Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 222 - Chương 183: Không Còn Đường Chạy

Chương 183: Không còn đường chạy
Chương 183: Không còn đường chạy

Cùng lúc đó, quân Tuỳ phủ phục ở trong rừng núi cũng phát hiện ánh lửa bên trong sơn trại, đó chính là tín hiệu của Thẩm Quang và bọn họ ước hẹn trước. Bọn binh sĩ tức thì hưng phấn quát to lên. Bùi Hành Nghiễm kìm nén không được kích động nói:

- Tướng quân, để cho ty chức đi trước nha!

Trương Huyễn ngược lại bình tĩnh nhìn chăm chú sơn trại, sơn trại tuy rằng hỗn loạn, nhưng quân giặc còn chưa có rời khỏi tường trại, hắn lắc đầu nói.

- Chờ một chút nữa!

Thẩm Quang suất lĩnh ba trăm binh sĩ đã giết vào sơn trại, bên trong sơn trại hỗn loạn một mảnh, gà bay chó sủa, khắp nơi là tiếng khóc la của nữ nhân và con nít. Gia quyến binh sĩ trong quân đội Tả Hiếu Hữu ở chân núi, mà tất cả gia quyến từ Lữ soái lên đến tướng lĩnh đều ở trong sơn trại. Có chừng hơn mấy ngàn người, số đông là người già yếu, phụ nữ và trẻ em.

Tụ Nghĩa Đường cháy lên cùng với quân Tuỳ giết vào, mang đến sợ hãi cực lớn cho nữ nhân và con nít trong sơn trại, bọn chúng sợ tới mức khóc là ầm trời, càng gia tăng thêm sự hỗn loạn của sơn trại.

Đoàn Huyền Đức gấp đến chân vấp, phủ trạch của Tả Hiếu Hữu ngay ở bên cạnh Tụ Nghĩa Đường, Tụ Nghĩa Đương bị đốt, gia đình chủ công có xảy ra chuyện hay không. Ga lòng nóng như lửa đốt, thét ra lệnh cho thuộc hạ:

- Các ngươi đứng vững cho ta, ta đi cứu tiểu chủ công!

Gã suất lĩnh hơn mười người chạy vội về phía phủ trạch của Tả Hiếu Hữu, Đại vương gửi gắm người nhà cho mình, nếu chẳng may có chuyện không hay gì xảy ra, gã ăn nói với Đại vương như thế nào?

Nhưng mục đích chân chính của Thẩm Quang cũng không phải gây ra hỗn loạn, mà là phải tiếp ứng quân Tuỳ tấn công núi. Gã ra mệnh lệnh cho mười mấy người tiếp tục phóng hoả gây ra hỗn loạn, còn bản thân gã thì suất lĩnh mấy trăm thuộc hạ tấn công về phía cửa trước sơn trại. Gã dẫn đầu xông lên tường trại, chém giết một chỗ với quân giặc.

Trương Huyễn cũng nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Quang, lúc này một đoạn trên tường trại góc tây bắc dài trăm bước đã không còn phòng ngự rồi. Quân Tuỳ và binh lính phòng ngự ác chiến cùng một chỗ, Trương Huyễn vung chiến đao lên.

- Công góc tây bắc!

Bùi Hành Nghiễm hét lớn một tiếng.

- Đi theo ta!

Gã cũng không cần thuẫn bài, nhấc hai thanh đại chuỳ lên phóng về phía góc tây bắc, phía sau hơn một ngàn quân Tuỳ như thuỷ triều xung phong đi theo gã.

Chỉ trong chốc lát, Bùi Hành Nghiễm đã đánh tới dưới tường trại, gã vung đại chuỳ lên ném về phía tường trại 'OANH!'. Một tiếng vang lớn, đá vụn văng khắp nơi, tường trại luỹ thành bằng đá tảng lung la lung lay.

Bùi Hành Nghiễm ra sức phát lực, chỉ thấy gã ném tới liên tục bốn chuỳ, một tiếng ầm, tường trại sụp xuống, lộ ra một cái lỗ thủng rộng năm thước. Vài tên tặc binh kinh hoàng bỏ chạy, Bùi Hành Nghiễm nóng vội, không đợi binh lính kéo sập tường trại, đã nhảy sang giết vào trại địch.

Binh lính quân Tuỳ rất nhanh kéo đổ một đoạn lỗ hổng rộng chừng hai trượng. Hơn một ngàn người mau chóng giết vào trong sơn trại, binh lính quân giặc thấy đại thế đã mất, nhao nhao quỳ xuống đất đầu hàng…

Không đến nửa canh giờ, quân Tuỳ đã hoàn toàn khống chế sơn trại, tất cả binh lính toàn bộ đầu hàng. Lửa lớn cũng bị dập tắt, ngoại trừ gia quyến tướng lĩnh chủ chốt bị giam giữ chỗ khác, còn lại gia quyến tướng lĩnh bình thường thì giao trách nhiệm không cho phép ra khỏi cửa.

