Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 295 - Chương 254: Tín Vật Đặc Biệt

Chương 254: Tín vật đặc biệt
Chương 254: Tín vật đặc biệt

A Viên lắc đầu:

- Từ sau khi theo công tử, ta đã không có tin tức của bọn họ nữa. Công tử hỏi bọn họ để làm gì? Ta không muốn trở về.

Bây giờ A Viên đang sống rất thoải mái ở Lư phủ, nàng không phải là nha hoàn của Lư phủ, có Lư Thanh tiếp nhận và bảo vệ, nàng giữ một loại địa vị nửa chủ nhân, ngay cả tiểu nha hoàn địa vị thấp cũng phải thi lễ với nàng, gọi nàng một tiếng cô nương.

So với bị kì thị địa vị ở La phủ, quả thực cách biệt một trời một vực, quan trọng hơn là Trương Huyễn đối xử với nàng rất tốt, chưa từng xem nàng là tôi tớ, nàng lại không phải là kẻ ngốc, làm sao còn muốn trở về La phủ, hơn nữa trở về La phủ cũng không có vị trí của nàng.

Trương Huyễn không biết được tâm tư của A Viên, hắn chỉ suy nghĩ La Thành có đến Lạc Dương hay không. Theo lý, La Thành nhất định cũng sẽ tham gia hội Anh Hùng lần này, La Thành sẽ không từ bỏ loại cơ hội lập uy này. Nhưng hội Anh Hùng sắp tới rồi, La Thành đến bây giờ vẫn chưa thấy đến.

- Công tử, ta phải về rồi, người có cái gì muốn ta mang về cho Lư cô nương không?

A Viên nhỏ giọng hỏi.

Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút, hắn mở hòm ra, từ trong một cái hộp ngọc ở dưới đáy hòm lấy ra một viên đạn được bọc kĩ càng, lại bỏ vào trong một cái hộp nhỏ, đưa cho A Viên:

- Em nói với Lư cô nương, đây là vật ta quý trọng nhất, đưa cho nàng, nói nàng cất giữ thật tốt.

A Viên tươi cười rạng rỡ, đưa vật mình quý trọng nhất cho cô nương, chứng tỏ trong lòng công tử vẫn có cô nương, nàng vội vàng nhận cái hộp nhỏ bỏ vào trong lòng ngực:

- Ta biết rồi!

Trương Huyễn không kìm nổi nhéo khuôn mặt tròn non nớt như trứng của nàng, cười nói:

- Thay ta chăm sóc cho Lư cô nương thật tốt, tương lai ta sẽ gả em cho người tốt.

A Viên lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, dậm chân gắt giọng:

- Công tử lại đùa giỡn với người ta!

Trương Huyễn cười ha hả, tiễn nàng ra cửa, nhìn A Viên lên xe ngựa, Trương Huyễn chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hô:

- Vật đó không được tiếp xúc với lửa, nói nàng ấy chú ý, nhất định đừng để rơi vào trong chậu than.

- Công tử yên tâm đi!

Xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy về phía ngoài cửa phường, dần dần đi xa.

Lúc này Tần Quỳnh và Tần Dụng vừa lúc trở về. Tần Quỳnh quay đầu lại kỳ quái nhìn thoáng qua xe ngựa, cười nói với Trương Huyễn:

- Không thể tưởng tượng được Nguyên Đỉnh còn có bí mật ở kinh thành.

Mặt Trương Huyễn hơi nóng lên, hắn mỉm cười hai tiếng, chuyển hướng đề tài hỏi:

- Cha con các huynh đi chơi ở nơi nào vậy?

Tần Dụng vui rạo rực mà đưa một cây đao cho Trương Huyễn:

- Phụ thân dẫn ta đi mua đao. Nhị thúc thấy cây đao này như thế nào?

Trương Huyễn tiếp nhận đao cười nói:

- Không phải nói trước là ta sẽ cho cháu một thanh đao sao? Sao lại nóng vội như vậy?

- Luôn làm phiền Nguyên Đỉnh, thật ngại quá. Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi liền dẫn y đi dạo ở cửa hàng binh khí, lại tìm được một thanh đao tốt. Mười lượng vàng, Nguyên Đỉnh thấy thế nào?

Tần Quỳnh được ban thưởng năm trăm lượng hoàng kim, lập tức trở nên dư dả, liền muốn mua đồ cho con trai, vừa lúc Tần Dụng cần một cây đao. Cha con bọn họ liền đi cửa hàng binh khí ở phía nam thành.

