Lý Thế Dân và Sài Thiệu cùng đi đến trước thư phòng của Lý Uyên, thư đồng vội vàng thay bọn họ chạy vào bẩm báo, rồi bước ra hành lễ, cười cười đáp lại:
- Lão gia đang đợi hai vị, hai người hãy mau vào trong đi!
Lý Thế Dân và Sài Thiệu cùng bước vào thư phòng. Sau khi bước vào trong thì Lý Thế Dân phát hiện ra rằng bên trong thư phòng, ngoài phụ thân ra còn có một vị đạo sĩ. Người này khoảng 30 tuổi, dưới cằm có để một bộ râu màu đen dài khoảng nửa thước, đầu đội trúc quan, mặc một bộ áo đạo sĩ của trường phái Thái Cực, rõ ràng bộ áo này trông rất cũ nát nhưng đôi mắt của y lại rất sáng, toát lên một thần thái sáng ngời.
- Hài nhi bái kiến phụ thân!
Lý Thế Dân quỳ xuống trước mặt Lý Uyên, cung kính hành lễ.
Lý Uyên rất thường xuyên quay về kinh thành thăm người thân, mục đích chính là giải tỏa mối nghi ngờ của Dương Quảng đối với ông ta, thêm vào đó, ông ta đã để thê tử và con cái ở lại kinh thành, cứ khoảng 1-2 tháng thì lại quay về kinh thành một lần, và ở lại 3-5 ngày rồi mới quay về Thái Nguyên.
- Ngô nhi, miễn lễ!
Lý Uyên cười cười bảo Lý Thế Dân đứng dậy, rồi giới thiệu luôn vị đạo sĩ bên cạnh với y:
- Vị này là Ngụy đạo trưởng, chính là bạn thân của huynh trưởng con ở núi Ngõa Cương.
Ngụy Trưng thì đã rất quen Sài Thiệu, nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Lý Thế Dân, y vội vàng chắp tay hành lễ:
- Bần đạo Ngụy Chinh, bái kiến nhị công tử!
Lý Thế Dân cười cười đáp lại:
- Thì ra là Ngụy tiên trưởng, không biết huynh trưởng của tôi ở Ngõa Cương có khỏe không?
- Công tử rất tốt, đối nhân xử thế khoan dung độ lượng, trên dưới Ngõa Cương Trại đều rất kính trọng đại công tử.
Lúc này, Lý Uyên lại quay sang nói với Lý Thế Dân và Sài Thiệu:
- Lần này Ngụy đạo trưởng tiến kinh là vì thay Địch Nhượng đến bái kiến tân hội chủ Vũ Xuyên phủ, nhưng ngài ấy mới nhận được một thông tin, Nguyên Mân muốn phái tộc tôn Nguyên Dũng đến Ngõa Cương, rõ ràng là ông ta đang muốn thao túng Ngõa Cương Trại.
Lý Thế Dân và Sài Thiệu ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, nếu mà như vậy thì đại ca Lý Kiến Thành sẽ gặp nguy hiểm mất, Sài Thiệu lập tức la lên:
- Nếu như chuyện này là thật, chúng ta nhất định phải tiêu diệt cái tên Nguyên Dũng này, con đề nghị nên bố trí mai phục dọc đường rồi thủ tiêu luôn, để tránh hậu họa về sau.
Lý Uyên nhìn thấy người con trai thứ trầm ngâm không nói gì liền hỏi:
- Thế Dân, ý của con thế nào?
Lý Thế Dân khom người đáp lại:
- Hài nhi đang nghĩ, nếu như Nguyên Dũng lên Ngõa Cương, chưa chắc đã là một chuyện xấu, ít nhất thì Nguyên Mân sẽ không dám tiết lộ chuyện đại ca đang ở Ngõa Cương.
Lý Uyên gật gật đầu:
- Nhưng con đã nghĩ chưa, một khi Nguyên gia chiếm đoạt được quân Ngõa Cương thì chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta.
Lý Thế Dân lại quay sang hỏi Ngụy Chinh:
- Xin hỏi tiên trưởng, quân Ngõa Cương có khả năng chia quân hay không?
