Lúc này, A Viên thi lễ chậm rãi lui xuống, Thôi phu nhân nhìn bóng lưng của nàng, nhướn mày:
- Sao nàng còn ở nơi này? Ta nhớ nàng là nha hoàn của La gia mà!
- Mẫu thân, ta rất thích nàng, bảo nàng tạm thời ở chỗ của ta đi!
Loại chuyện nhỏ nhặt này Thôi phu nhân sẽ không để ở trong lòng, bà cười cười hỏi:
- Thanh nhi, gần đây có đi ra ngoài chơi với bạn không?
- Trước kia còn Vân muội thì thường cùng nàng đi ra ngoài một chút, năm nay chưa đi.
- Nếu rảnh thì hãy đi ra ngoài giải sầu, hiện tại đã là đầu xuân rồi, cũng có thể ra khỏi thành đạp thanh, để biểu huynh Văn Tượng đi với con, con thấy thế nào?
Sau một lúc lâu Bùi Thanh không hé răng, hoá ra mẫu thân tìm mình nói chuyện phiếm, vẫn là vì việc đó. Nàng đã nói vài lần, tại sao mẫu thân còn chưa từ bỏ ý định chứ?
Bùi Thanh nhẹ nhàng cắn môi dưới nói:
- Mấy ngày nay thân thể con không tốt lắm, tạm thời không muốn đi ra ngoài, sau này hãy nói đi!
Thôi phu nhân rất khôn khéo, lập tức hiểu được tâm tư của con gái, cười nói:
- Thật là một đứa ngốc, biểu huynh của con cao lớn anh tuấn, học thức uyên bác, đối xử với người cũng tao nhã, quan trọng hơn là một lòng với con. Một vị hôn phu như vậy con tìm ở chỗ nào chứ? Thế gia khác muốn bám còn không được, nương chỉ sợ con còn trẻ hồ đồ, bỏ qua mối nhân duyên tốt này.
- Ý tốt của mẫu thân con hiểu được, nhưng con thực sự không thích biểu huynh, không phải loại thích của tình yêu, trong lòng con y chỉ là huynh trưởng, làm sao có thể bàn chuyện hôn nhân với huynh trưởng chứ?
Thôi phu nhân có chút không vui, theo lý, làm mẫu thân, bà ta không cần suy xét đến suy nghĩ của con gái, chỉ cần lệnh của cha mẹ, có mai mối thì con gái không muốn lấy chồng cũng phải gả, nhưng trượng phu lại không thích cháu trai Thôi Văn Tượng của bà ta. Nói y quá dối trá, không đủ phúc hậu, vì thế vẫn không chịu đồng ý cuộc hôn nhân này, thà rằng gả con gái cho con cháu khác của Thôi thị.
Nhưng vấn đề là Thanh nhi chỉ có thể gả cho người thừa kế vị trí gia chủ của Thôi gia, ngoại trừ Thôi Văn Tượng thì con cháu khác của Thôi thị cũng không có tư cách này. Vì thế khiến cho Thôi thị rất là buồn rầu. Huynh trưởng luôn mãi giao phó cho mình. Mình lại không thuyết phục được trượng phu, bà ta chỉ có thể hy vọng con gái đồng ý, vậy trượng phụ sẽ dễ nói, không ngờ con gái cũng một mực từ chối. Thực khiến Thôi thị cảm thấy căm tức.
- Thanh nhi, chẳng lẽ lời của mẹ con cũng không chịu nghe sao?
Lư Thanh vội vàng đứng dậy thi lễ với mẫu thân:
- Mẫu thân đại nhân nói, con gái sao dám không nghe, chỉ có điều việc hôn nhân đại sự không phải là việc nhỏ. Nương hãy để cho con gái tự chọn lang quân mình thích đi!
- Ngươi thích ai, ngươi nói cho nương trước đi!
Trong lòng Thôi thị bắt đầu có hoài nghi. Con gái kiên quyết từ chối lời cầu hôn của Văn Tượng, có phải trong lòng nàng có người rồi hay không?
Trong lòng Lư Thanh nhảy dựng, mẫu thân không ngờ đã bắt đầu hoài nghi mình. Nàng đương nhiên không thể thừa nhận mình thích Trương Huyễn, quan trọng hơn là lúc trước việc Trương Huyễn cứu mình chỉ có phụ thân cùng tổ phụ biết, ngay cả mẫu thân cũng không biết, nàng không thể để lộ bí mật này.
Lư Thanh do dự một chút nói:
- Kỳ thật không phải con thích ai đâu. Con thích lang quân có văn võ toàn tài hơn, văn có thể thông kim bác cổ, võ có thể an bang định quốc, tốt nhất vẫn là anh hùng trong thiên hạ. Những điều kiện này biểu huynh đều không phù hợp, mặc dù huynh ấy đọc sách không ít, nhưng cũng chỉ có mệnh quan lại bình thường, không có tài năng làm tể tướng. Huynh ấy không đáp ứng được điều kiện của con.
