Vi Vân Khởi cáo từ rồi rời đi, Bùi Củ chắp tay bước đến phía cửa sổ, nhìn những lớp tuyết dày dày trong sân, trong lòng cảm thấy có một niềm vui bất ngờ gì đó. Nửa năm trước, ông ta gieo hạt ở quận Trác, bây giờ cuối cùng thì hạt giống này cũng đã nảy mầm, Trương Huyễn quả nhiên là chấp nhận lời đề nghị đứng vào hàng ngũ của ông ta.
Với tư cách là gia chủ của thế gia lớn nhất Hà Đông, Bùi Củ phải gánh vác trên vai một trách nhiệm nặng nề mà ông không thể nào trốn tránh được, đó là tránh nhiệm đối với vận mệnh và tiền đồ của gia tộc. Nhìn thấy Đại Tùy sắp loạn lên, ông ta bắt buộc phải tìm cho gia tộc một con đường mới có lợi cho tương lai của gia tộc.
Một mặt, ông ta mua trang viên ở Quan Trung, ý đồ muốn tiếp cận, làm quen và xây dựng mối quan hệ với quý tộc Quan Lũng, mở ra một con đường mới ở chỗ quý tộc Quan Lũng.
Tiếp theo ông ta cũng muốn củng cố và phát triển thế lực của bản thân, không chỉ là thế lực triều đình và thế lực quan phủ địa phương, mà ở trong quân đội ông ta cũng phải gây dựng quan hệ.
Thực ra Bùi Củ đã có ý với Trương Tu Đà, nhưng Trương Tu Đà lại một lòng trung thành với Đại Tùy, không thể nào lôi kéo được y, vậy thì ông ta phải chuyển sang những đối tượng khác, tìm cách lôi kéo vị tướng lĩnh trẻ tuổi có tương lai sáng lạn, và đương nhiên Trương Huyễn chính là đối tượng được chú ý hàng đầu.
Hiện tại xem ra bước thứ nhất của ông ta đã thành công rồi.
Nhưng nếu như chỉ có một mình Trương Huyễn thì vẫn là chưa đủ. Gần đây Bùi Củ lại phát hiện ra một vị tướng lĩnh trẻ tuổi, cũng có tiền đồ rộng mở khác, chính là Vương Thế Sung Thông thủ Hoài Nam đang tiêu diệt phỉ tặc của vùng Hoài Nam. Người này có khí chất, phong thái đường hoàng, giỏi dẫn binh tác chiến, liên tiếp tiêu diệt được loạn phỉ, chiến công vô kể, không thua kém gì Trương Tu Đà.
Quan trọng hơn là Vương Thế Sung không cổ hủ như Trương Tu Đà, là một nhân tài mới xuất hiện và tương đối dễ lôi kéo.
Có hai đội quân hùng hậu của Trương Huyễn và Vương Thế Sung làm hậu thuẫn thì bất luận tương lai, khi mà một thế lực nào đó sẽ đứng lên thay thế Dương Quảng thì đều có thể đảm bảo được lợi ích của Bùi gia.
…
Một tháng trước, phủ Vũ Xuyên cũng đã xảy ra một biến động nhân sự rất lớn. Đậu Khánh vì muốn tránh các quý tộc quan Lũng không bị phân liệt nên đã bị ép phải từ chức Vũ Xuyên hội chủ, rồi đưa Độc Cô Thuận lên tiếp nhận chức hội chủ phủ Vũ Xuyên.
Cùng lúc đó, trợ thủ của Đậu Khánh, Tả hầu vệ tướng quân Trưởng Tôn Sí cũng từ chức phó hội chủ, do Nguyên Mân tiếp nhận, phe phái của Đậu thị về cơ bản là đã lui khỏi phủ Vũ Xuyên, phe phái Độc Cô hoàn toàn nắm giữ đại quyền phủ Vũ Xuyên.
Đây chính là sự thay đổi lớn nhất của phủ Vũ Xuyên, cũng có nghĩa là sự thay đổi về phong cách làm việc của các quý tộc Quan Lũng. Chưa đầy một tháng, Độc Cô Thuận và Nguyên Mân lần lượt làm ra những đại sự kinh thiên động địa, Độc Cô Thuận sẽ là người đứng ra, đi thanh lý tất cả những người không thuộc phe phái của Quan Lũng trong Vũ Xuyên phủ, mục đích là bảo đảm sự thuần khiết trong huyết thống của phủ Vũ Xuyên.