Ngụy Chinh không khỏi âm thầm khen ngợi sự nhạy bén và tinh nhanh của nhị công tử Lý gia. Y trầm tư vuốt râu suy nghĩ rồi nói:
- Chia quân thì sẽ không xảy ra nhưng có một chuyện không bao giờ thay đổi, đó chính là chuyện Nguyên Dũng có đến đó thì cũng sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến địa vị vủa Kiến Thành. Nếu như Nguyên Dũng đại diện cho Vũ Xuyên phủ, vậy thì Kiến Thành sẽ mất đi địa vị đại diện cho Vũ Xuyên phủ, cũng không có lý do gì để chia quân, cho nên cứ cho là Địch tướng quân đồng ý thì những tướng lĩnh khác của Ngõa Cương cũng sẽ không đồng ý, hoặc là làm theo phương án của Sài Thiệu, diệt trừ Nguyên Dũng, hoặc là nghĩ cách kéo dài thời gian Nguyên Dũng đến Ngõa Cương.
Mấy người đều hướng con mắt về phía Lý Uyên, liên quan đến vấn đề này, người có thể đưa ra quyết định chỉ có Lý Uyên mà thôi.
Lý Uyên trầm tư một lát rồi chậm rãi đáp lại:
- Hậu quả giết chết Nguyên Dũng quá nghiêm trọng, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không thể sử dụng cách thức này. Đầu tiên chúng ta hãy cứ cố gắng hết sức nghĩ cách làm chậm thời gian Nguyên Dũng đến Ngõa Cương.
Ông ta đứng dậy và nói:
- Chuyện này không thể chậm trễ được, hiện tại, ta sẽ đến Đậu phủ một chuyến!
….
Một chiếc xe ngựa giản dị, cùng với sự bảo hộ nghiêm ngặt của mấy tên thị vệ mang đao nhanh chóng rời khỏi Lý phủ. Chiếc xe ngựa này không khác với những chiếc xe ngựa đang chạy trên đường lớn, thậm chí nó còn hơi bị cũ nát.
Từ khi Lý Uyên bị Dương Quảng nghiêm khắc răn dạy, ông ta đã sửa đổi thói xa xỉ của mình, mọi hoạt động sinh hoạt thường ngày đã trở nên vô cùng giản dị, thậm chí ông ta còn không uống rượu, tôn trọng người già, kính trọng hiền tài, hoàn toàn khôi phục lại hình tượng người tốt của ông ta trước kia, đồng thời đã dành lại được tình cảm của quan viên trong triều và người dân. Một Lý Uyên khoan dung và độ lượng, hiền đức đã quay trở lại.
Bên trong xe ngựa, trừ Lý Uyên ra thì còn có người con trai thứ Lý Thế Dân, hôm nay y đặc biệt dẫn con thứ Lý Thế Dân đi cùng. Mặc dù, Lý Thế Dân vẫn còn khá trẻ nhưng tính cách thì chẳng khác gì một ông cụ non, trưởng thành và cơ trí hơn những người cùng trang lứa.
Lý Uyên thực sự cảm nhận được sự giúp đỡ đắc lực của người con thứ dành cho mình. Trên thực tế, có rất nhiều chuyện mà ông ta không tiện ra mặt thì ông ta đều nhờ người con trai thứ này đi giải quyết.
- Phụ thân, ngoại tổ phụ sẽ đồng ý giúp đại ca chứ?
Lý Thế Dân hỏi với giọng đầy bất an.
Lý Uyên khẽ cười và nói với Lý Thế Dân:
- Ông nhất định sẽ giúp đỡ huynh trưởng của con, khi xưa chính ông đã khuyên huynh trưởng của con đến Ngõa Cương. Hiện tại quả đào đã chín, Nguyên gia muốn hái đào thì ngoại tổ phụ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
- Hài nhi hiểu, chỉ là chúng ta không đích thân đứng ra giải quyết chuyện này mà lại nhờ ngoại tổ phụ làm, hài nhi cảm thấy có chút không được thấu tình đạt lý cho lắm?
Lý Uyên vuốt râu gật gật đầu:
- Trẻ con dễ dạy!
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn của Đậu phủ, một tên tùy tùng chạy lên trước bậc thềm, không lâu sau thì Đậu Kháng vội vàng chạy ra cửa phủ.
