Trương Huyễn lại ngây ngẩn cả người, lời này của Bùi Uẩn là có ý gì, chẳng lẽ là muốn mai mối cho mình sao? Hiện tại Trương Huyễn vẫn chưa muốn cưới vợ, huống chi tối hôm qua hắn mới cảm động về tình cảm của Lư Thanh đối với mình, hôm nay lại bàn chuyện hôn nhân, việc này không khỏi rất tổn thương tình cảm của Lư Thanh.
Vấn đề này Trương Tu Đà đã hỏi qua hắn, Vi Vân Khởi hỏi qua, Tần Quỳnh cũng hỏi qua, đều tỏ vẻ bằng lòng mai mối thay hắn, nhưng Trương Huyễn đều có một vài lý do đầy đủ để từ chối, khéo léo từ chối ý tốt của bọn họ.
Trương Huyễn trầm tư chốc lát nói:
- Từ nhỏ ta đã đính hôn với biểu muội, có điều gia đình của cậu cậu tung tích không rõ, không biết sống chết, ta luôn đi tìm bọn họ, chỉ hy vọng có thể đoàn tụ với thân nhân.
Câu trả lời của Trương Huyễn khiến Bùi Uẩn có chút thất vọng, đây chính là ám hiệu từ chối khéo léo của Trương Huyễn với ông ta, nhưng vì nể mặt Bùi Củ, Bùi Uẩn không tiếp tục nói đề tài này nữa. Nếu không phải Bùi Củ một lòng muốn giữ chặt Trương Huyễn, ông ta mới không quan tâm đến kế sách đám hỏi này.
Bùi Uẩn cười, đứng lên nói:
- Tuổi tác của ta đã cao, không thể ngồi lâu ở bên ngoài, ta về phòng trước đây, hiện tại yến tiệc buổi trưa hẳn là đã được chuẩn bị xong, tướng quân có thể đi đến đình Xuân Phong, đợi lát nữa ta thay một bộ y phục liền đến dự tiệc cùng tướng quân, trước xin lỗi không tiếp được rồi.
- Không dám! Bùi đại phu xin tuỳ ý.
Hai thị nữ dìu Bùi Uẩn trở về phòng, lúc này mưa phùn rơi xuống tí tách, nha hoàn vội vàng nói:
- Công tử xin chờ một chút, ta trở về phòng lấy dù đến!
Nha hoàn vội vàng đi, Trương Huyễn không có kiên nhẫn đợi lâu, lững thững đi ra khỏi đình, lại phát hiện Bùi Tín và Bùi Tấn cũng không thấy bóng dáng, trong hoa viên không có một người, hắn không tự chủ được nắm lấy kiếm đeo bên hông, nhưng lập tức lại lắc đầu mỉm cười, tại sao mình lại liên tưởng đến ám sát chứ.
Nha hoàn chưa trở về, Trương Huyễn liền một thân một mình chậm rãi đi xung quanh hồ nhỏ, hồ nước trong veo, một cây cầu bắc qua hồ nước đến cái đình trắng ngọc tinh xảo, hai bên cầu mọc đầy sen, chỉ có điều là đầu mùa xuân nên lá sen còn chưa mọc ra, lá cây héo rũ năm trước còn có thể thấy được ở trong nước.
Một cây liễu ở bên bờ đã hoàn toàn chuyển thành màu xanh lục, Trương Huyễn ngoài ý muốn nhìn thấy một chồi mới nhú trên cây liễu, trong không khí cũng có một tia ấm áp. Trong lúc vô tình mùa xuân không ngờ đã đến rồi.
Lúc này, Trương Huyễn thấy cách đó không xa một ông lão đánh cá mặc áo tơi, đầu đội nón tre đang ngồi ở bên hồ nhỏ câu cá. Trương Huyễn lập tức có thêm vài phần hứng thú. Bước nhanh đi đến phía sau ông lão đánh cá, thăm dò nhìn vào trong giỏ của ông lão đánh cá. Trong lòng của hắn không khỏi có chút thất vọng, chỉ có mấy con cá nhỏ như lá liễu, xem ra thu hoạch không tốt lắm.
- Dùng cần câu dài hơn nữa thì tốt hơn. Hiện tại nước vẫn còn tương đối lạnh, cá lớn bình thường đều ở giữa hồ.
