Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 294 - Chương 253: Khách Đến Ban Đêm

Chương 253: Khách đến ban đêm
Chương 253: Khách đến ban đêm

Lúc này, Tần Quỳnh liếc mắt ra hiệu Trương Huyễn một cái, Trương Huyễn hiểu ý, cùng Tần Quỳnh đi vào trong viện, Tần Quỳnh thở dài nói:

- Nguyên Đỉnh, đệ cảm thấy ai có thể thay ta nói tốt trước mặt Thánh Thượng đây?

- Vì sao huynh lại cảm thấy sẽ có người thay huynh nói tốt chứ? Huynh vốn là Võ dũng lang tướng, hiện tại thăng một cấp lên Hùng Võ Lang Tướng, không phải là rất bình thường hay sao?

Tần Quỳnh lắc đầu:

- Mấy tháng trước ta mới vừa được thăng lên làm Võ dũng lang tướng, không thể nhanh như vậy lại thăng chức, giống như chức quan của Sĩ Tín không thăng, nhưng tán quan đuợc thăng lên mới là bình thuờng. Giống đệ mấy tháng trước không được thăng chức, lần này được thăng chức cũng là bình thường, nhưng chỉ có ta là không bình thường, trong lòng ta hiểu được, chắc chắn là có người thay ta nói lời hay.

- Huynh cảm thấy có thể là ai?

Trương Huyễn cười hỏi.

Tần Quỳnh trầm ngâm một lát, thấp giọng nói với Trương Huyễn:

- Lúc đầu ta nghĩ là Tiêu giám quân, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều không phải là y, ta cảm thấy hẳn là Bùi phó soái, đệ thấy sao?

Trương Huyễn nao nao, không ngờ Tần Quỳnh cũng có chút nhạy bén trong chính trị, không ngờ từ khi Bùi Nhân Cơ thay thế Trương Tu Đà, nghĩ tới Bùi Nhân Cơ âm thầm báo cáo tình huống với Thánh Thượng, chính hắn cũng là nghe từ Bùi Củ nói mới biết được một thân phận bí mật khác của Bùi Nhân Cơ.

Trương Huyễn cười nói:

- Có lẽ có khả năng này, dù sao ở một tháng trước đại soái đã được phong thưởng rồi, lúc đó Thánh Thượng hẳn là đã quyết định để cho Bùi phó soái tiếp nhận chức vụ đại soái, trong tháng này Bùi phó soái trước tiên phải viết quân báo cho Thánh Thượng, nhất định sẽ nhắc đến Thúc Bảo huynh, vì thế Thánh Thượng mới quyết định thăng chức cho huynh, ta cảm thấy hẳn là vì nguyên nhân này.

Tần Quỳnh gật đầu, suy đoán của Trương Huyễn hợp tình hợp lý, hẳn là có chuyện như vậy. Lúc này, trong phòng lại truyền tới tiếng gào tức giận của Vưu Tuấn Đạt, Tần Quỳnh thực sự đang lo lắng, lại vội vàng trở về phòng.

Nhưng Trương Huyễn không trả lời, sắc mặt hắn thoáng thay đổi, vừa rồi hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, tại sao Tần Quỳnh lại được thăng lên làm Hùng Võ Lang Tướng?

Nếu chỉ là lý do Bùi Nhân Cơ nói tốt trước mặt Thánh Thượng khiến cho Tần Quỳnh thăng chức dường như khó có thể tin được. Dương Quảng là ai, làm sao có thể bởi vì một câu nói của Bùi Nhân Cơ mà thăng chức cho Tần Quỳnh chứ.

Vấn đề này tất nhiên còn có nguyên nhân sâu hơn, Bùi Nhân Cơ đánh giá Tần Quỳnh tuyệt đối sẽ không chỉ nói một hai lời hay đơn giản như vậy.

Trương Huyễn đã có chút hiểu được mục đích địch thực của Dương Quảng, chỉ sợ Dương Quảng là muốn dùng Tần Quỳnh để cân bằng với mình.

Bùi Củ nói đúng, một khi bản thân thăng lên làm Hổ Bí lang tướng, Dương Quảng sẽ tập trung vào hắn.

- Tướng quân!

Một gã thân binh của Trương Tu Đà bước nhanh đi lên trước, khom người thi lễ:

- Ngoài cửa có người tìm tướng quân, gã nói gã họ Bùi.

Trương Huyễn ngẩn ra, đây sẽ là ai? Hắn bước nhanh ra ngoài cửa lớn. Chỉ thấy trên bậc thang ngoài cửa lớn có một người đứng, mặc một thân nho bào màu trắng. Đầu đội mũ sa, là Bùi Tín.

- Hóa ra là Bùi công tử!

Trương Huyễn vội vàng tiến lên chắp tay thi lễ:

- Thật xin lỗi. Để công tử đợi lâu.

Bùi Tín khẽ mỉm cười nói:

- Chúc mừng tướng quân thăng chức!

- Đối với ta mà nói, thăng chức hay không thăng chức cũng giống nhau mà thôi.

