- Nghe lão gia nói, Trương tướng quân là người Quan Trung?
Từ phu nhân cười hỏi.
- Bẩm lão phu nhân, tại hạ là người Kinh Triệu, nhưng từ nhỏ lớn lên ở quận Hà Nội.
Từ phu nhân gật đầu:
- Khó trách không giống khẩu âm của Kinh Triệu, đúng là khẩu âm của vùng Hà Nội. Không biết trong nhà Trương tướng quân còn có người nào?
Trương Huyễn lại máy móc thuật lại một lần thân thế của hắn, mỗi người đều nói một lần, nói nhiều đến mức ngay cả hắn cũng tin đây là sự thật. Lúc này, Vương phu nhân hỏi:
- Trương tướng quân hẳn là còn chưa đính hôn đúng không?
- Chuyện này. . . . . Thật xin lỗi, Trương Huyễn từ nhỏ đã đính hôn với biểu muội, chỉ do chiến tranh loạn lạc nên gia đình của cậu tạm thời không rõ tung tích.
Sắc mặt của Vương phu nhân lập tức biến đổi, rõ ràng có chút mất hứng, nếu đã đính hôn thì các nàng còn bàn cái gì nữa. Hơn nữa người này cũng không phải là con cháu quý tộc, là con cháu hàn môn bình thường mà thôi, lại dám tự cao tự đại trước Bùi gia, sắc mặt của nàng bắt đầu âm trầm. Lúc này, Bùi Tuyên Khí nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nháy mắt một cái với thê tử, nhắc nàng đừng thất lễ với khách.
Trong lòng Trương Huyễn cười, hắn có thể hiểu được trong lòng Vương phu nhân mất hứng, Vương phu nhân này hẳn là đích nữ của Thái Nguyên Vương thị, đại thế gia nổi tiếng ở Hà Đông, Vương Doãn trong thời tam quốc xuất thân từ Thái Nguyên Vương thị.
Ở trong lòng các nàng thế gia thế phiệt đã sớm thâm căn cố đế, coi trọng môn đăng hộ đối, khinh thường con cháu hàn môn, điều này rất bình thường. Ở thời đại triều Tuỳ này, khiến cho đại thế gia này gả con gái cho con cháu hàn môn, quả thực là một việc không thể tin nổi, trử khi nhà trai phải đặc biệt ưu tú thì mới có ý tưởng lôi kéo, hôm nay Bùi gia mời mình ăn cơm, chính là xuất phát từ loại tâm tính này.
Vì thế hắn hoàn toàn có thể hiểu được biểu hiện bất mãn của Vương phu nhân, cũng sẽ không để ý, gặp người khác cũng sẽ mất hứng, hạ mình mời đối phương đến xem mắt, đối phương lại nói đã đính hôn, đương nhiên sẽ mất hứng. Kỳ thật việc này là do Trương Huyễn cố ý nói như vậy, khiến Bùi gia bất mãn, cuối cùng khéo léo từ chối cuộc hôn nhân này.
Đúng lúc này, từ trong phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, chỉ thấy hơn mười người thị nữ vây quanh Bùi Uẩn từ bình phong đi ra, một thiếu nữ dáng người rất cao dìu đỡ Bùi Uẩn, mọi người đều đứng dậy, đợi khi Trương Huyễn thấy rõ tướng mạo của thiếu nữ, lập tức ngẩn ra, thiếu nữ này hoá ra là cô gái câu cá vừa rồi, hoá ra nàng là cháu gái của Bùi Uẩn.
Bùi Uẩn cười nói:
- Người đã già thì việc càng nhiều, khiến Trương tướng quân đợi lâu.
- Đâu có! Vãn bối cũng là mới đến.
- Trương tướng quân mời ngồi!
Trương Huyễn ngồi xuống, Bùi Uẩn ngồi ở bên cạnh hắn, lúc này, người thiếu nữ kia ngồi ở vị trí bên phải dưới cùng, nàng ta đã thay một thân quần áo, mặc một cái váy dài đỏ thẫm, cạp váy thắt ở dưới nách, lại mặc một áo ngắn tay vải mềm, ở đầu vai và hai tay viền lụa màu vàng, bởi vì dáng người nàng cao, hình thể lớn nên vô cùng gây chú ý với người khác.