Đây cũng là một việc mà Độc Cô Thuận vẫn luôn khởi xưởng, cũng chính là mâu thuẫn lớn nhất của ông ta với Đậu Khánh. Trong thời gian chưa đến một tháng, Độc Cô Thuận đã thanh trừ tuấn kiệt không thuộc phe phái Quan Lũng mà Đậu Khánh đã bị kéo ra khỏi phủ Vũ Xuyên.
Còn việc đại sự mà Nguyên Mân làm lại chính là giải tán Huyền Vũ Hỏa Phượng, nguyên nhân không phải là vì Huyền Vũ Hỏa Phượng không có tác dụng gì, mà là Huyền Vũ Hỏa Phượng chính là do một tay Đậu Khánh sáng lập. Nguyên Mân cho giải tán bọn họ là vì muốn xây dựng một Huyền Vũ Hỏa Phượng mới trung thành tuyệt đối với bản thân. Y cũng tự mình bồi dưỡng ra một lớp sĩ tử võ nghệ cao cường, Nguyên Mân sẽ lợi dụng bọn họ để thành lập một Huyền Vũ Hỏa Phượng mới.
Buổi sáng hôm nay, trong hội đường của lầu 3 phủ Vũ Xuyên, Nguyên Mân đang tiếp kiến Ngụy Chinh mới từ Ngõa Cương Trại đến. Hội đường cũng chính là quan phòng phủ Vũ Xuyên trước kia của Đậu Khánh, nhưng hiện tại tất cả dấu vết có liên quan đến Đậu Khánh đều đã bị xóa hết, thậm chí bao gồm cả cánh cửa ngăn cách hội đường và nội thất cũng bị đổi thành một cánh cửa mới. Nguyên Mân không cho phép bất cứ một chút dư âm nào của Đậu Khánh còn sót lại.
Bởi vì Độc Cô Thuận là người thích đứng từ xa chỉ đạo cho nên phần lớn thời gian, ông ta đều không ở trong phủ Vũ Xuyên, trên thực tế, rất nhiều chuyện của phủ Vũ Xuyên đều do Nguyên Mân quyết định.
- Đây là chút quà của tướng quân nhà tôi gửi đến chúc mừng Nguyên Công, chỉ là chút thành ý mong Nguyên Công nhận cho!
Ngụy Chinh mở một chiếc hộp gấm ra thì bên trong chính là hai viên minh châu lớn to như hai quả hạnh đào, sáng lấp lánh, rực rỡ đến lóa mắt, y cung kính đặt chiếc hộp gấm lên trên bàn.
Sắc mặt của Nguyên Mân liền âm trầm, ngay cả một cái nhìn ông ta cũng không thèm liếc qua hai viên minh châu kia. Ông ta tức giận chính là vì sự vô lễ của Địch Nhượng, thật không ngờ y lại phái một tên tùy tùng đến bái kiến bản thân, một tên giặc cỏ cũng kiêu ngạo đến vậy sao?
- Địch Nhượng cũng cao sang quá cơ! Lẽ nào y muốn ta phải đích thân đến Ngõa Cương Trại bái kiến y? Liệu có cần ta đây phải quỳ xuống rồi xưng hô đại vương vạn tuế với y hay không?”
Những lời này dường như được Nguyên Mân rít mạnh qua từng kẽ răng, và gằn từng chữ từng chữ một.
Ngụy Chinh vô cùng ngạc nhiên, y không ngờ rằng Nguyên Mân lại có thể trực tiếp nói ra những câu thô lỗ tục tằn đến như vậy. Mặc dù y có thể hiểu được lý do tại sao mà Nguyên Mân lại tức giận đến như vậy nhưng trong lòng của y thì đang thầm thở dài, cái lão Nguyên Mân này vẫn còn kém xa Đậu Khánh, chưa đủ khôn khéo và thủ đoạn.