- Lời này cũng đúng. Trưa mai Trương tướng quân có bận việc gì không?

Bùi Tín cười hỏi.

Trương Huyễn lắc đầu:

- Hai ngày này tạm thời không bận việc gì cả.

- Vậy là tốt rồi, trưa mai mời công tử đến phủ ăn bữa cơm rau dưa. Không biết tại hạ có vinh dự này không?

- Không thành vấn đề, là ý tứ của Bùi công sao?

Bùi Tín mỉm cười:

- Không phải tổ phụ của ta mời khách, mà là nhị tổ phụ của ta.

Trong lòng Trương Huyễn hơi sửng sốt, Bùi Uẩn mời mình, đây là vì sao? Hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cười nói:

- Không thành vấn đề, trưa mai ta nhất định sẽ đến đúng giờ, không biết phủ đệ ở nơi nào?

- Tướng quân không cần lo lắng, trưa mai ta sẽ tới đón tướng quân, ta tuyên bố trước, cái gì tướng quân cũng không cần chuẩn bị, chỉ cần người đi là được.

Trương Huyễn gật đầu:

- Nếu nói như vậy, ta đây liền không khách sáo.

Bùi Tín chắp tay cáo từ, Trương Huyễn nhìn gã đi xa, trong lòng có chút kỳ quái, sao Bùi Uẩn lại mời mình, hắn thật muốn cùng Bùi Củ nói một chút việc của Bùi Nhân Cơ, không biết ngày mai có thể gặp được Bùi Củ hay không.

***

Bởi vì tâm tình của Vưu Tuấn Đạt ác liệt, mọi người không đành lòng lại kích thích gã, liền hủy bỏ buổi tiệc chúc mừng vào buổi tối đã sớm định ra. Mọi người đều tự hẹn nhau ra ngoài ăn cơm uống rượu, Trương Huyễn lại không đi ra ngoài, mà ở lại trong phủ Trương Tu Đà viết thư cho Vi Vân Khởi.

Phủ mới của Trương Tu Đà chiếm khoảng ba mươi mẫu đất, rất nhiều phòng, vợ con của y cũng không ở Lạc Dương, khiến cho phần lớn phòng trong tòa nhà đều là trống. Đám người Trương Huyễn tập trung ở tại đông viện, chia ra ba tiểu viện, mỗi người đều có phòng riêng của mình.

Trương Huyễn và Uất Trì Cung cùng ở một tiểu viện, nhưng lúc này Uất Trì Cung và La Sĩ Tín, Bùi Hành Nghiễm cùng đi ra ngoài dạo phố ăn cơm, trong viện vô cùng an tĩnh, Trương Huyễn ngồi ở phía trước cửa sổ đang viết một bức thư hồi âm cho Vi Vân Khởi.

Ở xế chiều hôm nay, Trương Huyễn nhận được một bức thư của Vi Vân Khởi, đại khái kể lại cho hắn về tình hình ở quận Bắc Hải, đã không có uy hiếp của Trương Kim Xưng, các quan huyện phủ ở quận Bắc Hải lại bắt đầu dần dần khôi phục, tập trung ở Ích Đô. Dân chúng ở hai huyện Lâm Truy cũng lần lượt trở về nhà, quan phủ trợ cấp lương thực, giúp bọn họ vượt qua thời kì đói kém.

Trương Huyễn lại càng quan tâm đến tình hình thiết lập dân đoàn, khi chống lại quân đội của Trương Kim Xưng xâm lấn Bắc Hải, huyện Lâm Truy lâm thời động viên mấy nghìn dân đoàn chống cự với quân đội của Trương Kim Xưng công thành, việc này khiến cho Trương Huyễn thấy được một con đường khác, thành lập dân đoàn, thực thi chính sách toàn dân là binh, khiến dân chúng có thể tự bảo vệ mình.

Mặt khác, Trương Huyễn cũng khuynh hướng về phương án nhân khẩu của quận Tề định cư, thành lập một thành trì trung tâm, bốn phía xây dựng huyện thành nhỏ, một khi có quân phản loạn xâm lấn, dân chúng có thể nhanh chóng lui vào thành trì trung tâm. Nhưng nếu quận Bắc Hải noi theo quận Tề thì sẽ khiến cho triều đình cảnh giác, triều đình sẽ cho rằng mình đang khống chế quận Bắc Hải, hắn không thể không suy xét tính mạo hiểm của việc này.

Lúc này, trong sân truyền đến tiếng bước chân, Trương Huyễn còn tưởng là Uất Trì Cung trở về, hắn không ngẩng đầu, nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy không đúng, tiếng bước chân rất nhẹ, dường như là tiếng bước chân của nữ nhân. Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong viện một tiểu nương đi vào, khoảng mười một mười hai tuổi, thắt hai búi tóc, khuôn mặt trắng trắng tròn tròn, Trương Huyễn nhất thời nhận ra được, hóa ra là tiểu nha hoàn của hắn A Viên.

Trong lòng hắn mừng rỡ, lập tức đi ra sân:

- A Viên, sao em lại tới đây?

