Trương Huyễn bước nhanh về đại trướng của mình, hắn vừa mới đặt chân vào cửa trướng thì một thân binh bước đến thưa:
- Tướng quân, Vi tiên sinh đã quay về rồi!
Trương Huyễn lập tức bị chấn động, Vi Vân Khởi quay về thật đúng lúc, hắn vội vàng bước nhanh vào trong đại trướng. Khi bước vào trong thì hắn nhìn thấy Vi Vân Khởi đang ngồi bên cạnh chậu than, tay đang cầm một chén trà nóng, co người lại sưởi ấm.
- Xem ra tiên sinh đã gần bị đóng băng rồi!
Trương Huyễn bước vào và cười lớn.
Vi Vân Khởi uống một ngụm trà nóng, sau khi tinh thần và sức lực dần dần được hồi phục thì liền cười khổ mà rằng:
- Sống ở Hà Tây mấy năm, nhưng vẫn không học được cách chịu lạnh chịu rét, cuối cùng thì vẫn cứ bị đông cứng lại, mùa đông vừa đến là ta lại muốn chui ngay vào trong chăn, không muốn đi bất cứ nơi đâu.
- Tiên sinh nói như vậy thì ta đây cũng khó mở lời được.
Vi Vân Khởi ngẩn người ra, y lập tức hiểu ra được ngụ ý của Trương Huyễn, cười nói:
- Ta cũng chỉ nói vậy thôi, nếu như thật sự có chuyện thì ta có thể không đi à?
Trương Huyễn ngồi bên cạnh chậu than, nói với Vi Vân Khởi:
- Hôm nay chuyện mà đại soái tuyên bố, tiên sinh đã nghe nói chưa?
Vi vân Khởi cười ha ha:
- Nghe nói tướng quân sẽ được mang quân đến đóng giữ quận Bắc Hải, thật đáng mừng!
- Hiện tại không chỉ là quận Bắc Hải, mà ngay cả quận Đông Lai cũng đã thuộc về tay ta!
Trương Huyễn cuối cùng thì cũng không thể kìm nén được sự kích động đang dâng trào trong lòng.
- Còn có chuyện tốt này nữa hả?
Vi Vân Khởi vừa mừng vừa sợ, không hiểu mà hỏi lại:
- Lẽ nào Tần tướng quân không đồng ý tiếp nhận?
- Nguyên nhân cụ thể thì ta không biết, vừa nãy đại soái gọi ta đến, đồng ý tăng thêm cho ta 5 nghìn quân, đồng thời cũng giao luôn quận Đông Lai cho ta.
Vi Vân Khởi đứng phắt dậy, cúi người thật sâu hành lễ với Trương Huyễn:
- Ta xin chúc mừng tướng quân.
Mặc dù hai người vẫn không nói thẳng ra dã tâm của Trương Huyễn, nhưng trong lòng thì cả hai người đều hiểu rất rõ. Chuyện đóng quân ở hai quận Bắc Hải và Đông Lai có ý nghĩa như thế nào?
Trương Huyễn cảm khái đáp lại:
- Đây là cơ hội mà Trương đại soái đã dành cho ta, nhưng đại soái vẫn nhờ ta làm một chuyện nữa.
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn chăm chú vào Vi Vân Khởi:
- Ta hi vọng có thể giúp đỡ được ngài ấy.
Hắn kể lại thật chi tiết chuyện mà Trương Tu Đà đã nhờ hắn làm cho Vi Vân Khởi nghe, nghe xong thì hai chân mày của Vi Vân Khởi khẽ nhíu lại:
- Chuyện này đúng là không dễ dàng!
- Ta cũng biết rằng chuyện này không dễ làm, nhưng nếu như đại soái đã mở lời như vậy rồi thì ta làm sao có thể nhẫn tâm, đành lòng từ chối ngài ấy? Hơn nữa, đại soái đối với ta cũng không bạc, hiện tại ngài ấy gặp chút khó khăn, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ? Ta chuẩn bị bổ nhiệm Bùi Hành Nghiễm đóng giữ quận Đông Lai.
Vi Vân Khởi kinh ngạc, bỗng nhiên y như hiểu được ý tứ của Trương Huyễn, xem ra Trương Huyễn đang chuẩn bị từ bỏ nguyên tắc độc lập của bản thân.
Vi Vân Khởi trầm tư gật gật đầu:
- Tướng quân là muốn ta quay về kinh thành một chuyến, có đúng như vậy không?