Lúc này, Thẩm Quang áp giải Đoàn Huyền Đức bị bắt sống vào bên trong quan đường chưa bị thiêu huỷ, gã hướng Trương Huyễn khom người thi lễ:

- Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh!

- Vất vả cho Thẩm tướng quân, một trận chiến này, Thẩm tướng quân ghi công đầu!

- Đa tạ tướng quân!

Thẩm Quang vung tay lên.

- Giải lên đây!

Mười mấy binh sĩ quân Tuỳ bắt giữ Đoàn Huyền Đức và gia quyến của Tả Hiếu Hữu đi lên, vợ của Tả Hiếu Hữu ước chừng hơn ba mươi tuổi, hơi có vài phần tư sắc, ở sau lưng nàng ta hai đứa con nhỏ bảy tám tuổi đi theo, một nam một nữ, đều nơm nớp lo sợ trốn sau lưng mẫu thân. Còn có một lão nhân, là phụ thân của Tả Hiếu Hữu, cũng bị quân Tuỳ dẫn lên.

Thẩm Quang nói nhỏ với Trương Huyễn mấy câu, Trương Huyễn gật đầu, đánh giá một chút Đoàn Huyền Đức, thấy bộ dạng gã hết sức hùng tráng, liền lạnh lùng nói:

- Đường đường Lữ soái quân Tuỳ, không ngờ vào rừng làm cướp, ngươi không cảm thấy bôi nhọ tổ tiên của mình sao?

Đoàn Huyền Đức hai tay bị trói ngược, ngẩng đầu nói:

- Ta không cảm thấy bôi nhọ tổ tiên. Quân Tuỳ quá u tối, người lập công bị tội, kẻ hiếp người nhận thưởng. Loại quân quan thấp hèn này của ta bán mạng đi nữa, cũng là làm đá kê chân cho con cháu quyền quý, còn không bằng chiếm núi làm vua, tự do tự tại mới tốt!

Trương Huyễn chỉ Thẩm Quang.

- Ngươi nếu đã tham gia cuộc chiến Cao Câu Ly lần đầu, như vậy vị Thẩm giáo uý này, ngươi hẳn là gặp qua rồi chứ!

Đoàn Huyền Đức nhìn thoáng qua Thẩm Quang.

- Ta gặp qua y rồi, y đánh hạ thành Liêu Đông, là hán tử!

Trương Huyễn liền cười nói với Thẩm Quang.

- Thẩm giáo uý cảm thấy quân Tuỳ u ám không?

Trong lòng Thẩm Quang có cảm xúc, gã thở thật dài một tiếng.

- Như thế nào không u ám đây? Nếu như không phải gặp được tướng quân, chỉ sợ Thẩm Quang cũng trở về quê vào rừng làm cướp rồi.

Trương Huyễn nói với Đoàn Huyền Đức:

- Ta cũng xuất thân thấp hèn, lại bằng nỗ lực của mình từng bước đi lên. Trong quân đội của ta, thưởng phạt phân minh, không nhìn dòng dõi, chỉ nhìn công lao. Ta thấy Đoàn tướng quân cũng là người hết lòng bảo vệ chủ. Nếu như Đoàn tướng quân chịu đầu hàng Trương Huyễn ta, ta tiếp tục để cho ngươi đảm nhiệm Lữ soái. Về phần ngươi có thể thăng làm tướng quân hay không, phải nhìn xem bản thân người lập bao nhiêu công lao.

Nói xong, Trương Huyễn khoát tay.

- Buông y ra!

Binh lính cởi dây thừng trên người y. Trương Huyễn lại nói với y:

- Nếu như ngươi không muốn đầu hàng, ta cũng sẽ thả ngươi đi. Ngươi đi thay ta đưa Tả Hiếu Hữu một phong thư.

Đoàn Huyền Đức cúi đầu không nói, tuy rằng y bộ dạng oai hùng, nhưng cũng không ngu xuẩn, y biết rõ Thẩm Quang. Ngay cả Thẩm Quang, loại người xuất chúng hơn người này cũng sẵn lòng đi theo Trương Huyễn, có thể thấy được Trương Huyễn có chỗ khiến cho người ta tin phục. Trong lòng y có chút cám dỗ, lại quay đầu nhìn thoáng qua vợ con của Tả Hiếu Hữu. Vợ của Tả Hiếu Hữu chính là đại tỷ của y, tỷ đệ hai người cha mẹ chết sớm, từ nhỏ sống nương tựa vào nhau lớn lên.