Thôi thị nghe được ngây ngẩn cả người, không ngờ tầm mắt của con gái lại trở nên cao như vậy, tại sao mình lại chưa từng phát hiện chứ? Thôi thị một lúc lâu mới cười khổ nói:
- Thanh nhi, vẫn là nên thực tế một chút, con quên ước định hôn nhân của hai nhà Lư Thôi rồi sao?
- Con gái đương nhiên biết, nhưng trong ước định chỉ nói là đích tử và đích nữ của hai nhà Lư Thôi cưới gả lẫn nhau, Lư gia cũng không phải chỉ có con gái là đích nữ, Vân muội cũng là đích nữ, Phượng nhi cũng là đích nữ, còn có đích nữ của Bắc Bình Đường và Yến Sơn Đường, các nàng cũng có thể gả cho Thôi gia, vì sao nhất định phải nhắm vào con chứ?
- Ai bảo phụ thân ngươi là gia chủ của Lư thị!
Thôi thị rốt cục mất đi kiên nhẫn, bà ta bỗng đứng lên:
- Đợi Văn Tượng thi khoa cử xong, con hãy đi đạp thanh với nó, không đi cũng phải đi, chuyện này quyết định như vậy đi.
Thôi thị không nghe con gái phản đối, phất ống tay áo, nổi giận đùng đùng rời khỏi. Lư Thanh liên tục quát to mẫu thân, Thôi thị cũng không thèm để ý nàng ta, bước nhanh đi xuống lầu. Lư Thanh nhìn mẫu thân đi xa, nàng cũng quyết định, nàng tuyệt đối không khuất phục dưới áp lực của mẫu thân, đi đạp thanh với tên Thôi Văn Tượng kia.
Tuy rằng bề ngoài của nàng nhu nhược, nhưng nguyên tắc của nàng lại vô cùng cứng rắn, tuyệt không nhượng bộ.
***
Phủ trạch của Bùi Uẩn nằm ở phường Chính Bình trong Lạc Dương, là một toà nhà lớn chiếm gần trăm mẫu đất, đây cũng là phủ trạch mà Dương Quảng ban cho Bùi Uẩn, là toà nhà lớn nhất trong tất cả các toà nhà ban thưởng, cũng thể hiện ra sự coi trọng của Dương Quảng đối với Bùi Uẩn.
Buổi sáng, Trương Huyễn cùng với Thôi Tín đi tới phủ trạch của Bùi Uẩn, Trương Huyễn có ấn tượng rất tốt với Bùi Uẩn, lúc trước trong vụ án Thiên Tự Các Bùi Uẩn không khuất phục dưới áp lực của Vũ Văn Thuật, thay mình chủ trì công đạo.
Sau này Lai Hộ Nhi bị giam vào ngục, cũng là Bùi Uẩn tra vụ án này, cuối cùng khiến Lai Hộ Nhi có thể thoát án về quê dưỡng lão. Đương nhiên, chủ yếu là thiên tử Dương Quảng thả Lai Hộ Nhi một con ngựa, nhưng nếu như là Vũ Văn Thuật tra án, cho dù Dương Quảng muốn thả Lai Hộ Nhi, Lai Hộ Nhi cũng không chắc có thể còn sống ra khỏi nhà giam, hoặc là sợ tội tự sát, hoặc là bất hạnh chết bệnh. Bùi Uẩn cuối cùng đã bảo vệ được một mạng của Lai Hộ Nhi.
Tuy nhiên Trương Huyễn có chút không rõ, cho dù là dự tiệc thì cũng phải đi phủ đệ của Bùi Củ, đến phủ đệ của Bùi Uẩn làm gì, hắn và Bùi Uẩn cũng không có liên quan gì.
- Trương tướng quân không cần phải lo lắng, chủ yếu là nhị tổ phụ ta muốn làm quen với Trương tướng quân, vốn muốn mời khách ở phủ trạch chúng ta, nhưng không tiện lắm. Vì thế liền chuyển tới phủ của nhị tổ phụ, kỳ thật đều giống nhau cả.
- Lệnh tổ buổi trưa hôm nay cũng có mặt sao?
- Thật không khéo, trưa nay tổ phụ có việc trong triều, không thể đến được, chỉ có nhị tổ phụ thôi.
Không bao lâu, hai người liền đi tới trước cửa lớn của Bùi phủ, chỉ thấy một gã công tử tuổi trẻ đang chờ trước cửa lớn, là cháu trai Bùi Tấn của Bùi Uẩn, cũng là đích trưởng tôn của gia tộc Bùi thị, không đến ba mươi tuổi, dáng người bình thường, dung mạo thanh tú, vô cùng tao nhã, hiện tại đảm nhiệm chức vụ Thái phó Tự thừa.
- Huynh trưởng, vị này chính là Trương tướng quân!
Bùi Tín giới thiệu với gã.