Đậu Kháng là tộc huynh của thê tử Lý Uyên Đậu thị, năm nay khoảng hơn 40 tuổi, y là người có quan hệ rất tốt với Lý Uyên. Dưới thời đại của Tùy Văn Đế, y lần lượt đảm nhiệm hai chức Thứ sử Kỳ Châu và Tổng quản U Châu.
Sau khi Dương Quảng đăng cơ đã công kích quý tộc Quan Lũng, vì lý do này mà Đậu Kháng bị bãi chức. Trước mắt, y đang ở nhà, vô cùng nhàn rỗi, chịu trách nhiệm quản lý tất cả các chuyện của gia tộc, mặc dù gia chủ của Đậu thị là Đậu Khánh nhưng trên thực tế tất cả mọi chuyện của gia tộc đều do Đậu Kháng toàn quyền quyết định.
Đậu Kháng từ đằng xa đã chạy lại cười hỏi:
- Thúc Đức, đệ quay về lúc nào vậy?
Lý Uyên cười ha ha đáp lại:
- Ngay hôm qua đệ mới về tới nơi, lần này về chủ yếu là thăm người thân, nhạc phụ đại nhân của đệ như thế nào, nghe mọi người nói là sức khỏe của người không được tốt lắm?
Ánh mắt của Đậu Kháng vô cùng ảm đạm, lắc đầu:
- Đi vào trong rồi chúng ta nói tiếp!
Lúc này Lý Thế Dân mới hành lễ với cữu phụ. Đậu Kháng dẫn hai cha con Lý Uyên vào trong phủ. Sau khi hai người ngồi ở trong đại sảnh, Lý Thế Dân liền đứng ở sau lưng phụ thân, lúc này Đậu Kháng mới thở dài đáp lại:
- Sức khỏe của gia chủ đúng là không được tốt cho lắm, người vừa mới ngủ, e rằng tạm thời không thể nào gặp được Thúc Đức.
Nói đến đây, Đậu Kháng lại cảm thấy có chút áy náy:
- Hôm nay, Thúc Đức tới nhất định là có chuyện gì đó, đệ không ngại nói cho ta biết chứ?
- Đệ lo lắng Kiến Thành sẽ gặp phải chuyện không may.
Lý Uyên liền đem tin tức mà Ngụy Chinh tiết lộ cho ông ta nói qua một lượt cho y nghe, rồi nói:
- Đệ hi vọng Đậu gia có thể ra mặt, ngăn cản hoặc trì hoãn thời gian Nguyên Dũng đến Ngõa Cương, chuyện này vô cùng quan trọng, hi vọng huynh trưởng có thể chuyển lời đến cho nhạc phụ đại nhân.
- Yên tâm đi, ta nhất định chuyển lời đến cho gia chủ.
Lúc này, Đậu Kháng chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói:
- Gia chủ gửi cho Thúc Đức một món đồ, ta đang định hai ngày nữa sẽ đến phủ của đệ một chuyến, may mà hiền đệ đến đây, ta sẽ đi lấy ngay, hiền đệ ngồi chờ ta một lát.
Đậu Kháng đứng dậy rồi đi về phía hậu viện, trong đại sảnh chỉ còn lại hai cha con Lý Thế Dân. Lý thế Dân liền cúi đầu xuống nói khẽ với phụ thân:
- Ngoại tổ phụ nhất định là vẫn đang thức, hơn nữa còn biết chuyện chúng ta sẽ đến đây nữa.
- Làm sao mà con biết được?
- Vừa rồi cửu phụ rất do dự, nếu như hài nhi đoán không sai, cửu phụ chính là đi gặp ngoại tổ phụ.
Lý Uyên lặng lẽ gật đầu, nhi từ này nói rất đúng, thực ra thì ông ta cũng cảm nhận được chuyện nhạc phụ không muốn gặp mình, chuyện này khiến cho ông ta không khỏi thầm thở dài.
Không lâu sau, Đậu Kháng cầm lấy một chiếc hộp gỗ vội vàng bước vào đại sảnh. Y đem hộp gỗ đưa cho Lý Uyên và nói:
- Đây chính là món đồ mà gia chủ muốn đưa cho Thúc Đức, còn dặn ta phải đích thân trao tận tay cho hiền đệ.