Đoàn phu nhân gật đầu nói.

- Nhị lang, đệ hãy đầu hàng đi!

Đoàn Huyền Đức cắn răng nói:

- Chỉ cần tướng quân không giết bọn họ, ta cũng sẵn lòng quy hàng!

Trương Huyễn lắc đầu.

- Ta Trương Huyễn cũng không giết kẻ già yếu, phụ nữ và trẻ em.

Đoàn Huyền Đức quỳ một gối ôm quyền nói:

- Đoàn Huyền Đức nguyện vì tướng quân cống hiến!

Trương Huyễn vội vàng nâng y dậy cười nói:

- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là Lữ soái trong quân ta.

Trương Huyễn sở dĩ đồng ý nhận đầu hàng tướng lĩnh Tả Hiếu Hữu, là bởi vì hắn phát hiện trong quân đội Tả Hiếu Hữu có không ít binh lính tinh nhuệ. Hắn có thể lợi dụng cơ hội này, mở rộng quân phủ của mình lên năm ngàn người.

Quân phủ năm ngàn người cũng không phải không có tiền lệ, giống quân phủ của Vũ Văn Thành Đô nghe nói đã mở rộng đến sáu ngàn người. Hơn nữa ở trong Phi Ưng Quân, bộ hạ của Tần Quỳnh cũng là năm ngàn người.

Quan trọng hơn là, quân lương bọn họ, vật tư đều là tự mình kiếm, không liên quan đến triều đình. Chỉ cần hắn lo lót quan hệ tốt với triều đình, cho dù triều đình biết rõ hắn phá bỏ mức hạn chế binh lực cũng sẽ mắt nhắm mắt mở. Hơn nữa triều đình cho phép bọn họ tạm thời chưng thu dân phu vận chuyển lương thực. Hai ngàn binh lính gia tăng hoàn toàn có thể biên chế thành dân phu một cách qua loa đại khái. Mấu chốt là Trương Tu Đà không phản đối mới được.

Trương Huyễn từ quận Cao Mật tới đây, suy tính dọc đường, hắn vốn định chọn người trong quân Mạnh Nhượng. Nhưng quân Mạnh Nhượng quân kỷ hỗn loạn, thanh danh quá kém. Quân đội của Tả Hiếu Hữu tương đối đỡ hơn nhiều. Cuối cùng hắn quyết định từ trong quân Tả Hiếu Hữu mở rộng binh lực của mình.

Trương Huyễn lập tức viết một phong thư, bảo Đoàn Huyền Đức mang đến cho Tả Hiếu Hữu.

***

Mặc dù binh lính Tồn Cẩu Sơn không chỉ một lần thả khói lửa khẩn cầu đại quân chủ lực quay về cứu viện, nhưng bọn họ như thế nào cũng nghĩ không ra, đại quân Tả Hiếu Hữu dẫn theo lại gặp được khảo nghiệm còn nghiêm trọng hơn.

Lúc này Tả Hiếu Hữu suất lĩnh bốn ngàn đại quân nằm trong một cái khe núi cách Tồn Cẩu Sơn khoảng chừng năm mươi dặm. Nơi này cũng là chỗ Trương Huyễn phục kích đội lương thảo của Tả Hiếu Hữu.

Tả Hiếu Hữu suốt đêm rút lui, ngay cả doanh trướng cũng chưa hề dỡ bỏ, chính là để che mắt quân Tuỳ, thần không biết quỷ không hay rút về phía bắc. Vậy gã nào đâu biết rằng, Trương Tu Đà chính là một con sư tử. Ngay khi Tả Hiếu Hữu dẫn binh rút lui, Trương Tu Đà dẫn theo một vạn năm ngàn binh lính tinh nhuệ cũng cùng lúc xuất phát.

Bọn họ tựa như một con sư tử săn mồi âm thầm đi theo phía sau quân địch. Ngay thời khắc canh tư, Trương Tu Đà suất quân như chớp tập kích hậu quân Tả Hiếu Hữu, cướp lấy tất cả đồ quân nhu và lương thảo của bọn chúng.

Tả Hiếu Hữu cũng không ngờ rằng vần đề có thể nghiêm trọng như thế này, bọn chúng để trang bị nhẹ hành quân, lương thảo mang theo vốn không nhiều. Sau khi từng chút lương thảo bị quân Tuỳ cướp đi, bọn chúng đã đứt lương thực. Trời còn chưa sáng, Tả Hiếu Hữu lại có được một tin tức không ổn, Trương Tu Đà suất quân theo đường tắt cướp được tiền phương của bọn chúng, cắt đứt đường quay về của bọn chúng.