Nhưng Nguy Chinh cũng không bị làm cho hoảng loạn, y vẫn bình tĩnh đáp lại:
- Hồi bẩm Nguyên công, Địch tướng quân đương nhiên là rất hi vọng có thể đích thân tới đây bái kiến ngài nhưng chỉ là, trước mắt ngài ấy tiến kinh vẫn gặp phải một số trở ngại. Hơn nữa, hiện tại quân Ngõa Cương còn rất rối loạn, chưa đi vào kỷ cương, trật tự. Một khi ngài ấy rời khỏi Ngõa Cương Trại, e rằng sẽ xảy ra loạn tử. Chúng tôi xin bảo đảm rằng trong vòng nửa năm, Địch tướng quân nhất định sẽ đến bái kiến Nguyên Công!
- Hiện tại thì quân đội của mấy người có bao nhiêu binh lính?
Nguyên Mân lạnh lùng hỏi.
- Hồi bẩm Nguyên Công, hiện tại thì quân Ngõa Cương có 8 vạn người.
Ngụy Chinh cung kính hồi đáp.
- Không phải là mới chỉ có 5 vạn người thôi hay sao?
Nguyên Mân lấy ra một phần báo cáo từ nửa năm trước ra xem.
- Mấy tháng này, có rất nhiều anh hào từ khắp nơi đến đầu quân cho Ngõa Cương, chỉ trong vòng thời gian 3 tháng ngắn ngủi, số quân đã tăng thêm 3 vạn người.
Sự tức giận trên khuôn mặt của Nguyên Mân đã giảm đi một chút, ông ta có chút động lòng với 8 vạn quân, nếu như bản thân có được một đội quân như vậy, thì đây sẽ chính là căn cơ để y thành lập vương triều Nguyên Ngụy.
Hơn nữa lão ta cũng không ưa Lý Mật cho lắm, Lý Mật cứ cho là rất nghe lời thì cũng không thể nào so sánh được với người trong gia tộc của bản thân.
- Tại sao Lý Mật lại không cùng ngài quay về?
Nguyên Mân lại tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thân mật hỏi thăm.
Mặc dù ngữ khí của Nguyên Mân không có bất cứ điều gì bất thường nhưng Ngụy Chinh vẫn có thể nhạy cảm cảm nhận được ẩn ý đằng sau ngữ khí này của Nguyên Mân. Y lập tức cả kinh, Nguyên Mân hỏi chuyện này là có ý đồ gì đây?
- Hồi bẩm Nguyên Công, tình hình của nhị tướng quân thì ty chức không được rõ lắm, thời gian mà ngài ấy ở Ngõa Cương Trại cũng không nhiều.
- Như thế này vậy! Chất tôn của ta Nguyên Dũng dũng mãnh thiện chiến, có thể mang binh đánh giặc, ta quyết định sẽ để nó đến Ngõa Cương Trại rèn luyện vài năm gì đó.
Ngụy Chinh lập tức hiểu được ý đồ của Nguyên Mân, ông đang muốn thăm dò ý kiến của quân Ngõa Cương, ông ta muốn cho cháu mình đến Ngõa Cương, e rằng sẽ không đơn giản chỉ là muốn thay thế Lý Mật, e rằng ông ta còn muốn cháu mình thay thế luôn cả Địch Nhượng, triệt để khống chế quân Ngõa Cương.
Trong lòng Ngụy Chinh đang thầm mắng chửi lão cáo già này nhưng trên mặt của y lại không có bất cứ biểu hiện gì, trái lại y vẫn tiếp tục cung kính đáp lại:
- Ngày mai ty chức sẽ quay về Ngõa Cương, Nguyên Công có muốn cháu của ngài cùng đi với tôi không?
- Chuyện này thì cũng không vội, ta vẫn phải bẩm báo lên với hội chủ Độc Cô, ngươi có thể quay về thông báo trước với Địch Nhượng, để y có thể chuẩn bị trước.
- Ty chức đã hiểu, Nguyên Công còn chuyện gì muốn phân phó nữa không?
- Tạm thời thì không có ngươi hãy đi đi!
Ngụy Chinh hành lễ, chậm rãi lui xuống, Nguyên Mân trầm tư chốc lát. Ông ta cũng biết rằng chuyện này nhất định phải được Độc Cô Thuận đồng ý, không phải bất cứ chuyện gì chỉ cần một câu nói của ông ta là giải quyết xong, phẩy tay một cái là được. Nguyên Mân liền rời khỏi phủ Vũ Xuyên ngay lập tức, lên ngựa đi tới phủ Độc Cô.