Bùi Tấn vội vàng tiến lên hành lễ nói:
- Tại hạ Bùi Tấn, kính đã lâu đại danh của tướng quân.
Trương Huyễn vội vàng xoay người xuống ngựa thi lễ:
- Hóa ra là Tấn công tử, Trương Huyễn hữu lễ.
- Trương tướng quân mời!
Trương Huyễn trong vòng vây của Bùi Tín và Bùi Tấn đi vào Bùi phủ, có lẽ là do Bùi phủ quá lớn, trên đường đi không nhìn thấy nhiều người, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một vài nha hoàn và tôi tớ đi ngang qua, thi lễ với bọn họ.
Nhưng đi đến trước cửa lớn của hậu trạch, Trương Huyễn do dự một chút, dừng bước, làm người ngoài, hoặc là làm một tên nam tử người ngoài, hắn không nên tiến vào hậu trạch của người khác, đây là loại lễ phép tối thiểu.
Bùi Tấn nhìn ra Trương Huyễn do dự, liền cười nói:
- Chỉ cần có chủ nhân mời, tiến hậu trạch cũng không sao, ngọ yến hôm nay được tổ chức ngay tại hậu trạch trong hoa viên, Trương tướng quân không vào sao được.
- Một khi đã như vậy, Trương Huyễn thất lễ.
Trương Huyễn một lòng yên tâm, liền theo sau huynh đệ Bùi thị đi đến hậu hoa viên.
Hậu hoa viên của Bùi phủ có một hồ nước lớn khoảng mười mẫu đất, bốn phía đủ loại cây cối xanh um tươi tốt, mấy ngọn núi giả được xây dựng để trang trí thêm cho đình nhỏ. Lúc này cách thời gian dùng cơm còn sớm, Bùi Tấn cười nói:
- Tổ phụ ta đang nghỉ ngơi ở đình phía trước, nếu Trương tướng quân có hứng thú, không ngại cũng đi ngồi một chút!
Đây là Bùi Uẩn đang uyển chuyển mời mình, Trương Huyễn vui vẻ cười nói:
- Chỉ sợ quấy rầy lệnh tổ nghỉ ngơi!
Tuy là nói như vậy, Trương Huyễn vẫn không nhanh không chậm đi đến đình ở phía trước.
Một ngôi đình bốn phía có cửa sổ hình bát giác, Bùi Uẩn mặc một thân thiền y sợi đay, đầu đội bình khăn, đang nhàn nhã ngồi trước chậu than đọc sách. Hôm nay là ngày nghỉ, ngoại trừ những trọng thần thì những đại thần khác đều nghỉ ngơi ở nhà.
Trương Huyễn đi tới cửa trước, khom người nói:
- Bùi đại phu, vãn bối Trương Huyễn cầu kiến!
- Trương tướng quân mời vào!
Trương Huyễn đi vào đình, khom người thi lễ:
- Tham kiến Bùi đại phu!
- Trương tướng quân, chúng ta lại gặp mặt.
Bùi Uẩn cười tủm tỉm khoát tay chặn lại:
- Mời ngồi!
Trương Huyễn ngồi xuống ghế đệm, áy náy nói:
- Đại phu khó được nghỉ ngơi, Trương Huyễn lại mạo muội tới cửa, quấy rầy rồi.
- Là ta mời tướng quân tới cửa, hẳn là ta mạo muội mới đúng. Đúng rồi, ta muốn chúc mừng tướng quân thăng chức. Tướng quân tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm Hổ Bí lang tướng, đây là việc chỉ có hoàng tộc mới có thể làm được.
- Đây là ưu ái của Thánh Thượng, Trương Huyễn hổ thẹn không dám nhận!
- Ngươi rất khiêm tốn, điểm này rất tốt, người trẻ tuổi khó được nhất chính là khiêm tốn, nhìn ra được tướng quân là một người chững chạc, không biết trong nhà tướng quân còn có ai?
Trong lòng Trương Huyễn nhảy dựng, tại sao lại hỏi về người nhà của hắn, vấn đề này là việc hắn không thích trả lời nhất. Nhưng vấn đề này hắn đã trả lời bao nhiêu lần, đã sớm học thuộc lòng.
- Cha mẹ của vãn bối chết sớm, sống với cậu, nhưng loạn phỉ tạo phản, nhà đã bị đốt thành đất trống, tung tích của cậu mợ không rõ, kỳ thật Trương Huyễn không còn một người thân nào cả.
Bùi Uẩn gật đầu thở dài:
- Như vậy thật bất hạnh! Ai! Trộm cướp nghịch tặc lầm than sinh linh, bao nhiêu người cửa nát nhà tan giống như tướng quân, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tướng quân cũng đã đến lúc bàn chuyện hôn nhân, không biết tướng quân đã đính hôn hay chưa?
Nói xong, ánh mắt Bùi Uẩn sáng ngời nhìn chăm chú vào Trương Huyễn.