Nàng trang điểm, trên mặt đánh một lớp son phấn, càng có khí chất hơn so với vừa rồi câu cá, vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này nụ cười của nàng không sáng lạn như vừa rồi, không liếc nhìn Trương Huyễn, bộ dáng biết điều nhìn xuống dưới mà ngồi xuống ở vị trí gần nhất.
Trương Huyễn nghĩ nàng là nữ nhi của Vương phu nhân, nhưng dường như lại không giống lắm. Vương phu nhân đối xử với nàng rất lãnh đạm, không có cảm giác thân mật như mẹ con bình thường.
Bùi Tuyên Khí cười thấp giọng giới thiệu với Trương Huyễn:
- Ngồi đối diện là tiểu nữ Trí Trí, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi!
Hoá ra cô bé này tên là Bùi Trí Trí, lại là con gái của Bùi Tuyên Khí. Trương Huyễn vừa nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu được, Bùi Trí Trí này không phải là đích nữ, không phải là con gái của Vương phu nhân. Cho nên trên danh nghĩa hai người là mẹ con, lại không có loại thân tình mà mẹ con nên có.
Khó trách họ lãm đạm như vậy, ngay cả lễ nghi tiếp đón cũng không có, có thể thấy được bình thường quan hệ của họ cũng không tốt.
Trương Huyễn tựa như phát hiện ra bí mật gì, thông qua một số chi tiết phát hiện một số gút mắc trong nội bộ của Bùi gia, trong lòng của hắn lập tức có thêm vài phần hứng thú.
Lúc này, một đội thị nữ bưng mâm gỗ sơn đỏ xếp thành hàng mà vào, đặt một mâm thức ăn được làm tinh xảo ở trên bàn của mỗi người, thị nữ ở sau cũng rót đầy rượu cho bọn họ.
Bùi Uẩn cầm chén rượu lên cười nói với Trương Huyễn:
- Hôm nay kỳ thật cũng là gia yến. Không mời khách khác, hy vọng Trương tướng quân thoải mái, giống như ở nhà của mình vậy, nào! Hoan nghênh Trương tướng quân đã đến, chúng ta uống chén này.
Mọi người cầm chén rượu lên đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ tượng trưng. Trương Huyễn lại theo thói quen uống một hơi cạn sạch chén rượu của mình, hắn mới phát hiện chỉ có một mình mình uống cạn sạch rượu, không khỏi hơi xấu hổ, Bùi Trí Trí ngồi đối diện che miệng cười “phì!”, Vương phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Nàng vội vàng cúi đầu.
Bùi Tuyên Khí ôn hòa mà cười nói:
- Uống rượu tùy ý, không có quy củ gì, Trương tướng quân cứ việc sảng khoái mà uống rượu.
Tuy là nói như vậy, Trương Huyễn vẫn cảm thấy mình thất lễ rồi, thế gia danh môn đều vô cùng chú ý khi ăn cơm dự tiệc, uống rượu không được quá nhiều, dùng bữa không được lên tiếng, trong lúc ăn cơm không được nói chuyện. Tất cả mọi người yên lặng uống rượu thưởng thức thức ăn, nếm qua thì dừng, một mâm thức ăn chỉ nếm một chút đã bị thị nữ bưng xuống, thậm chí căn bản không phá hư hình vẽ tinh xảo của thức ăn, giống như đồ ăn chỉ dùng để thưởng thức.
Bữa cơm này Trương Huyễn ăn rất nặng nề, hơn nữa đối diện còn là một nữ nhân trưởng bối, Từ phu nhân thì tốt, trên mặt tươi cười, cười với mình rất hoà thuận, trong lòng Trương Huyễn cũng hiểu được, nếu là vợ lẽ củ Bùi Uẩn, địa vị cũng sẽ không cao lắm, còn lâu mới có thể so sánh với vợ cả.
