đó khiến quân đội của gã sang năm lâm vào nạn đói.
Tả Hiếu Hữu dù sao cũng xuất thân là tướng Tuỳ, lại là người địa phương quận Đông Lai. Sự nguy hiểm của gã đối với quận Đông Lai còn xa không giống Trương Kim Xứng và Từ Viên Lãng tàn bạo như vậy. Nhưng Trương Tu Đà cũng sẽ không bởi vì vậy mà bỏ qua cho gã. Sự tồn tại của gã uy hiếp nghiêm trọng đến sự an toàn của quân Tuỳ ở Tề quận. Một khi Trương Tu Đà dẫn đại quân đi nơi khác thảo tặc, Tả Hiếu Hữu khẳng định sẽ thừa dịp trống không mà vào.
Hơn nữa gã gần như chỉ là đối với quận Đông Lai tốt hơn một chút, một khi giết vào Tề quận, gã cũng tung binh đốt giết đánh cướp như thế mà thôi. Của cải và nhân khẩu Tề quận khiến cho tất cả loạn phỉ đều thèm chảy nước miếng.
Đoàn xe lương thực đã tiến vào khu vực mai phục của quân Tuỳ, bọn chúng không mảy may phát hiện điều khác thường trên gò núi. Hai đội binh lính mỗi đội ở một bên xe bò, xếp thành hàng mà đi. Ngay khi đoạn giữa xe bò xuất hiện trên quan đạo, Trương Huyễn lớn tiếng hét lớn.
- Bắn!
Tiếng thanh la trong trẻo chợt gõ vang, hai ngàn binh lính cùng lúc phát nỏ bắn tên. Tiễn như mưa giật bắn về phía binh lính hộ vệ. Chỉ một thoáng tiếng kêu thảm mãnh liệt, năm trăm tên binh lính hộ vệ đồng loạt bị bắn ngã trên đất, trên quan đạo lập tức hỗn loạn một mảnh. Mấy chiếc xe bò lật nghiêng trong hỗn loạn, lương thực rơi rớt đầy cả đất.
Chỉ bắn ra một lượt tiễn, hai ngàn binh lính mai phục nhất tề đứng lên, cầm trường mâu xông lên quan đạo ngoài mấy mươi bước.
Trên quan đạo dựa vào đồi núi, binh lính một bên chết bị thương quá nửa, mà binh lính một bên khác trên căn bản không có tổn thất. Bọn họ tay chân luống cuống, không biết nên chống cự hay là chạy trốn, có mấy tên lính thổi vang tù và cầu cứu. 'Tu…' Tù và liên tục thổi lên, cầu cứu trạm gác ngoài năm dặm phía trước.
Mặc dù binh lính loạn phỉ khao khát có được cứu viện của trạm gác, nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện điều này chỉ là ảo tưởng không thực tế.
Quân Tuỳ như gió bão mưa rào giết vào trong đội xe, bọn họ bỏ qua xe bò cà phu xe, mục tiêu rõ ràng chỉ hướng về binh sĩ của đội xe lương. Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm mỗi người dẫn một ngàn người, từ hai đầu nam bắc ngăn chặn đường lui của tặc binh.
Thế công quân Tuỳ linh hoạt, chỉ chốc lát, năm sáu trăm tặc binh còn dư lại đã chết bị thương quá nửa, hơn trăm người còn lại bị giết đến khiếp đảm, quay đầu lao xuống dốc, chạy như điên vào trong cánh đồng bát ngát phía tây. Mười mấy tên binh lính đi cũng không còn lối, nhao nhao quỳ xuống đất đầu hàng.
Đúng lúc này, mặt nam bỗng nhiên truyền đến tiếng tù và, 'Tu…' dường như đang đáp lại tiếng tù và kêu cứu vừa rồi.
Trương Huyễn quay đầu lại trông về phía nam quan đạo, hắn mơ hồ thấy một đám bóng đen chạy rất nhanh về phía bên này. Trương Huyễn không khỏi cười lạnh một tiếng, một đám không biết sống chết.