Trương Huyễn có ý tốt nhắc nhở một câu. Ông lão đánh cá lại không thèm để ý, Trương Huyễn mất mặt, lắc đầu xoay người muốn đi. Đúng lúc này, phao câu bị kéo mạnh xuống, ông lão đánh cá vội vàng đứng lên muốn kéo cần câu, không ngờ lại kéo không nổi, là một con cá lớn mắc câu rồi.
Ông lão đánh cá hét rầm lên, liên tục hô:
- Mau! Mau giúp ta một chút!
Trương Huyễn lập tức ngây ngẩn cả người, ông lão đánh cá này lại là một nữ tử trẻ tuổi, hắn chần chừ một chút, vẫn tiến lên giúp nàng bắt được cần câu:
- Chậm một chút, đừng kéo căng dây quá mà đứt.
Trương Huyễn có một chút kinh nghiệm câu cá, hắn thật cẩn thận từ từ kéo dây câu lên bờ, một con cá chép nặng hơn mười cân rốt cục lộ ra mặt nước. Nữ tử trẻ tuổi vui mừng đến hét to một tiếng, tiến lên bắt lấy con cá chép, ôm chặt trong lòng ngực, ngay cả nón tre trên đầu cũng không chú ý rơi xuống.
Lúc này Trương Huyễn mới nhìn rõ bộ dáng của thiếu nữ trẻ tuổi này, nàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người rất cao, dựa theo tiêu chuẩn của đời sau thì ít nhất là khoảng một mét bảy mươi lăm, bả vai tròn và rộng, mặt tròn, mũi cao thẳng, ngũ quan rõ ràng, hai hàng lông mày như vẽ, một đôi mắt hạnh vô cùng sáng ngời. Lúc này trên mặt nàng hiện lên nụ cười rạng rỡ, câu được một con cá lớn nặng mười cân khiến nàng thoải mái cười to.
Tuy rằng bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng cảm giác đầu tiên của Trương Huyễn đó là đây là một tên tiểu tử giả mạo, nữ tử ở thời đại này rất ít người sảng khoái sáng sủa giống như nàng, lại mặc áo tơi nón tre của ông lão đánh cá đến hồ nước câu cá.
Lúc này, một nha hoàn cầm dù vội vàng chạy tới, nàng khiếp đảm nhìn thoáng qua Trương Huyễn, la lên với thiếu nữ:
- Cô nương mau trở về đi thôi! Phu nhân tìm xung quanh không thấy người, đang nổi giận đấy.
Thiếu nữ mất hứng bĩu môi, ôm cá đi theo nha hoàn chạy vào trong viện, nhưng chạy được hai bước, nghĩ tới gì đó, lại chạy về bên hồ đem cá chép thả lại trong hồ, quay đầu cười nói với Trương Huyễn:
- Phiền vị công tử này thả hết cá trong giỏ giúp ta, đa tạ!
- Không thành vấn đề, nón tre của cô nương để quên này.
Một câu nhắc nhở thiếu nữ, nàng vội vàng cởi áo tơi xuống, đưa cho nha hoàn, sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới vội vàng đi vào trong nội trạch.
Trong hậu hoa viên lại khôi phục sự yên lặng, Trương Huyễn lắc đầu, đi đến mép nước thả mấy con cá nhỏ trong giỏ xuống hồ. Lúc này, Bùi Tấn vội vàng đi tới, phía sau đi theo hai tiểu nha hoàn, cầm theo dù giấy, Bùi Tấn áy náy nói:
- Thật xin lỗi, ta còn tưởng rằng công tử ở trong nội đường, đi một vòng cũng không tìm thấy, để công tử mắc mưa rồi.
Trương Huyễn cười nói:
- Một chút mưa mà thôi, thật sự không sao.
- Như vậy sao được, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời công tử theo ta tới Xuân Phong đường.
Trương Huyễn tiếp nhận cái dù, theo sau Bùi Tấn đi về hướng Xuân Phong đường ở phía đông nam hoa viên.
Xuân Phong đường là phòng ăn nhỏ của Bùi phủ, bình thường dùng để chiêu đãi khách quý, phòng ăn được bố trí vô cùng thanh nhã, ở giữa đặt một tấm bình phong bạch ngọc, trước tấm bình phong đặt sáu cái bàn nhỏ gỗ hoa lê tinh xảo, chén bạc đũa ngọc đều được sắp xếp chỉnh tề, hai bên đứng một loạt thị nữ có dung mạo xinh đẹp.