….
Trong thao trường cưỡi ngựa bắn cung ở phía bắc phủ Vũ Xuyên, hai con chiến mã đang chạy tung vó khiến cho bụi bay mù mịt.
Ngồi trên lưng con chiến mã đi trước chính là Lý Thế Dân, y đang dương cung bắn mũi tên về tấm bia cách đó trăm bước chân. Mũi tên này vô cùng chuẩn xác, bắn trúng hồng tâm, y đắc ý thu cung, quay sang cười nói với một vị kỵ thủ khác:
- Vô Kỵ, đến lượt đệ, để ta xem đệ lợi hại đến đâu!
Kỵ thủ còn lại khoảng 17-18 tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt vuông chữ điền, rất khôi ngô tuấn tú, dưới đôi lông mày đen và thô là đôi mắt tinh anh sắc bén. Gã chính là con trai của Tiền hữu kiêu vệ tướng quân Trưởng Tôn Thịnh, tên là Trưởng Tôn Vô Kỵ, là người cùng học với Lý Thế Dân ở trong phủ Vũ Xuyên. Quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.
Bởi vì quý tộc Quan Lũng dựa vào võ công lập quốc cho nên họ vô cùng coi trọng võ nghệ của thế hệ con cháu, dường như tất cả các con cháu đều phải giỏi cưỡi ngựa bắn tên, tinh thông đao pháp, đương nhiên binh pháp mưu lược cũng là một trọng điểm mà bọn họ cần phải học.
Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ không chỉ học văn thao võ lược, mỗi ngày còn phải dành ra nửa canh giờ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Ngày qua tháng lại, bây giờ hai người họ đã là những cao thủ giỏi tiễn pháp, kỵ thuật.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lớn một tiếng, cưỡi ngựa phi như bay về phía sau hàng chục bước, nằm ngửa trên lưng ngựa, đổi tay bắn tên, rồi chỉ nhìn thấy mũi tên lao ra nhanh như chớp, dù có cách xa hàng trăm bước chân nhưng mũi tên vẫn bắn đúng vào hồng tâm. Đây chính là gia truyền của Trưởng Tôn Vô Kỵ, phụ thân của gã Trưởng Tôn Thịnh chính là thiên hạ đệ nhất tiễn.
- Thế Dân, huynh còn chưa phục hay sao?
Lý Thế Dân cảm thấy tiễn thuật của bản thân không bằng được Trưởng Tôn Vô Kỵ, y liền thu cung cười nói đáp lại:
- Hay là chúng ta so tài binh khí đi! Nếu như đệ cảm thấy ta không được, vậy thì hãy đến so tài với tứ đệ của ta, như thế nào?
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ, giơ hai tay lên:
- Huynh tha cho đệ đi! Đệ vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa, nếu như đệ mà đi so tài binh khí với Huyền Bá, thì khác gì đệ tự đi tìm chỗ chết đâu!
Lý Thế Dân cười ha ha, đúng lúc này thì từ cửa thao trường có một người vội vàng chạy vào, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay về phía này, lớn tiếng gọi:
- Thế Dân!
Lý Thế Dân quay đầu lại thì nhìn thấy tỷ phu Sài Thiệu, y vội vàng quay người xuống ngựa, bước lên nghênh đón:
- Tỷ phu có chuyện gì vậy?
Sài Thiệu quay sang gật đầu và cười với Trưởng Tôn Vô Kỵ, rồi mới nói khẽ với Lý Thế Dân:
- Phụ thân có chuyện tìm đệ, mau quay về ngay!
- Tỷ phu có biết là chuyện gì không?
- Ở đây thì rất khó nói cho rõ ràng được, đệ quay về phủ đi rồi chúng ta nói tiếp!
Lý Thế Dân gật gật đầu, quay đầu lại cười nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Vô Kỵ, ta quay về phủ trước đây, tối nay chúng ta vẫn sẽ uống rượu ở chỗ cũ!
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười rồi chắp tay:
- Không gặp không về!
Lý Thế Dân cùng với Sài Thiệu rời khỏi phủ Vũ Xuyên, đi về phía phủ của mình.