Lúc trước Trương Huyễn từng có kinh nghiệm về việc này, cũng biết cửa hàng binh khí ở thành nam có đôi khi có thể mua được thứ tốt. Hắn chậm rãi rút ra chiến đao, chỉ thấy thanh hoành đao này nặng khoảng chừng mười cân, dùng thép ròng tạo ra. Hàn quang lóng lánh, vô cùng sắc bén, tạo hình lưu loát, hiển nhiên là do thợ giỏi tạo ra, Trương Huyễn lập tức khen:

- Quả nhiên là một thanh đao tốt!

Hắn trả đao lại cho Tần Dụng cười nói:

- Mua được giá mười lượng vàng, ngươi lời to rồi đấy!

Tần Dụng không để ý nói:

- Phụ thân cũng nói giá của nó không chỉ mười lượng vàng, một cây đao cực tốt.

Lúc này, Tần Quỳnh thấp giọng hỏi:

- Hiện tại Tuấn Đạt như thế nào rồi?

- Hẳn là đang ngủ đi! Ta không nghe thấy có động tĩnh gì, chờ y tỉnh rượu sẽ trở nên lý trí, kỳ thật cho dù y thăng chức, cũng là chức tán quan giống Sĩ Tín, chức quan không có khả năng lại tăng lên nữa, y cũng vừa mới thăng lên làm Võ dũng lang tướng.

- Đại soái cũng nói như thế, dưới lang tướng thì dễ dàng thăng chức, nhưng từ lang tướng thăng lên sẽ rất khó.

Ba người trở về phủ, Tần Quỳnh lại cười hỏi:

- Ngày mai Nguyên Đỉnh có rảnh không?

- Trưa mai ta có chút việc, Thúc Bảo có chuyện tìm ta sao?

- Cũng không phải, ngày mai ta muốn dẫn Xảo Lang đi dạo một chút ở ngoại ô thành Lạc Dương, vốn muốn đi cùng với Nguyên Đỉnh, nhưng nếu đã có việc thì hôm khác cũng được.

- Dù sao hội Anh Hùng còn sớm, còn có cơ hội, hai ngày nữa chúng ta cùng đi Long Môn chơi một chút.

Ba người đi vào đông viện, đều tự trở về tiểu viện của mình, Trương Huyễn còn chưa viết xong thư cho Vi Vân Khởi, hắn chạy trở về tiếp tục viết thư.

***

A Viên trở lại Lư phủ, đi thẳng tới tú lâu của Lư Thanh, tú lâu của Lư Thanh được thiết kế tinh xảo mà thanh lịch, tuy nhiên thời đại Tùy Đường không giống đời sau đánh giá là có ràng buộc rất mạnh với tiểu thư của thế gia, không được rời khỏi phủ đệ nửa bước. Hơn nữa triều Tuỳ chịu ảnh hưởng của văn hoá Tiên Ti rất sâu, nữ tử đều có được tự do nhất định, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn thì có thể ra ngoài thành đi dạo với bạn bè, có thể đi dạo đêm xem đèn trong ngày thượng nguyên, trung nguyên và các ngày hội khác, thậm chí còn có thể đi cùng với nam tử.

Nhưng sau khi Lư Thanh đến Lạc Dương cũng rất ít đi, bình thường đều là bạn bè đến phủ tìm nàng nói chuyện phiếm. Ngược lại Thôi Văn mời nàng ngồi thuyền xem đèn vào đêm Nguyên Tiêu, cũng bị Lư Thanh khéo léo từ chối, nàng biết Thôi Văn đang suy nghĩ gì, tuyệt đối sẽ không cho y bất cứ cơ hội nào.

Lúc này trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lư Thanh còn chưa nghỉ ngơi, đang hết sức chăm chú ngồi ở dưới đèn thêu một cái khăn tay, nàng mặc một váy ngắn thêu hoa màu vàng, vai viền lụa đỏ, mái tóc mềm mại được búi lên, lộ ra cái cổ tuyết trắng như thiên nga. Dung nhan của nàng vẫn vô cùng xinh đẹp như trước, da thịt trắng nõn như tuyết, chỉ có điều hơi gầy, nhưng càng hiện ra khí chất cao nhã dịu dàng của nàng.

Lư Thanh thêu rất tập trung, vì thế khi A Viên đi vào trong nhà nàng cũng không có chú ý tới.

- Cô nương, ta đã trở về!

A Viên nhỏ giọng nói.

- Ừ!

Lư Thanh bỏ khung thêu xuống, cười nói:

- Ngươi đi ra ngoài sao? Ta cũng không biết.

- Ta đi đến thành nam xem cửa hàng, cô nương, ta gặp được Trương công tử rồi.

Trong lòng Lư Thanh nhảy dựng, nàng vội vàng nghiêng đầu đi, sau một lúc lâu mới dường như không có việc gì hỏi:

- Trương tướng quân thực đã đến kinh thành sao?