Miệng A Viên hếch lên, đầu nhào vào trong lòng ngực Trương Huyễn, khóc lên:

- Công tử, người trở về sao lại không nói cho em biết chứ?

Trương Huyễn vỗ nhè nhẹ đầu của nàng, trong lòng có chút áy náy, sau khi trở về hắn vẫn luôn bận rộn, căn bản không quan tâm đến tiểu nha đầu này:

- Đừng khóc, ta còn định hai ngày nữa đi thăm em.

Mặt A Viên đầy nước mắt, mắt đỏ hồng nói:

- Người mới không nhớ em thì có! Nếu không phải hôm nay em đi cửa hàng xem thì làm sao biết được người đã trở về chứ?

Trương Huyễn lau đi nước mắt trên mặt nàng, cười nói:

- Chúng ta vào nhà nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm!

Hắn lôi kéo tiểu nha đầu vào trong nhà, rót cho nàng một ly nước ấm cười nói:

- Em làm sao tìm được ta vậy?

- Ngô Cương đại ca không phải chăm ngựa cho mọi người sao?

Lúc này Trương Huyễn mới hiểu ra, hắn lại nhìn A Viên một chút, mấy tháng không thấy nàng, nàng lại cao lớn một chút, mặc một thân váy lụa gấm màu xanh lục, trên vành tay còn đeo một đôi bông tai kim châu, da thịt trắng hồng, trở nên càng thêm tươi ngon mọng nước:

- Ừm! Dưỡng không tệ lắm.

Trương Huyễn cười gật đầu.

Mặt A Viên đỏ lên, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Cái gì gọi là dưỡng không tệ, người ta cũng đâu phải heo.

- Đúng rồi, công tử có phải trở về tham gia cái gì hội Anh Hùng hay không?

- Làm sao em biết?

- Lư cô nương nói! Nàng ấy nói người hẳn là trở về để tham gia hội Anh Hùng, công tử, sao người lại không hỏi xem nàng như thế nào?

A Viên nhỏ giọng hỏi.

Vẻ mặt Trương Huyễn có chút mất tự nhiên, thời gian dần dần hòa tan nhớ mong của hắn với Lư Thanh. Nhiều khi, Trương Huyễn cũng cảm giác giữa mình và Lư Thanh có một cái hố rất sâu, đó là trở ngại của danh môn sĩ tộc. Môn đăng hộ đối là nguyên tắc của sĩ tộc, mấy trăm năm qua vẫn tuần hoàn nghiêm khắc, cho dù Lư Thanh thích mình, dựa vào tính cách của nàng ấy cũng rất khó vượt qua được cái hố sâu này.

Trương Huyễn càng lúc càng hiểu được sâu sắc về quan niệm dòng dõi trong thời đại này, La Sĩ Tín là nam nhi ưu tú như vậy, Cổ gia cuối cùng còn không phải gả con gái của mình cho Yến gia mà không lựa chọn một La Sĩ Tín con cháu hàn môn hay sao.

Huống chi chưa chắc Trương Huyễn trèo cao được dòng dõi Lư gia, hắn Trương Huyễn cũng không muốn hạ mình bám vào cuộc hôn nhân này.

Trương Huyễn cười hỏi:

- Nàng ấy khỏe không?

A Viên chậm rãi mở to hai mắt nhìn:

- Công tử, người sao có thể lãnh đạm như vậy, Lư cô nương nhớ mong người như vậy, đau khổ chờ đợi người, không ngờ người lại…

A Viên căm giận bất bình nói:

- Vậy người có biết Thôi công tử hai lần đi Lư phủ cầu hôn, ngay cả Lư lão gia cũng rất khó khăn mà từ chối, đi trưng cầu ý kiến của cô nương, cô nương lấy cái chết uy hiếp, Lư lão gia mới không đáp ứng Thôi gia. Nếu như ngay cả người cũng không trân trọng cô nương ấy thì nàng ấy thực sự rất đáng thương.

Trong lòng Trương Huyễn chấn động, hắn không nghĩ tới Lư Thanh vẫn nhớ mình như vậy, một chút cũng không thay đổi, trong lòng của hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn, sau một lúc lâu nói:

- Nàng thật sự cự tuyệt hai lần Thôi gia cầu hôn à?

- Đó là đương nhiên, cô nương ấy đối với tình cảm của người chỉ có bốn chữ.

A Viên trừng Trương Huyễn, vô cùng không vui nói:

- Khắc cốt ghi tâm! Người hiểu không? Người viết thư cho cô nương, nàng ta vẫn để ở bên người.

Trong lòng Trương Huyễn càng thêm hổ thẹn, áy náy nói:

- Ta bận quá, em biết đấy, ta cả ngày bị vây trong chiến tranh, thực không có tinh lực nghĩ về việc khác.

Lời nói này giải hết căm phẫn trong lòng của A Viên, nàng ngẫm nghĩ một chút:

- Vậy khi nào người đến Lư phủ, ngày mai được không?

- Ngày mai không được, hai ngày nữa đi! A Viên, em có tin tức của Ngọc công tử không?

Trương Huyễn cười hỏi.

Bình Luận (0)
Comment