Trương Huyễn thản nhiên cười cười đáp lại:
- Chuyện này ta chỉ có thể nhờ cậy tiên sinh mà thôi.
….
Thoắt một cái đã đến giữa tháng 11, trận mưa tuyết đầu tiên của kinh thành đã bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống. Chỉ trong một đêm thôi mà cả thành Lạc Dương bỗng chốc trở thành một thế giới của tuyết trắng, cả cung điện rộng lớn được bao phủ một lớp tuyết dày. Trong những khu dân và trên những con đường, những bông tuyết trắng tinh khôi bay múa đầy trời đã khiến cho đô thành của đế quốc Đại Tùy trở nên yên tĩnh và thanh nhàn, giống như nó đang bước vào độ tuổi xế bóng.
Chiều ngày hôm nay, một chiếc xe ngựa chầm chậm dừng lại ở trước của lớn của Bùi phủ. Vị quản gia đứng ở trước của lớn, đang bận rộn chỉ huy bọn gia đinh quét dọn tuyết đọng nhìn thấy vậy liền vội vàng chạy ra tiếp đón. Một trận mưa tuyết lớn như vậy quả nhiên là có khách tới thăm.
Cửa xe mở ra, Vi Vân Khởi đầu đội chiếc mũ da, mặc một bộ y phục rất dày, từ trong xe bước ra, tiến lại gần ông quản gia và cười hỏi:
- Dương quản gia, ông còn nhớ ta không?
- Ngài là …
Người quản gia đột nhiên nhận ra Vi Vân Khởi, vui mừng reo lên:
- Ngài là Vi huyện úy?
- Ta đã không còn là huyện úy nữa rồi, xin hỏi, lão gia có ở trong phủ không?
- Lão gia vừa mới quay về, hay là tiên sinh đứng chờ một lát, tôi chạy vào thông báo luôn.
- Làm phiền Dương quản gia rồi.
Ông quản gia biết Vi Vân Khởi là người mà lão gia rất coi trọng, trước kia thường rất hay lui tới phủ, cho nên ông ta vội vàng chạy vào trong phủ báo tin cho lão gia.
Hôm nay bởi vì mưa tuyết quá lớn cho nên văn võ bá quan đều được hạ triều sớm, Bùi Củ cũng vừa mới về tới phủ. Trong thư phòng vô cùng ấm áp, nó khác biệt hoàn toàn với mùa đông giá lạnh ở bên ngoài, mà ấm áp, dễ chịu như mùa xuân. Sau khi về tới phủ, Bùi Củ liền thay một bộ y phục thoải mái hơn, hiện tại thì ông ta đang ngồi trước chậu than, nhàn nhã xem sách.
Lúc này, lão quản gia đứng ở ngoài cửa bẩm báo:
- Lão gia, Vi tiên sinh đến thăm ngài.
Bủi Củ ngẩn người ra:
- Vi tiên sinh nào?
- Chính là Vi huyện lệnh ngày xưa.
Bùi Củ lập tức nhớ ra, nhưng hiện tại Vi Vân Khởi đã trở thành phụ tá của Trương Huyễn, lẽ nào là Trương Huyễn có chuyện muốn tìm mình?
- Mời y đến đợi ở ngoại thư phòng, ta sẽ đến đó luôn.
Bùi Củ nhẹ nhàng đứng dậy, ông ta vẫn còn phải suy tính một chút. Đây chính là thói quen của ông ta, tính trước làm sau, Vi Vân Khởi đến tìm mình, chắc chắn là Trương Huyễn đang có chuyện gì đó muốn mình giúp, nhưng Trương Huyễn thì có thể có chuyện gì được?
Bùi Củ khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, trầm tư suy nghĩ về dụng ý mà Trương Huyễn phái Vi Vân Khởi đến tìm bản thân.
Chính trong ngày hôm qua, ông ta đã nhận được tin báo khẩn cấp của tộc chất Bùi Nhân Cơ, trong thư có viết Trương Huyễn đã bổ nhiệm Bùi Hành Nghiễm đến đóng giữ quận Đông Lai. Luận về tư cách và sự từng trải, thì Bùi Hành Nghiễm không sánh được với Thẩm Quang, luận về tâm phúc thì Bùi Hành Nghiễm cũng không thể nào sánh được với Uất Trì Cung, nhưng Trương Huyễn lại bổ nhiệm Bùi Hành Nghiễm đến đóng giữ quận Đông Lai, đây rõ ràng là ý đồ mà Trương Huyễn muốn cho bản thân ông ta nhìn thấy.