- Ngài ấy nói vừa đến đây được vài ngày, bận rất nhiều việc, vẫn chưa kịp đến Lư phủ thăm hỏi, ngài ấy nói qua mấy ngày nhất định sẽ đến.

- Ngươi nhắc tới ta trước mặt huynh ấy sao?

Lư Thanh cố gắng duy trì một loại giọng điệu bình tĩnh, ở trước mặt A Viên, nàng ít nhiều vẫn có chút kiêu ngạo.

- Đương nhiên có nhắc tới cô nương, ta nói với ngài ấy…

A Viên hiểu rất rõ tính kiêu ngạo của Lư Thanh, cố gắng hết sức tìm kiếm một số lời không kích thích đến Lư Thanh.

- Ta nói với ngài ấy sức khoẻ của cô nương rất tốt, nhưng rất ít đi ra ngoài, vài người bạn đến thăm, ví dụ như Thôi Văn thì nàng chưa bao giờ gặp.

Lư Thanh chậm rãi cúi đầu, lại nhẹ giọng hỏi:

- Vậy huynh ấy nói như thế nào?

- Ngài ấy không nói gì...

Thấy ánh mắt Lư Thanh có chút thất vọng, A Viên lại vội vàng nói:

- Nhưng ngài ấy đưa cô nương một vật.

A Viên từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, cẩn thận đưa cho Lư Thanh:

- Ngài ấy nói đây là vật trân quý nhất của ngài ấy, đưa cho cô nương cất giữ.

Trong đôi mắt đẹp của Lư Thanh lóe ra tia sáng đặc biệt, ánh mắt sáng ngời hơn cả bảo thạch, nàng nhận lấy hộp mở ra, một viên đạn vàng óng hiện lên trước mắt nàng:

- Đây là cái gì?

Lư Thanh chưa bao giờ thấy qua vật này.

- Ta cũng không biết!

A Viên gãi đầu nói:

- Dù sao nếu là trân quý nhất thì chắc chắn là rất hiếm thấy, nếu không sẽ không quý giá rồi.

Lư Thanh cũng không suy nghĩ tục tằn như nàng, nàng xem vật này tuy rằng hiếm thấy, nhưng nó chỉ là một miếng đồng, nó quý giá nhất định không phải ở giá trị mà là ý nghĩa của nó với Trương Huyễn.

Lư Thanh nhẹ nhàng nắm viên đạn trong tay, cảm giác viên đạn lạnh lẽo, tim nàng kích động đến đập bịch bịch, mấy tháng tương tư đau khổ rốt cục cũng được báo đáp.

A Viên chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:

- Cô nương, công tử còn nói vật này không được tiếp xúc với lửa, nói cô nương cẩn thận đừng để rơi vào chậu than.

Lư Thanh cười nói tự nhiên, nàng làm sao có thể để nó rơi vào chậu than, rơi vào chậu nước cũng sẽ không, nàng sẽ cẩn thận cất giữ nó, đặt ở nơi mà chỉ có mình mới biết.

Lúc này trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, có nha hoàn ở cửa bẩm báo:

- Cô nương, phu nhân tới!

Lư Thanh vội vàng thu lại viên đạn mà Trương Huyễn cho nàng, đứng dậy đi tới cửa. Một lát, mẹ của Lư Thanh Thôi thị đi vào phòng:

- Thanh nhi, còn chưa nghỉ ngơi à?

- Mẫu thân cũng chưa nghỉ ngơi ạ?

- Phụ thân con bận rộn việc khoa cử không về nhà được, ta ở một mình thật buồn chán, lại đây nói chuyện với con một chút.

Thôi thị là em gái của gia chủ Bác Lăng Thôi thị Thôi Triệu Chi, cũng là cô của Thôi Văn Tượng, hai nhà Thôi Lữ đám hỏi chi trưởng, ba mươi năm trước Thôi thị gả cho Lư Trác, sinh ra hai trai một gái, hai đứa con trai cũng đã lấy vợ sinh con, chỉ có đứa con gái nhỏ nhất Lư Thanh còn chưa xuất giá, thực làm cho Thôi thị cảm thấy lo lắng.

Năm nay Lư Thanh đã mười sáu tuổi rồi, đúng là thời điểm tốt nhất để lấy chồng, đến mười bảy mười tám tuổi rất gấp gáp, đến sau mười chín tuổi muốn lập gia đình sẽ rất khó khăn. Đương nhiên, Thôi phu nhân một lòng muốn con gái của mình gả cho Thôi gia, đây là ước định của hai nhà, đồng thời cũng là mong ước của bà ta.

Thôi thị nắm tay con gái cười nói:

- Ngồi xuống đi! Mẹ con chúng ta tâm sự với nhau một chút.

Bình Luận (0)
Comment