Đúng lúc này, bên trong sơn cốc, đám lớn kỵ binh như cuồng phong lao ra, giết về phía đội mấy trăm lính gác quân giặc đến cứu viện đội lương thực. Mấy trăm lính gác đóng quân ngoài năm dặm, bọn họ nghe được tiếng tù và kêu cứu, dưới sự dẫn đầu của một Lang tướng giết về phía đội lương thực.
Nhưng cách đội lương thực còn hơn hai dặm, một đội kỵ binh mai phục chợt giết đến, mấy trăm quân giặc lập tức bị xông ngã mảng lớn. Bọn chúng vô cùng sợ hãi. Từng người khàn giọng gào to, nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn trở về. Kỵ binh không dung tình chút nào, một đường đuổi giết, như cuồng phong từ bên cạnh bọn chúng qua lại, trường mâu và chiến đao vô tình chém giết bổ ngã bọn chúng.
Trương Huyễn không muốn chậm trễ nữa, lập tức ra lệnh:
- Gọi bọn chúng trở về!
Tiếng tù và quân Tuỳ thổi lên, vô cùng trầm thấp, ba trăm kỵ binh đồng loạt ghìm chặt chiến mã, không tiếp tục truy kích quân địch chạy trốn. Trần Húc hạ lệnh một tiếng, kỵ binh quay đầu chạy trở lại đoàn xe lương thực.
Trương Huyễn sớm có chuẩn bị, chiến đao của y chỉ về hướng phương bắc.
- Quay đầu rời đi theo đường nhỏ.
Bọn xa phu nơm nớp lo sợ lên xe lương thực, hai chiếc xe lương nghiêng lật cũng được sửa chữa, thi thể trên đường nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Đội xe bò quay đầu, chạy về một con đường nhỏ phía bắc. Bọn họ dọc theo đường nhỏ vượt qua đồi núi, rời khỏi quan đạo.
***
Ngay đêm hôm đó, Trương Huyễn dẫn theo quân Tuỳ từ phía nam áp tải đội xe lương đến được trước đại doanh quân Tuỳ. Trương Tu Đà tự mình dẫn theo các tướng ra nghênh tiếp, Trương Huyễn thi lễ cười nói:
- Ty chức đặc biệt đến đưa lương thực cho Đại soái!
Trương Tu Đà cười ha hả, ôm Trương Huyễn thật mạnh một cái, nói đùa với mọi người:
- Trương tướng quân không ngờ đưa cho chúng tôi đến mấy ngàn thạch lương thực, công lao cực nhọc. Chúng tôi đầu tiên phải cảm tạ Trương tướng quân nghĩ được chu đáo, tiếp theo phải cảm tạ Tả tướng quân khẳng khái hào phóng, không ngờ tiết kiệm đồ ăn đưa cho chúng tôi.
Mọi người cùng nhau cười ha hả, binh lính đại doanh lần lượt đi ra vận chuyển xe lương vào đại doanh. Lúc này, Trương Tu Đà kéo Trương Huyễn qua một bên, thấp giọng nói:
- Tả Hiếu Hữu lúc này hẳn là đã biết xe lương bị cắt. Hơn nữa bọn chúng tối hôm qua đại bại, quân tâm tất nhiên không ổn. Ta cho rằng bọn chúng phải rút về Tồn Cẩu Sơn rồi. Ngươi hãy đi trước một bước, trực tiếp đoạn đi nơi ở của gã, khiến gã không đường thối lui!
- Tuân lệnh!
Trương Huyễn thi lễ, xoay mình lên ngựa ra lệnh:
- Huynh đệ doanh thứ sáu đi theo ta!
Hắn suất lĩnh hai ngàn năm trăm bộ hạ nhanh chóng rời khỏi đại doanh, đi tắt đường nhỏ chạy tới Tồn Cẩu Sơn.