Bên trong đại doanh quân giặc, Tả Vân Sơn đã viết xong một phong thư, tìm binh lính tâm phúc của mình, giao thư cho y dặn dò:
- Ngươi lập tức đi đại doanh quân Tuỳ, tìm bằng được Trương Tu Đà, nói cho ông ta biết ta đã hoàn thành sứ mạng của ông ta, bảo ông ta cần phải thả vợ con của ta ra ngay…
- Ty chức hiểu rõ!
Thuộc hạ tâm phúc của ông ta tiếp nhận thư liền đi, Tả Vân Sơn kéo y lại, hung hăng nói:
- Lời ta còn chưa nói hết, ngươi gấp cái gì?
Tên thuộc hạ sợ tới mức cúi đầu, Tả Vân Sơn lại nói:
- Sau khi ngươi từ đại doanh quân Tuỳ đi ra, lập tức trở về Tồn Cẩu Sơn, nói cho năm vị tiểu thiếp của ta biết, Tả Hiếu Hữu sắp xong đời rồi, gọi các nàng trước tiên chôn giấu vàng bạc tài sản của ta, giả trang ăn mặc làm phụ nữ Lạp Tháp, chuẩn bị để quân Tuỳ cho về nhà. Đợi sau khi cuộc chiến kết thúc, ta tự nhiên sẽ đi tìm các nàng.
Tả Vân Sơn lại dặn dò một câu.
- Nhớ kỹ chưa?
- Ty chức nhớ kỹ!
Thuộc hạ của ông ta rời khỏi doanh trướng vội vàng ra đi. Tả Vân Sơn khoanh tay đi qua đi lại, trong lòng tràn đầy chờ mong đối với cuộc sống giàu có tương lai.
***
Sau một đêm từ cuộc đại chiến bất ngờ ở doanh trại quân Tuỳ, quân Tả Hiếu Hữu bị đại trận cung nỏ của quân Tuỳ đánh cho thảm bại, tổn thất gần vạn, thêm mấy ngày nữa mệt mỏi đến khiêu chiến, sĩ khí quân giặc vô cùng suy sụp, càng không có lòng ham chiến.
Mà đúng vào lúc này, một đám bại binh từ phía bắc trốn tới mang đến một tin tức càng khiến cho bọn chúng kinh hồn táng đảm, xe lương của bọn chúng bị cắt, đường lương gián đoạn. Các loại tin tức nhanh chóng truyền bá bên trong đại doanh, có người nói hang ổ ở Tồn Cẩu Sơn bị đoạn, có người nói người nhà của bọn họ bị tàn sát, tài sản bị cướp đi, cũng có tin tức nói lương thực của bọn họ chỉ đủ cầm cự ba ngày.
Các tướng lĩnh loạn quân ồ ạt xông đến soái trướng, vây quanh ở ngoài soái trướng, mọi người xì xầm bàn tán, tràn đầy lo lắng đối với tương lai.
Trong đại trướng, sắc mặt Tả Hiếu Hữu cực kỳ âm trầm, bốn tên đại tướng thuộc hạ ngồi hai bên gã, Giải Tượng, Vương Lương, Trịnh Đại Bưu và Lý Uyển, mặt khác quân sư Tả Vân Sơn cũng ngồi ở đó.
Tả Hiếu Hữu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tả Vân Sơn, Tả Vân Sơn sợ tới mức tim đập thình thịch, từng trận chột dạ. Ông ta cúi đầu không dám nhìn Tả Hiếu Hữu.