Sự thật ác nghiệt bày ra ở trước mặt Tả Hiếu Hữu, làm sao bây giờ? Huyết chiến xông lên trước sao?

Mặc dù trước đây Tả Hiếu Hữu một lòng muốn cùng quân Tuỳ quyết chiến, nhưng bây giờ gã đã không còn suy nghĩ ấy nữa rồi. Từ sau khi cuộc đại chiến cung nỏ thảm bại, khí thế quân đội của gã cực kỳ giảm sút. Nếu như cùng Trương Tu Đà ương ngạnh chiến đầu, tất nhiên là thảm bại toàn cục.

Gã lại chỉ có thể quay đầu xuôi nam, nhưng đã không còn lương thực, bọn binh sĩ nửa ngày cũng duy trì không nổi. Càng huống chi từ đại tướng cho đến tiểu binh, mỗi người đều nhớ nhà như dao cắt, một lòng muốn về nhà, không còn ai đồng ý xuôi nam nữa.

Tả Hiếu Hữu như một con kiến bò trên chảo nóng, khoanh tay ở bên trong đại trướng tạm bợ đi qua đi lại. Ở trên cái bàn nhỏ của gã đặt một tờ thư quyết chiến, là Trương Tu Đà phái người đưa đến, điều này khiến gã tâm phiền ý loạn. Vài ngày trước gã ra sức khiêu chiến với quân Tuỳ, quân Tuỳ vẫn không thèm nhìn. Nhưng bây giờ trái ngược, Trương Tu Đà khiến chiến với gã, gã ngược lại không dám ứng chiến.

Tả Hiếu Hữu đang đau đầu nhức óc cân nhắc đối sách, lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của đại tướng dưới quyền Trịnh Đại Bưu.

- Ta có việc gấp muốn gặp Đại vương!

- Chuyện gì?

Tả Hiếu Hữu đi đến trước cửa trướng không kiên nhẫn hỏi.

- Đại vương, trong quân đã xuất hiện lính đào ngũ.

Tả Hiếu Hữu cả kinh.

- Có bao nhiêu lính đào ngũ?

- Ước chừng đã có hơn ba ngàn người, chủ yếu đều là những thương binh quân Tuỳ thả về. Bọn chúng chạy trốn, kéo theo rất nhiều những binh lính khác chạy trốn, thế cục sắp khống chế không nổi rồi.

Trịnh Đại Bưu sốt ruột không thể nhịn được:

- Đại vương, chúng ta đi đường dài vòng trở về Tồn Cẩu Sơn đi! Nhiều nhất hai ngày đã có thể trở về rồi.

Tả Hiếu Hữu thở dài.

- Ngươi cảm thấy Tồn Cẩu Sơn vẫn có thể nằm trong tay chúng ta sao?

Trịnh Đại Bưu ngây ngẩn cả người.

- Đại vương nhận được tin tức gì?

Tả Hiếu Hữu bất đắc dĩ nói:

- Ta sợ làm cho quân đội hỗn loạn mới không dám nói. Trên thực tế ta đã nhận được tin tức, Tồn Cẩu Sơn đã bị quân Tuỳ công chiếm rồi.

- A!

Trịnh Đại Bưu ngây dại, sau một lúc lâu gã mới nói:

- Hay là cùng với quân Tuỳ quyết một trận sống chết. Đại vương có thể giết ngựa trong quân cho bọn lính ăn uống no nê. Chúng ta hôm nay sẽ quyết chiến với quân Tuỳ. Bốn vạn đối đầu một vạn năm ngàn, ty chức cảm thấy vẫn có cơ hội thắng rất lớn.

Tả Hiếu Hữu lắc đầu:

- Sự tình nếu như đơn giản như vậy thì tốt rồi. Nếu như đến mức giết ngựa làm thức ăn, điều này bằng với nói cho binh sĩ biết, lương thảo chúng ta đã cạn kiệt. Sĩ khí vốn đã sụt giảm, đây chỉ sợ sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Hai người đều đồng thời thở dài một tiếng, chẳng lẽ bọn họ thực không còn đường có thể đi sao?

Đúng lúc này, có binh lính bước nhanh đến trước bẩm báo:

- Đại vương, Đoàn tướng quân đến rồi!

Tả Hiếu Hữu sau một lúc không nói gì, sự xuất hiện của Đoàn Huyền Đức, chính là xác thật tin tức Tồn Cẩu Sơn thất thủ rồi. Gã cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt vạn phần, khoát tay nói:

- Dẫn y tới gặp ta!

Bình Luận (0)
Comment