Về phần Vương phu nhân và Bùi Trí Trí, Trương Huyễn lại cảm thấy giữa hai người bọn họ đang tranh đấu ngầm. Bùi Trí Trí ở bên ngoài không dám xúc phạm Vương phu nhân, nhưng trong lòng lại tràn đầy phản kháng.
Từ cách nàng uống rượu thì có thể thấy được, Vương phu nhân khẽ nhấp một ngụm rượu, nàng liền uống một miệng lớn. Vương phu nhân không chịu phá hư hình vẽ tinh xảo của thức ăn, mà nàng không ăn cũng phải phá huỷ hình vẽ, Trương Huyễn không chỉ một lần thấy Vương phu nhân ném ánh mắt cảnh cáo đến Bùi Trí Trí.
Tuổi tác của Bùi Uẩn đã cao, chỉ ăn một chút liền áy náy với Trương Huyễn cáo lui trước, để Bùi Tuyên Khí tiếp tục dùng cơm với Trương Huyễn.
Ngay sau đó, hai vị phu nhân và Bùi Trí Trí cũng trước sau cáo từ, lúc Bùi Trí Trí rời đi, lại cười trộm với Trương Huyễn, làm một động tác câu cá, Trương Huyễn cũng nhịn không được bật cười, cô gái nhỏ này thực thú vị.
Lúc này, trong Xuân Phong đường cũng chỉ còn lại hai người Bùi Tuyên Khí và Trương Huyễn, Bùi Tuyên Khí nâng chén rượu lên áy náy nói:
- Trương tướng quân chỉ sợ không thích ứng với loại yến tiệc của nhà chúng ta, kỳ thật không sao, phụ thân ta là người tiến bộ, sẽ không quá coi trọng lễ nghĩa, Trương tướng quân chỉ cần ăn uống no nê là được.
Trương Huyễn cười nói:
- Kỳ thật đi dự tiệc cũng không phải là vì ăn, chỉ là muốn gặp mặt, hòa hợp tình cảm, ăn thực không quan trọng.
- Lời này nói không sai, không biết Trương tướng quân cảm thấy tiểu nữ như thế nào?
Trương Huyễn nhớ tới bộ dạng Bùi Trí Trí ôm cá chép vào trong ngực cất tiếng cười to, khẽ cười nói:
- Lệnh ái thẳng thắn sang sảng, là người hào sảng, tính cách như vậy thì người bình thường đều sẽ thích, Bùi sứ quân có một con gái như vậy cũng là may mắn!
- Ha hả! Không thể tưởng được ánh mắt của Trương tướng quân lại nhạy bén như vậy, nàng ấy quả thật tinh nghịch từ nhỏ, tính cách rộng rãi, không thích bị trói buộc, chỉ tiếc mẫu thân của nàng qua đời sớm, ta lại bận việc công, không quan tâm nàng, ngẫm lại trong lòng cũng rất áy náy.
Song phương đều đang thử dò xét, đều không nói toạc ra, Trương Huyễn cũng không từ chối rõ ràng, kỳ thật tính cách của Bùi Trí Trí thẳng thắn mà không già mồm cãi láo, hắn cũng rất thích, chỉ là hắn biết ý nghĩa của cuộc hôn nhân này, hắn không thể quyết định gấp gáp như vậy được.
Bùi Tuyên Khí đương nhiên cũng sẽ không hỏi trực tiếp Trương Huyễn có chấp nhận cuộc hôn nhân này không, chỉ có người dân bình thường mới có thể trực tiếp như vậy, thế gia như bọn họ phải khéo léo kín đáo, hôm nay chỉ là cho song phương gặp mặt, hai bên có chấp nhận hay không còn phải tìm người thứ ba đến kết nối, như vậy cũng không trở mặt lẫn nhau, khó chịu lẫn nhau.
Lại ngồi trong chốc lát, Trương Huyễn liền đứng dậy cáo từ, Bùi Tuyên Khí đích thân tiễn Trương Huyễn ra cửa chính.