Tả Hiếu Hữu giọng nói khàn khàn:
- Từ khi Trương Tu Đà xuất binh đông chinh đến nay, ta nhiều lần phạm sai lầm. Đầu tiên là ngồi xem Mạnh Nhượng không cứu, để cho Trương Tu Đà có cơ hội tiêu diệt từng cái một. Tiếp theo Tần Quỳnh dẫn năm ngàn quân dựng doanh trại. Ta lại hờ hững thật giống như muốn chờ đợi chủ lực đối phương đến, trên thực tế lại là vuột mất cơ hội tốt. Lần nữa ta không ngờ bỏ rơi nơi hiểm yếu Tồn Cẩu Sơn, chạy đến cùng chiến đấu với Trương Tu Đà. Nhìn giống như ta dã tâm bừng bừng, có thể nhấc tay một cái đánh bại Trương Tu Đà, chiếm lĩnh toàn cõi Thanh Châu, nhưng trên thực tế thì sao?
Ánh mắt Tả Hiếu Hữu sắc nhọn nhìn thẳng Tả Vân Sơn.
- Ta cẩn thận nghĩ lại, dường như mỗi lần sai lầm của ta đều là kết quả quân sư giật dây. Ta vốn muốn về Tồn Cẩu Sơn, ngươi tại làm sao muốn ngăn trở ta quay về hả?
Tả Vân Sơn sợ tới mức hai chân còn run, run giọng nói:
- Tôi là nghĩ… quân đội chúng ta gấp ba so với quân… quân Tuỳ. Có thể đường đường chính chính đánh bại bọn chúng.
- Đường đường chính chính?
Tả Hiếu Hữu chậm rãi đi đến trước mặt Tả Vân Sơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào ông ta nói:
- Ngươi dám thề là nghĩ như vậy hay không?
- Tôi dám… dám thề!
- Khuyên ngươi tốt nhất không được thề, bằng không ta thành toàn lời thề của ngươi.
Tả Hiếu Hữu vung tay lên.
- Dẫn lên đây cho ta!
Mười mấy tên thân binh đẩy một tên binh sĩ tiến vào. Tả Vân Sơn tức thì sợ tới mức hồn bay phách tán, tên binh lính này chính là thuộc hạ tâm phúc ông ta phái đi bí mật gặp Trương Tu Đà. Không ngờ rơi vào trong tay Tả Hiếu Hữu.
Tên binh lính quỳ mọp xuống, nơm nớp lo sợ nói:
- Tôi khai, là Tả Vân Sơn sai tôi đi tìm Trương Tu Đà!
Trong đại trướng tức thì xôn xao một chập, vài tên đại tướng nhảy dựng lên, tay để ở chuôi đao căm tức nhìn Tả Vân Sơn. Tả Vân Sơn lập tức sợ tới mức té sấp, môi run rẩy, một câu cũng không nói nên lời.
Tả Hiếu Hữu lấy ra bức thư của Tả Vân Sơn, cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu không phải lính gác tuần tra bên ngoài chộp được tâm phúc của ngươi, ta nằm mơ cũng không thể tin được. Thúc phụ của ta không ngờ âm thầm thông đồng với địch, bán rẻ ta.
- Hiền chất, cháu nghe, … nghe ta giải thích!
- Ngươi giải thích cho đao của ta đi!
Tả Hiếu Hữu rút đao ra, hung hăng một đao đâm vào ngực Tả Vân Sơn, Tả Vân Sơn kêu thảm một tiếng, mất mạng tại chỗ.
Ngoài đại trướng, mấy trăm tên tướng lĩnh nghe được tiếng la thảm của quân sư, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra. Lúc này, Tả Hiếu Hữu mang theo cái đầu của Tả Vân Sơn đi ra, gã giơ cao cái đầu người lên.
- Các vị huynh đệ, chúng ta vì sao nhiều lần bị thất bại, cũng là bởi vì trong chúng ta có gian tế quân địch, là Tả Vân Sơn bán đứng chúng ta, cũng không phải mọi người tác chiến bất lực, cũng không phải Tả Hiếu Hữu ta không có năng lực. Hôm nay ta giết gã, chính là để đòi lại công đạo cho tất cả huynh đệ bỏ mình.
