Một lát, Đoàn Huyền Đức được dẫn vào hành quân trướng, trong lòng của gã không khỏi có chút xấu hổ, vừa mới đầu hàng Trương Huyễn, lúc này lại gặp thủ lĩnh cũ, khiến cho gã cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Gã ở trước mặt Tả Hiếu Hữu cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tỷ phu, đệ đã tận lực!
Tả Hiếu Hữu nhìn gã, hỏi:
- Đại tỷ của đệ và bọn nhỏ đều không sao chứ!
- Bọn họ không có việc gì, lão gia cũng không việc gì, bọn họ xin huynh yên tâm.
Mặc dù Đoàn Huyền Đức cũng không nói gì thêm, nhưng Tả Hiếu Hữu vẫn hiểu rõ ý đồ của gã. Gã cười lạnh một tiếng nói:
- Bọn họ sai đệ tới khuyên hàng huynh sao?
Đoàn Huyền Đức lấy ra thư của Trương Huyễn, yên lặng đưa cho Tả Hiếu Hữu.
- Tỷ phu tự mình xem đi!
Tả Hiếu Hữu đón lấy thư, lông mày không khỏi nhíu lại.
- Trương Huyễn này là ai?
- Hắn là Nha tướng mới nhậm chức của Trương Tu Đà, tuy nhiên quân đội của hắn độc lập.
- Quân đội độc lập? Ta thật chưa từng nghe nói qua.
Tả Hiếu Hữu không xem thư, lắc đầu lại đưa thư trả lại cho Đoàn Huyền Đức.
- Hắn còn chưa có tư cách nói chuyện với ta.
Đoàn Huyền Đức không nhận bức thư, gã nhìn chăm chú vào bức thư nói:
- Nhưng Trương Tu Đà nói, phong thư này có thể thay mặt cho ông ta.
- Đệ gặp qua Trương Tu Đà rồi hả?
Tả Hiếu Hữu ngạc nhiên hỏi.
Đoàn Huyền Đức chậm rãi lắc đầu.
- Ngoại trừ phong thư này, Trương Tu Đà còn bảo đệ mang một lời nhắn cho tỷ phu.
- Lời nhắn gì?
Tả Hiếu Hữu chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc xéo Đoàn Huyền Đức.
- Trương Tu Đà nói, nếu như tỷ phu đầu hàng, ít nhất có thể đòi lại công đạo cho hương thân quận Đông Lai, không sẽ trở thành tội nhân quận Đông Lai. Bằng không, con cháu tỷ phu cũng khó an toàn.
- Hừ! Ta đầu hàng có chỗ gi tốt?
Tuy nói như vậy, Tả Hiếu Hữu vẫn bóc bức thư của Trương Huyễn đưa cho gã ra. Trong thư nói rất đơn giản, gia quyến tất cả tướng lĩnh dưới quyền gã đều đang ở trong tay quân Tuỳ, nếu như gã còn muốn tác chiến, chỉ sẽ trở thành người lẻ loi. Ngoại trừ đầu hàng gã đã không còn đường có thể đi.
Lúc này, ngoài trướng vải truyền đến một tràng tiếng gào thét.
- Chúng tôi muốn gặp Đại vương!
Tả Hiếu Hữu chậm rãi đi ra khỏi đại trướng, chỉ thấy mấy trăm tên tướng lĩnh tụ tập ở ngoài trướng vải. Thấy Tả Hiếu Hữu đi ra, có người cao giọng hô:
- Chúng tôi có chuyện muốn hỏi Đoàn tướng quân!
Tả Hiếu Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nói vào đại trướng:
- Đệ ra đây đi!
Đoàn Huyền Đức cũng từ trong đại trướng đi ra, các tướng lĩnh lập tức vây quanh mồm năm miệng mười hỏi:
- Đoàn tướng quân, người nhà chúng tôi như thế nào rồi?
- Các vị xin yên tâm, gia quyến đều không có việc gì, không có một người nào chết bị thương. Chẳng qua…
Đoàn Huyền Đức quay đầu hơi bất an liếc mắt nhìn Tả Hiếu Hữu, Tả Hiếu Hữu cả mặt âm trầm, không nói một lời. Đoàn Huyền Đức do dự một chút, nhưng cuối cùng gã vẫn ăn ngay nói thật:
- Gia quyến các vị bây giờ ở trong tay quân Tuỳ.
Lúc này, mọi ánh mắt đều trông lại về phía Tả Hiếu Hữu, chuyện đến như nay, không còn một người nào muốn đánh tiếp nữa. Trong lòng Tả Hiếu Hữu thầm cảm thán một hơi, cao giọng hướng về mọi người nói:
- Tất cả đi về trước đi! Trước khi hừng đông, ta sẽ cho tất cả một lời công đạo.