Từ điểm này, Bùi Củ liền biết được rằng Trương Huyễn có chuyện muốn cầu cứu bản thân, lẽ nào hắn muốn trở thành thông thủ Bắc Hải?
Bùi Củ vẫn quyết định đi gặp Vi Vân Khởi trước cái đã, để xem y sẽ đưa ra yêu cầu gì. Ông ta khoác thêm một chiếc áo khoác, rất bình tĩnh bước về phía ngoại thư phòng….
Vi Vân Khởi đang ngồi uống trà ở ngoại thư phòng. Có thể nói rằng, nơi đây đã từng là một nơi vô cùng thân thuộc với y, nhưng thời gian đã làm thay đổi mọi thứ, lúc này đây, thân phận và tâm thái của y đã khác hoàn toàn so với ngày xưa.
Trong một thời gian rất dài của quá khứ, Vi Vân Khởi luôn được coi là người nối nghiệp của Bùi Củ, nhưng cuối cùng Bùi Củ lại lựa chọn Thôi Quân Túc trở thành người nối nghiệp của bản thân mà từ bỏ y. Một mặt cũng là vì Vi Vân Khởi lớn hơn Thôi Quân Túc 10 tuổi, luận về tinh thần sức lực và tiền đồ đều không bằng Thôi Quân Túc.
Nhưng một nguyên nhân quan trọng hơn là vì Vi Vân Khởi xuất thân từ sĩ tộc Quan Trung, còn Thôi Quân Túc lại là đồng hương với Bùi Củ, cả hai người đều là sĩ tộc Sơn Đông.
Khi mà cả hai người đều rất ưu tú, xuất sắc thì một kiểu tâm thái có tên là “đồng hương” sẽ chính là đòn pháp mã cuối cùng, thực ra thì kiểu tâm thái này cũng rất giống với hậu thế. Ví dụ như khi tìm việc, người bản địa chắc chắn sẽ có ưu thế hơn người từ nơi khác đến, hoặc là khi mới lên đại học, tìm một người đồng hương bao giờ cũng dễ hơn là tìm một đứa bạn học.
Cho nên cuối cùng Vi Vân Khởi đã đưa ra sự lựa chọn của bản thân. Lúc này y đại diện cho Trương Huyễn đến gặp Bùi Củ, mặc dù trong lòng y vẫn có chút bất an nhưng ít nhất y đã không cảm thấy bức bách như ngày xưa.
Lúc này, Vi Vân Khởi nghe thấy đằng sau lưng có tiếng bước chân, tiếp sau đó là tiếng cười ha ha của Bùi Củ:
- Vân Khởi, đã lâu không gặp!
Vi Vân Khởi vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Vân Khởi tham kiến Bùi Công!
- Chúng ta là bạn cũ của nhau, không cần phải khách khí như vậy đâu, mời ngồi!
Bùi Củ cười híp mắt mời Vi Vân Khởi ngồi xuống, rồi sai thị nữ mang lên hai chén trà mới, ông ta rất vui vẻ bắt chuyện:
- Không biết ở Sơn Đông đã có tuyết rơi chưa vậy?
- Tạm thời thì vẫn chưa có, nhưng trên các con sông, nước đã bắt đầu đóng băng rồi, tôi đoán là chỉ hai ngày nữa thôi là sẽ có mưa tuyết.
- Mọi người trong nhà như thế nào?
- Đều tốt cả, lần này tôi quay về Lạc Dương cũng là muốn nhân cơ hội đưa gia quyến đến vùng Sơn Đông, để họ ở lại thành Lạc Dương tôi không yên tâm cho lắm.
- Là chuyện nên làm, ngài đã không còn là mệnh quan triều đình, về điểm này thì triều đình sẽ không bao giờ can thiệp đâu.
Bùi Củ lại tiếp tục quan tâm, ân cần hỏi han:
- Ta vẫn còn nhớ rằng Vân Khởi khá là sợ mùa đông, vậy thì bây giờ, ngài đã thích ứng được với mùa đông của Sơn Đông chưa?
- Đa tạ Bùi Công đã quan tâm, khí hậu nơi đó cũng rất tốt, tốt hơn rất nhiều ở Hà Tây.
Có lẽ khi nói những lời này, Vân Khởi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, chứ không hề có ẩn ý gì khác nhưng vô hình chung, y lại khiến cho bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, không tự nhiên.