- Đây là cái gì vậy?
Lý Uyên không hiểu hỏi luôn.
- Thúc Đức mang về phủ rồi hãy mở ra xem.
Lý Uyên hiểu được ẩn ý của Đậu Kháng liền nhận lấy chiếc hộp, chắp tay hành lễ:
- Trời cũng đã không còn sớm nữa rồi, vậy thì đệ cũng không dám quấy rầy huynh, đệ xin cáo từ trước!
Đậu Kháng tiễn Lý Uyên ra về rồi mới vội vàng chạy vào trong phủ.
Đúng như suy đoán của Lý Thế Dân, Đậu Khánh quả thực là không có nghỉ ngơi. Lúc này ông ta đang ngồi trong thư phòng đọc sách thư giãn, nhưng trong khoảng thời gian này sức khỏe của Đậu Khánh quả thực là không tốt. Năm nay ông ta liên tiếp đổ bệnh hai lần, ông ta từ chức hội chủ Vũ Xuyên, ít nhiều chuyện này cũng có liên quan đến sức khỏe không được tốt của ông ta.
Lúc này, cánh cửa đã được mở sẵn, Đậu Kháng bước vào và nói:
- Gia chủ, hai người họ đã đi rồi.
Đậu Khánh gật đầu:
- Món đồ đó đã đưa cho Thúc Đức chưa?
- Rồi!
- Vậy thì tốt, ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi đi!
Đậu Kháng do dự một chút, rồi khẽ nói:
- Còn chuyện Nguyên gia cử người đến Ngõa Cương, chúng ta nên làm gì đây?
- Ta có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, ngươi không cần phải lo lắng, đi đi!
Đậu Kháng biết gia chủ nhất định sẽ đi tìm Độc Cô Thuận, cho nên y cũng không tiện nói thêm, bèn hành lễ rồi lui xuống.
Lúc này, Đậu Khánh liền quay sang hỏi tên thư đồng đứng bên cạnh:
- Có chuyện gì?
Thư đồng lấy ra một phong thư:
- Là thư nhanh của Trương cô nương từ Sơn Đông gửi về.
- Đưa cho ta!
Đậu Khánh nhận lấy bức thư của Trương Xuất Trần, ông ta mở bức thư ra và xem một lượt rồi không khỏi khẽ cười:
- Tốt lắm, không ngờ là đã được đóng giữ hai quận Đông Lai và Bắc Hải rồi, dã tâm của tiểu tử này cũng nhanh chóng bộc lộ ra rồi.
Đậu Khánh luôn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Trương Huyễn, cho nên ông ta lệnh cho nghĩa nữ của mình đến Sơn Đông giám sát Trương Huyễn. Mấy ngày hôm trước Trương Xuất Trần gửi thư về, trong thư có nói, Trương Huyễn đã cự tuyệt lời lôi kéo của Bột Hải Hội, Cao Tuệ, điều này khiến cho Đậu Khánh cảm thấy vui mừng. Đến ngay cả lời mời gọi của hội Vũ Xuyên cũng không chấp nhận thì làm sao hắn có thể chấp nhận lời mời của Bột Hải hội, Cao Tuệ đúng là nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.
Đậu Khánh trầm ngâm một lát, nhấc bút lên viết cho Trương Xuất Trần một bước thư ngắn, rồi đem bức thư đưa cho thư đồng:
- Bảo Diễn công tử lập tức gửi bức thư này đến Sơn Đông, đừng có dùng chim ưng gửi thư mà hãy phái người gửi đi.
- Nô tài đã hiểu.
Thư đồng hành lễ, nhận lấy lá thư rồi lui xuống.
Đậu Khánh lại suy nghĩ về chuyện của Lý Uyên. Chuyện của Trương Huyễn là chuyện của sau này còn chuyện của Lý Uyên mới là chuyện lửa sém lông mày. Đậu Khánh khẽ thở dài, cái lão Nguyên Mân này đúng là khiến cho mình phải bất an không yên! Xem ra ngày mai nhất định mình phải đến tìm Độc Cô Thuận.