Phía sau vài tên đại tướng âm thầm thở dài, Tả Hiếu Hữu rõ ràng là trút bỏ toàn bộ trách nhiệm cho Tả Vân Sơn, mặc kệ Tả Vân Sơn là gian tế thật cũng thế, vô tội cũng thế, dù sao gã đã được định trước là con dê thế mạng rồi.
- Đại vương, chúng tôi cầu xin về Tồn Cẩu Sơn.
Tướng lĩnh đều hô:
- Gia quyến chúng tôi đều ở trên núi, quay về thôi!
Tả Hiếu Hữu rất sung sướng đồng ý mọi người:
- Nếu như tất cả đều có ý đó, vậy thì quay về, nói cho các huynh đệ rõ, không cần thu dọn doanh trướng, chúng ta suốt đêm rút đi, mau chóng trở về Tồn Cẩu Sơn!
***
Quân đội của Trương Huyễn vào buổi chiều ngày kế đó tới được Tồn Cẩu Sơn. Tồn Cẩu Sơn phạm vi trăm dặm, núi cao rừng rậm, cốc sâu sườn núi dốc, bốn phía chân núi là ruộng lúa mênh mông không thấy bờ, trong đồng ruộng nơi nơi có thể thấy bóng người bận rộn. Phần lớn là người già và phụ nữ, bọn họ đang bắt kịp thời tiết cuối cùng để gieo trồng lúa mì vụ đông.
Hơn hai ngàn quân đội trên quan đạo ở dưới chân núi chậm rãi di chuyển, trong đồng ruộng cũng có lúc có thể thấy từng mảng rừng cây không lớn, bên cạnh rừng cây là từng thôn trang nhỏ khói bếp lượn lờ, giống như là mấy chục hộ tụ cư cùng một chỗ. Những hộ nông dân này đều là Tả Hiếu Hữu khống chế, thuộc một thành viên trong mười ba vạn phỉ chúng của gã.
Bởi vì Tả Hiếu Hữu chiếm cứ Tồn Cẩu Sơn gần một năm rưỡi, chưa từng có quan binh bao vây tiễu trừ, bởi vậy bốn phía Tồn Cẩu Sơn có vẻ vô cùng yên ả bình đạm, giống hệt nơi thế ngoại đào nguyên.
Tuy nhiên sự yên bình của Tồn Cẩu Sơn vẫn bị quân đội Trương Huyễn đến phá vỡ, trong đồng ruộng, người già và phụ nữ làm ruộng hoảng sợ vạn phần, nhao nhao chạy trốn vào trong nhà, trên Tồn Cẩu Sơn cũng đốt lên khói đen ngút trời. Đây là cảnh báo cầu cứu của quân đội Tả Hiếu Hữu về phương xa.
Lúc này, tiếng vó ngựa nơi xa vang lên, trên quan đạo bụi vàng cuồn cuộn. Một lát, vài tên kỵ binh từ đằng xa chạy gấp đến, trên lưng ngựa của một kỵ binh trong số đó mang theo một lão già.
- Tướng quân!
Đội trưởng dẫn đầu chạy lên trước thi lễ nói:
- Chúng tôi dẫn đến một tên Lý chính, ông ta hiểu rất rõ tình hình nơi này.
Lão già chậm rãi xuống ngựa, quỳ xuống dập đầu thi lễ với Trương Huyễn.
- Lão nhân là Lý chính Tồn Cẩu Sơn, bái kiến Trương tướng quân!
Trương Huyễn cảm thấy xưng hô thế này có chút cổ quái, cái gì gọi là Lý chính của Tồn Cẩu Sơn, hắn liền cười nói:
- Lý chính này của ông là quan tước của Đại Tuỳ, hay là chức quan của Tả Hiếu Hữu phong cho?
- Đều đúng cả! Nơi này vốn tên là xã Cẩm Khê, lão nhi là xã trưởng huyện lệnh bổ nhiệm, về sau Tả Hiếu Hữu chiếm cứ Tồn Cẩu Sơn, huyện lệnh chạy mất. Lão nhi liền biến thành Lý chính Tồn Cẩu Sơn.