Mọi người bàn bạc ồn ào đi khỏi, Tả Hiếu Hữu đi trở lại đại trướng. Trầm tư rất lâu, gã rốt cuộc hạ được quyết tâm, chậm rãi nói với Đoàn Huyền Đức:
- Đệ đi nói cho Trương Tu Đà biết, huynh có thể đầu hàng, nhưng ông ta không được truy cứu việc trước đây của huynh. Tài sản cá nhân của huynh ông ta không thể tịch thu. Nếu như muốn huynh ở dưới quyền của ông ta làm tướng, chức quan của huynh không thể thấp hơn nha tướng. Huynh chỉ có ba điều kiện này, nếu như ông ta không chịu đồng ý, vậy thì cá chết lưới rách!
Đoàn Huyền Đức gật đầu.
- Đệ đây trở về đi gặp Trương đại soái!
***
Đầu tháng mười một năm Đại Nghiệp thứ mười, tặc soái chiếm đóng ở quận Đông Lai Tả Hiếu Hữu bị quân đội Trương Tu Đà bức bách, cùng đường, chỉ đành buộc phải đầu hàng. Bốn vạn năm ngàn quân đội đi theo chủ soái đầu hàng quân Tuỳ.
Đến lúc này, Ngũ đại hãn phỉ hoành hành gần hai năm ở Thanh Châu, ngoại trừ Tôn Tuyên Nhã quận Lang Nha, còn lại bốn cánh hãn phỉ toàn bộ đã bị Trương Tu Đà tiêu diệt.
Năm quận Thanh Châu bao gồm quận Đông Lai, quận Cao Mật, quận Bắc Hải, Lỗ quận, Tề quận, và quận Tế Bắc lần nữa được quân Tuỳ khống chế. Trong cuộc chiến tiêu diệt phỉ gần một tháng, thu hoạch của quân Tuỳ phong phú, lương thực đã thu được hơn mười vạn thạch, hoàn toàn hoá giải việc quân lương khẩn cấp của quân Tuỳ.
Trương Tu Đà lập tức dùng cách phái người tám trăm dặm khẩn cấp chạy tới kinh thành báo tin thắng trận. Cùng lúc ông ta đưa ra lời cầu xin với Binh bộ, thỉnh cầu mở rộng tăng thêm nhân số quân đội Phi Ưng quân.
Màn đêm buông xuống, ngoài huyện Ích Đô quận Bắc Hải, quân Tuỳ tạm thời đóng đại doanh. Trong soái trướng đèn đuốc sáng trưng, Trương Tu Đà đang nghe một số ý tưởng của Trương Huyễn.
- Ty chức có hai đề nghị, một là tăng cường quân bị, thứ nữa là chia binh đóng ở các quận.
Hai ý tưởng này quanh quẩn ở trong đầu Trương Huyễn rất lâu, thậm chí mấy tháng trước hắn đã suy nghĩ xong rồi. Nhưng mãi đến hôm nay hắn mới chính thức đề xuất với Trương Tu Đà. Ngay sau khi hắn ở trong hai chiến dịch đều lập được công đầu, hắn thuận theo lẽ thường đã thu được quyền phát ngôn.
- Về tăng cường quân bị, tin tưởng Đại soái tự có suy xét, nhưng ba ngàn quân của ty chức quá yếu, nếu như có thể tăng cường quân bị đến năm ngàn, tin tưởng ty chức có thể là lực lượng vì Đại soái phát huy diệt phỉ càng lớn.
Những lời này của Trương Huyễn có hai tầng ý tứ, Trương Tu Đà muốn tăng cường quân bị hay không, ông ta chỉ có thể đề nghị, quyền quyết định không ở ông ta. Nhưng quân đội của Trương Huyễn hắn muốn tăng cường quân bị, quyền quyết định ngược lại ở trong tay mình. Xuất phát từ sự tôn trọng, hắn xin ý kiến ở phía Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà gật đầu, mở rộng tăng hai ngàn binh lực không tính là nhiều, ông ta trên nguyên tắc có thể chấp nhận, hơn nữa mấy cuộc chiến thu hoạch khá phong phú, cấp dưỡng cho hai ngàn người ông ta cũng có thể chịu được, nhưng mấu chốt là nên báo cáo với triều đình như thế nào.
- Đưuọc rồi! Chuyện này để ta suy nghĩ một chút, còn có một đề nghị là gì?