Trong phòng ăn đã ngồi ba người, bên phải là hai phu nhân trung niên, đều mặc váy dài xinh đẹp, trang điểm ung dung hoa quý, ngồi nghiêm trang ngay ngắn ở trên ghế. Ngồi gần nhất ở phía bên phải là một nam tử trung niên, không đến năm mươi tuổi, bộ dáng hiền lành, mắt mũi có vài phần tương tự như Bùi Tấn, hẳn là nhân vật quan trọng của Bùi gia, nhưng thoạt nhìn lại như một thương nhân bình thường.
Bùi Tấn thấp giọng giới thiệu với Trương Huyễn:
- Vị kia là gia phụ!
Trương Huyễn âm thầm gật đầu, hoá ra người đàn ông trung niên này chính là Thái Thú quận Thượng Đảng Bùi Tuyên Khí, là đứa con trai cả của Bùi Uẩn, không biết hai vị phu nhân đối diện là ai?
Lúc này, Bùi Tuyên Khí bước nhanh ra ngoài, chắp tay cười nói:
- Khiến Trương tướng quân đợi lâu!
Trương Huyễn vội vàng đáp lễ:
- Hôm nay thật sự quấy rầy bá phụ!
- Đâu có! Đâu có! Là do chúng ta chậm trễ khách quý.
Lúc này, hai quý phu nhân cũng đứng lên, Bùi Tuyên Khí giới thiệu, Trương Huyễn mới biết được hai phu nhân có tuổi tác không cách nhau nhiều lắm lại là mẹ chồng con dâu, người hơi chút lớn tuổi là tái giá của Bùi Uẩn - Từ phu nhân, mà người còn lại lại là thê tử Vương phu nhân của Bùi Tuyên Khí, là mẹ của Bùi Tấn.
Điều này làm cho Trương Huyễn có chút kì quái, bình thường khi gia đình giàu có mời khách dùng cơm, nếu khách không dẫn theo nữ quyến thì chủ nhà cũng sẽ không để nữ quyến tham dự, mà tiếp khách bình thường. Giống như mẹ chồng con dâu của Bùi phủ tham dự, như vậy liền biến thành gia yến, điều này thực khiến cho Trương Huyễn có chút không thoải mái.
Trương Huyễn và mọi người thi lễ xong thì ngồi xuống, bình thường khách nam ngồi phía bên phải, khách nữ ngồi ở phía bên trái. Trương Huyễn ngồi ở vị trí chính giữa bên phải, đây là vị trí của khách quý, ngồi ở vị trí chủ toạ là Bùi Uẩn, tiếp theo là Bùi Tuyên Khí. Lúc này Trương Huyễn phát hiện nhà gái còn thiếu một người, ở đối diện Bùi Tuyên Khí.
Lúc này, Trương Huyễn bỗng nhiên hiểu được. Không phải là mời khách ăn cơm, rõ ràng là xem mắt. Hắn lập tức hiểu được tại sao Bùi Uẩn hỏi mình đã đính hôn chưa? Nhưng hắn rõ ràng đã nói cho Bùi Uẩn mình đã đính hôn rồi, chẳng lẽ Bùi Uẩn muốn mình huỷ hôn hay sao?
Đương nhiên. Đây là một loại lôi kéo của Bùi gia với mình, dùng phương thức hôn nhân buộc chặt mình vào Bùi gia, đây là phương thức thường dùng nhất trong các triều đại, cũng là phương thức hiệu quả nhất, từ thời cổ đến hiện đại đều giống nhau.
Chỉ có điều Trương Huyễn không quá thích đám hỏi với Bùi gia, việc này đương nhiên là do hắn đã có ước định với Lư Thanh, quan trọng hơn là bây giờ Trương Huyễn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thành gia, chuyện này bảo hắn làm sao bây giờ?
Hai vị phu nhân nhìn nhau, cùng nhau gật đầu, các nàng hiển nhiên rất hài lòng về tướng mạo và khí chất của Trương Huyễn, đây là chắc chắn rồi. Mặc dù Trương Huyễn là người luyện võ, nhưng trên người hắn lại không có loại thô lỗ của người luyện võ, thoáng có chút trong sáng nho nhã, nhưng trong nho nhã lại không mất cương nghị, là một loại đại khí, cho một loại cảm giác rất khác biệt.