Phong thưởng của Thánh thượng đối với Phi Ưng quân đã chấn động kinh thành. Không chỉ phong Trương Tu Đà làm trụ quốc, Hữu võ Vệ Đại tướng quân, huyện công Lịch Thành mà đồng thời thủ hạ của Trương Tu Đà cũng đã nhận được phong thưởng khiến cho người ta chú ý.
Trương Huyễn được phong làm Hổ Bí lang tướng, huyện hầu Thanh Hà. Tần Quỳnh thăng làm Hùng Võ lang tướng. La Sĩ Tín thì thăng làm Võ Dũng lang tướng, thêm là Du Kích tướng quân. Bao gồm cả mấy người thủ hạ của Trương Huyễn là Uất Trì Cung, Bùi Hành Nghiễm cũng đều được phong làm Võ Dũng lang tướng. Đến Tần Dụng cũng được thăng làm Giáo Úy.
Đồng thời, Dương Quảng còn trọng thưởng cho Phi Ưng quân ba vạn hoàng kim, mười vạn thất lụa, một vạn khoảnh ruộng tốt. Đây là trọng thưởng chưa từng có từ lúc Dương Quảng đăng cơ. Ý đồ của ông ta cũng rất rõ ràng, trông qua việc trọng thưởng cho Phi Ưng quân để khích lệ các quân khác tích cực tiêu diệt phỉ loạn.
Trước một kinh phí trọng thưởng lớn, chiếu thư thứ hai của Dương Quảng sẽ không thu hút sự chú ý của nhiều người nữa. Thăng Bùi Nhân Cơ làm Thông thủ Tề Quận, tiếp nhận chức vụ của Trương Tu Đà, đồng thời điều Vương Thế Sung tiếp nhận chức Thông thủ quận Thanh Hà, đây cũng là thường tình của con người. Mọi người thường chỉ nhìn thấy một mặt đẹp đẽ còn mặt xấu ở đây chính là Trương Tu Đà sau khi được trọng thưởng đã mất đi quân quyền.
Ở trong một gian nhã thất ở Thiên Tự Các, vài công tử con nhà quan lại quyền quý đang tụ tập uống rượu mua vui với nhau. Mỗi người ôm một thiếu nữ xinh đẹp, vừa uống rượu vừa nói về chuyện xảy ra trong triều hai ngày nay. Trọng thưởng của Phi Ưng quân liền biến thành chủ đề chính của bọn họ.
- Trí Cập, ngươi cũng là Hổ Bí lang tướng, sao ta lại cảm thấy chức Hổ Bí lang tướng này của ngươi thiếu cái gì đó so với Trương Huyễn nhỉ?
Hạ Hầu Nghiễm, con riêng của Ngu Thế Cơ mượn cớ say để trêu chọc Vũ Văn Trí Cập.
Vũ Văn Trí Cập thẹn quá hóa giận, đặt mạnh chén rượu xuống bàn, căm tức nói với Hạ Hầu Nghiễm:
- Vũ Văn Trí Cập ta là thân phận gì, tên Trương Huyễn là thân phận gì. Ngươi so sánh ta với tên khốn đó là đang làm nhục ta sao?
Hạ Hầu Nghiễm cũng cả giận nói:
- Ngươi gào cái gì với ta. Nếu có bản lĩnh thì một đao giết chết tên Trương Huyễn đó đi. Chỉ sợ một trăm tên như ngươi cũng không phải đối thủ của hắn.
- Ngươi…
Vũ Văn Trí Cập giận tím mặt, ném chén rượu xuống đất, nhảy dựng lên đánh nhau với Hạ Hầu Nghiễm. Những người xung quanh đều đứng lên khuyên can. Nguyên Mẫn và Nguyên Tuấn Mã thừa cơ đưa Vũ Văn Trí Cập sang phòng nhỏ bên cạnh.
Nguyên Tuấn Mã trở về lấy một bình rượu và ba chén rượu. Khép cửa phòng lại, Vũ Văn Trí Cập đã hơi tỉnh táo lại, ngồi xuống oán hận nói:
- Cái tên Hạ Hầu đó gần đây không vừa mắt với ta, ta đâu có chọc gì vào gã?
Nguyên Tuấn Mã vội vàng khuyên nhủ:
- Trí Cập không nên tức giận. Hạ Hầu chỉ nói là Trương Huyễn không thể so sánh với ngươi chứ tuyệt đối không có ý tứ xem thường ngươi.