Vi Vân Khởi bị giáng chức, truất xuống Hà Tây nhiều năm, nhưng với bản lĩnh và mối quan hệ của Bùi Củ thì ông ta hoàn toàn có thể điều y quay về kinh thành hoặc là điều động y đến một nơi nào đó có khí hậu dễ chịu hơn, thậm chí là cũng có thể điều Vi Vân Khởi quay về quê cũ – Quan Trung.
Nhưng Bùi Củ lại không làm như vậy, nhìn bề ngoài thì đúng là ông ta rất chí công vô tư nhưng thực chất chính là đã từ bỏ Vi Vân Khởi, cả hai người đều hiểu rõ chuyện này hơn ai hết nhưng chỉ là không muốn nói trắng ra mà thôi.
Bùi Củ cười gượng và hỏi:
- Không biết Trương tướng quân dạo này thế nào?
Bùi Củ đã chuyển sang vấn đề chính, ông ta không muốn khơi lại ân oán cá nhân của bản thân với Vi Vân Khởi.
- Bùi Công không có xem qua chiến báo của Trương đại soái hay sao?
Bùi Củ bình tĩnh cười cười đáp lại:
- Chiến báo thì ta đã xem rồi, chỉ là mấy tháng nay Trương Tu Đà đã đánh rất hay, liên tục tiêu diệt được ba đội quân phỉ, ngày hôm qua trên triều đường, Thánh thượng còn khen ngợi ngài ấy không ngớt lời. Trong chiến báo thì chiến công của Trương Huyễn là đứng đầu, những điều này ta đều biết, nhưng ta muốn hỏi về những chuyện khác của ngài ấy kìa. Ví dụ như ngài ấy có sống hòa hợp với những vị tướng lĩnh hay không, ví dụ như hiện tại, ngài ấy đóng giữ cả hai quận Bắc Hải và Đông Lai thì ngài ấy có suy nghĩ khác không, đây là những chuyện mà ta hi vọng ngài có thể nói cho ta biết.
Vi Vân Khởi liền giật nảy mình, Bùi Củ tại sao lại biết chuyện Trương Huyễn đang đóng giữ cả hai quận Bắc Hải và Đông Lai? Trương Tu Đà đâu có báo cáo chuyện này lên triều đình, mà chỉ nói rằng để ngăn chặn bọn phỉ tặc lại nổi lên lần nữa, đại soái đã quyết định phân quân ra đóng giữ các quận, chỉ một câu nói đơn giản như vậy nhưng tại sao Bùi Củ lại biết được chi tiết đến như thế?
Vi Vân Khởi ngay lập tức ý thức được, đây chắc chắn là tin tức mà Bùi Nhân Cơ âm thầm báo về cho Bùi Củ, chẳng trách Trương Huyễn lại phải đề bạt Bùi Hành Nghiễm đến thủ quận Đông Lai, quả nhiên là có thâm ý.
Lúc này đây Vi Vân Khởi không khỏi bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Trương Huyễn.
Từ trong ngực, y lôi ra một bức thư của Trương Huyễn viết cho Bùi Củ, đặt xuống bàn:
- Đây là bức thư mà Trương tướng quân đích thân viết cho Bùi Công, mời Bùi Công xem!
Bùi Củ cười cười nói với Vi Vân Khởi:
- Tại sao Vân Khởi không lấy ra sớm hơn, còn cất giấu lâu như vậy, lẽ nào còn có chuyện gì không an tâm hay sao?
- Không có! Chỉ là tôi không muốn quấy rầy ngài nghỉ ngơi!
Bùi Củ mở lá thư của Trương Huyễn ra, nhìn qua một chút, thì ra Trương Huyễn đang cầu xin bản thân nói giúp hắn vài câu ở chỗ Binh bộ, giúp Trương Tu Đà một tay, chứ không phải vì hắn muốn làm Thông thủ Bắc Hải, xem ra là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng một mặt khác, Bùi Củ lại hiểu được thâm ý của bức thư này, Trương Huyễn có ý muốn góp sức cho bản thân, nếu không thì hắn đã tới tìm Đậu Khánh, như vậy chẳng phải là sẽ dễ dàng hơn sao.
Mặc dù Trương Huyễn không nói luôn ra nhưng từ chuyện hắn ta đề bạt Bùi Hành Nghiễm thì có thể thấy rằng hắn đã bày tỏ thái độ của mình rồi.
Bùi Củ trầm tư một lát rồi gật đầu đáp lại:
- Được thôi! Ta sẽ cố gắng hết sức, Vân Khởi hãy quay về nói lại với Trương tướng quân, chuyện của ngài ấy chính là chuyện của ta…