Trương Tu Đà hỏi.
- Một kiến nghị kia của ty chức chính là chia binh đóng ở các quận, tin tưởng Đại soái rõ ràng hơn tôi. Nếu như không chia binh đóng ở các quận, khiến các quận không đề phòng, một khi Bột Hải Hội nhúng tay vào, các quận lại có thể lần nữa bùng nổ trộm cướp nổi lên, Thanh Châu thật sự không cựa quậy nổi rồi.
Nếu như nói tăng cường quân bị chỉ là ăn tiệc trước uống rượu, như vậy chia binh đóng ở các quận mới là tiệc lớn chân chính của Trương Huyễn, là hắn suy nghĩ tìm cách rất lâu.
Nhưng Trương Tu Đà chỉ suy xét trên khía cạnh việc quân, về mặt chính trị, ông ta trên căn bản không suy nghĩ chút nào. Chia binh đóng ở các quận phòng ngừa loạn phỉ lần nữa nổi lên thật sự rất cần thiết. Chỉ là Trương Huyễn nhắc đến quá đột ngột, khiến ông ta nhất thời lấy không ra kế hoạch.
Nhưng Trương Huyễn lại chuẩn bị xong kế hoạch, Trương Huyễn lấy ra một cuộn giấy đưa cho Trương Tu Đà.
- Đây là một phần kế hoạch ty chức thảo ra, xin dâng Đại soái xem thêm.
Trương Tu Đà thiếu sót lớn nhất, chính là thiếu một phụ tá chiến lược chân chính, cũng có thể nói, ông ta căn bản không có bất kỳ lòng riêng gì, trung thành và tận tâm với Đại Tuỳ. Sau khi đánh hạ bán đảo Sơn Đông, cũng muốn chắp tay đưa bán đảo Sơn Đông cho triều đình.
Nhưng Trương Huyễn ngược lại không phải suy nghĩ như vậy, cho dù bây giờ hắn không có năng lực khống chế bán đảo Sơn Đông, nhưng hắn cần phải nghĩ biện pháp không để cho triều đình nhúng tay vào. Biện pháp tốt nhất chính là đóng quân ở các quận, để cho Phi Ưng Quân của Trương Tu Đà đóng quân ở các quận bán đảo Sơn Đông, hình thành sự khống chế thật sự với bán đảo Sơn Đông, khiến triều đình không cách nhúng tay.
Trên thực tế, Trương Huyễn cũng không phải muốn cố ý lừa gạt Trương Tu Đà, cũng không có nghĩa là hắn không tôn trọng Trương Tu Đà. Chỉ là hắn hiểu rất rõ Trương Tu Đà, nếu như Trương Tu Đà biết rõ cách nghĩ chân chính của hắn, chỉ sợ sẽ lập tức rút kiếm đâm chết hắn, dù sao hai người đạo bất đồng, khó có thể đồng mưu.
Cho nên Trương Huyễn chỉ có thể tìm kiếm điểm giống nhau của hai người, trên khía cạnh quân sự khống chế bán đảo Sơn Đông, phòng ngừa loạn phỉ lần nữa nổi lên, đây chính là suy nghĩ nhất trí của hai người bọn họ.
Nhưng ở khía cạnh chính trị hắn ngược lại không cách nào mở miệng, hắn không dám, cũng không chịu nói cho Trương Tu Đà biết. Đại Tuỳ, con thuyền lớn này sắp chìm rồi, hắn cần phải xây cho mình một con thuyền.
Trương Tu Đà đương nhiên không có khả năng nhìn ra mưu tính sâu xa của Trương Huyễn, ông ta chỉ từ góc độ quân sự suy nghĩ. Rất hiển nhiên, kế hoạch của Trương Huyễn ở phương diện quân sự và suy nghĩ của ông ta hoàn toàn nhất trí.
Cuộc chiến tuy rằng kết thúc rồi, nhưng Trương Tu Đà cũng biết, nếu như ông ta không xử lý tốt việc sau này, loạn phỉ nhất định sẽ cháy lên lần nữa trên tro tàn của bán đảo Sơn Đông.
Trương Tu Đà trầm tư một lát, cười nói với Trương Huyễn:
- Như vậy đi! Kế hoạch này của ngươi để cho ta suy nghĩ nửa canh giờ nữa, sau nửa canh giờ ta triệu tập các tướng bàn bạc, đến lúc đó ta sẽ thuận theo đó đề cập việc này.
Trương Huyễn chậm rãi đi ra ngoài đại trướng, đi ra đại trướng, một trận gió lạnh thổi tới trước mặt, lập tức khiến cho Trương Huyễn thoáng thanh tỉnh.
Trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên một loại xấu hổ nói không ra lời, một loại cảm giác tội ác nói không ra lời. Trương Tu Đà tín nhiệm mình như thế, mình lại lừa gạt ông ta, bứt rứt thật lớn như núi lớn đè trên người Trương Huyễn, khiến hắn càng đi càng chậm, rốt cuộc dừng lại bước chân.
- Đại soái!
Trương Huyễn xoay người, nhìn chăm chú Trương Tu Đà thành khẩn nói:
- Có lẽ chia binh trú đóng ở các quận việc này có thể hoãn thêm nữa, kế hoạch của chúng ta trước xin nêu ra với triều đình, như vậy càng ổn thoả hơn.
Trương Tu Đà đi đến trước vỗ vai của hắn.
- Ta hiểu rõ lo lắng của ngươi, nhưng cho dù không xin ý triều đình, ta cũng quyết định tính toán làm như vậy, chỉ là ta vốn muốn an bài ngươi ở Lỗ quận.
Trương Huyễn do dự chốc lát nói:
- Nếu như quận Bắc Hải không còn tiện, ty chức cũng đồng ý đi Lỗ quận.
- Không! Không có gì không tiện, chỉ là Lỗ quận càng giàu có đông đúc hơn, nếu như ngươi đồng ý đóng binh ở quận Bắc Hải, ta có thể thành toàn cho ngươi, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch của ngươi để thực thi!
- Đa tạ Đại soái thành toàn!
Trương Huyễn thì thào nói nhỏ.
***
Sau nửa canh giờ, bên trong đại trướng ánh đèn sáng tỏ, sáu tên Nha tướng cùng với Hành quân Tư mã Giả Nhuận Phủ chia ra ngồi hai bên soái trướng. Doanh thứ nhất Nha tướng Tần Quỳnh. Doanh thứ hai Nha tướng Phí Thanh Nô. Doanh thứ ba Nha tướng Giả Vụ Bản. Giả Vụ Bản cũng là phụ thân của Tư mã Giả Nhuận Phủ, là một viên lão tướng.
Doanh thứ tư Nha tướng Vưu Tuấn Đạt. Doanh thứ năm Nha tướng ngược lại là La Sĩ Tín, tuy rằng chức quan triều đình của gã chỉ là Lữ soái, nhưng uy tín trong quân của gã cực cao. Trương Tu Đà đặc biệt bổ nhiệm gã làm Nha tướng, cũng đã nhận được sự tán thành của chư tướng. Cuối cùng chính là doanh thứ sáu Nha tướng Trương Huyễn.
Còn như tặc soái đầu hàng Tả Hiếu Hữu, Trương Tu Đà lo lắng triều đình vấn tội, liền tạm thời không có thu gã làm tướng, mà tha gã về quê, để cho gã ở quê nhà huyện Mưu Bình làm một phú ông, cũng âm thầm phái người giám thị nhất cử nhất động của gã.
Trương Tu Đà chậm rãi nói với mọi người.
- Các vị, chiến dịch quận Cao Mật và quận Đông Lai đã chấm dứt, về ghi công và ban thưởng, vẫn là dựa theo quy củ trước kia xử lý. Từ trong tiền tài thu được lấy ra một phần ban thưởng tướng sĩ lập công, kế hoạch cụ thể và danh sách Giả tư mã đang hoàn thiện, đoán chừng mấy ngày sẽ có thể có kết quả, về phần triều đình bên kia, ban thưởng không thể trông cậy vào, chỉ có thể suy xét quan tước. Ta sẽ báo lên như sự thật, nhưng tất cả phải kiên nhẫn chờ đợi.
Trương Tu Đà mặc dù là nói với mọi người, nhưng trên thực tế là nói cho Trương Huyễn biết. Người khác đều hiểu được, chỉ có Trương Huyễn là người mới.
Trương Tu Đà thấy Trương Huyễn không có ý kiến, lại tiếp tục nói:
- Tiếp theo là kế hoạch phân bố quân đóng giữ các quận của Trương tướng quân đề xuất, ta cũng suy xét qua vài lần rồi. Trước mắt binh lực các quận trống rỗng, ta cũng rất lo lắng cánh Đậu Kiến Đức hoặc là Trương Kim Xưng, Tôn Tuyên Nhã sẽ thừa cơ hội phái quân đội xâm chiếm. Cho nên đề nghị củaTrương tướng quân không mưu mà hợp, ta quyết định sắp xếp năm tên Quân sử, chia ra đóng ở năm quận.