Trương Huyễn gật đầu, xã Cẩm Khê, tên này nghe rất hay, còn hơn gọi là Tồn Cẩu Sơn, hắn lại hỏi:
- Ta đến hỏi ông, xung quanh nơi này có bao nhiêu gia đình, trên núi còn có bao nhiêu quân đội?
- Hồi bẩm tướng quân, dưới núi có một hai vạn hộ gia đình, đều là di dời từ các nơi trong quận Đông Lai đến, phòng xá cũng trên căn bản là mới xây, chủ yếu là để Tả Hiếu Hữu trồng trọt, quân đội đều ở trên núi, rốt cuộc còn bao nhiêu, tiểu lão cũng không rõ, không thể nói bậy.
Trương Huyễn kỳ thật cũng biết một chút tình hình quân đội, Tả Vân Sơn từng tiết lộ qua cho bọn họ, Tả Hiếu Hữu mang hết tất cả quân đội xuống núi, quân đội giữ núi không tới hai ngàn người. Điều này mới khiến cho Trương Tu Đà và Trương Huyễn đều có ý tưởng đoạn đi hang ổ của Tả Hiếu Hữu.
Trương Huyễn từ trong túi bên hông ngựa lấy ra một tấm bản đồ, đây là bản đồ bố trí tất cả quân đội Tồn Cẩu Sơn của Tả Vân Sơn bảo em vợ ông ta đưa cho Trương Tu Đà, Trương Tu Đà lại đưa cho Trương Huyễn.
Bản đồ đánh dấu rất rõ ràng, Tồn Cẩu Sơn kỳ thật có chín ngọn núi, hang ổ của Tả Hiếu Hữu chính là ở trên đỉnh ngọn núi thứ ba, hắn chỉ hang ổ trên tấm bản đồ hỏi lão già:
- Đây hẳn là sào huyệt của bọn chúng, ở chỗ nào?
- Chỗ đỉnh núi Mạo Yên, đúng như vậy!
Lão già dùng tay chỉ đỉnh núi:
- Con đường lên núi chính là ở ngoài trăm bước trước mặt, con đường rất rộng rãi, vừa nhìn là biết ngay.
Trương Huyễn liền quan tâm đến một con đường nhỏ trên bản đồ, hắn lại hỏi:
- Có con đường nhỏ lên núi nào không?
- Điều này… Tiểu lão thật không biết. Bằng không ta tìm một tiều phu hoặc người hái thuốc cho tướng quân. Bọn họ khẳng định rất quen thuộc.
- Vậy phải đa tạ Lý chính rồi.
Trương Huyễn bảo vài tên kỵ binh đi theo lão già đi tìm tiều phu, hắn thì triệu tập tất cả Giáo uý lại, nói với bọn họ:
- Chúng ta có hai việc phải hoàn thành, một là lên núi đoạn đi sào huyệt của Tả Hiếu Hữu, tiếp theo cướp lấy kho lương ở dưới núi của Tả Hiếu Hữu.
- Kho lương của Tả Hiếu Hữu ở dưới núi sao?
Mọi người không hiểu hỏi.
Trương Huyễn chỉ vào bản đồ cười nói:
- Trên bản đồ có đánh dấu, tuy nhiên ngẫm lại hẳn cũng ở dưới núi, nếu không gã vận chuyển lương thảo cho đại doanh ở tiền phương như thế nào. Mỗi lần từ trên núi chuyển xuống khẳng định không thực tế. Chẳng qua trên núi cũng có một kho lương, hai kho lương này chính là mục tiêu tấn công của chúng ta.
- Tướng quân sai bảo đi! Chúng ta làm như thế nào?
Bùi Hành Nghiễm vung tay vung chân nói.
Trương Huyễn sớm đã có kế hoạch tỉ mỉ, thấp giọng nói với mọi người:
- Chúng ta chia binh bốn đường, phân công nhau hành động, mỗi một đường đều rất quan trọng, không thể có sai sót.