- Hừ, các ngươi đừng cho là ta không hiểu lời nói của tên khốn đó. Không phải tên đó nói Trương Huyễn chức tước nhiều hơn ta sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, điểm này thì hắn chẳng là cái thá gì so với cha ta?
Vũ Văn Trí Cập vô cùng căm giận. Gần đây, ai ai cũng nói tới chuyện của Phi Ưng quân, nói võ nghệ của Trương Huyễn cao cường thế nào khiến cho lòng gã vô cùng ghen tị. Ngay cả Hạ Hầu Đoan cũng dám châm chọc mình, trong lòng Vũ Văn Trí Cập đầy phẫn uất, cầm bầu rượu tu liền mấy ngụm, cắn răng nói:
- Sẽ có một ngày ta cho hắn thấy!
Nguyên Mẫn, Nguyên Tuấn Mã, Vũ Văn Trí Cập và đám con cháu quý tộc này ở cùng một chỗ với nhau đương nhiên là có mục đích. Nguyên Mẫn nhìn ra trong lòng Vũ Văn Trí Cập đang bất mãn. Hai người đưa mắt nhìn nhau, biết đã đến lúc.
Nguyên Mẫn thở dài nói:
- Gần đây thiên tử phong tước quả thật có chút bừa bãi, không theo quy củ. Tước vị luôn luôn được cha truyền con nối, chỉ có các bậc công thần lập quốc mới có được. Bây giờ chỉ dẹp phỉ loạn mà cũng được phong tước. Đám phỉ loạn đó cũng chỉ là một lũ ô hợp, chiến thắng chúng thì có gì đáng khoe. Tiếp tục như vậy thì chỉ e là đám người buôn bán nhỏ cũng có lúc được phong hầu.
Nguyên Tuấn Mã cũng nói:
- Trí Cập, ngươi đi nói với phụ thân, nói rằng tên Trương Huyễn đó thăng quan như vậy là quá nhanh. Cứ tiếp tục như vậy thì vài năm nữa hắn sẽ thành đại tướng quân, đến lúc đó nhất định sẽ trả thù gia tộc Vũ Văn các ngươi. Ngươi quên vụ án Thiên Tự Các năm trước rồi sao?
Những lời này đã chọc vào tâm bệnh của Vũ Văn Trí Cập, gã thở dài nói:
- Cha ta đương nhiên cũng muốn thu thập hắn, đáng tiếc hiện giờ vẫn chưa tìm ra nhược điểm.
Nguyên Mẫn híp mắt cười nói:
- Thật ra ai mà không có điểm xấu, chỉ cần chú tâm một chút đi thu thập thì nhất định có thể tìm ra. Chẳng hạn như trong chuyện tỉ thí của Trương Huyễn và tên Ngũ Vân Triệu đó. Hai người nhường nhau, khó nói giữa bọn họ không có giao tình gì.
Vũ Văn Trí Cập hoảng sợ:
- Không thể nào!
Nguyên Mẫn cười nói:
- Đó là do ngươi nhìn vấn đề đơn giản. Chẳng hạn như lần này, Trương Huyễn đại chiến với Trương Kim Xưng ở quận Thanh Hà, Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt không đến giúp Trương Kim Xưng, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
- Ý của Nguyên huynh là Trương Huyễn cấu kết với Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt?
- Đây là chuyện rõ ràng. Nếu Trương Huyễn không có được lời hứa của Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, làm sao dám lấy mấy nghìn người đối phó với tám vạn quân của Trương Kim Xưng?
Nguyên Mẫn uống một ngụm rượu rồi lại nói tiếp:
- Tuy rằng ta cũng không có chứng cớ gì, nhưng tất cả mọi người đều biết quan địa phương có âm thầm cấu kết với loạn phỉ. Đây cũng là bí mật công khai. Chẳng hạn cái gọi là Đại hội Anh hùng lần này, có rất nhiều đầu lĩnh loạn phỉ công khai đi lại trên đường phố Lạc Dương nhưng lại không có quan binh bắt giữ. Nếu như nói không có triều đình hậu thuẫn thì ai tin? Đại Tùy chúng ta thật sự không sợ ngoại xâm mà chính là nội tặc.
Vũ Văn Trí Cập vẫn chưa giác ngộ được cao như vậy. Gã chỉ cảm thấy lo lắng cho việc Trương Huyễn là Hổ Bí lang tướng, thở dài một tiếng rồi nói:
- Thật ra cha ta cũng vô cùng lo lắng Trương Huyễn. Sợ hắn một khi đắc thế sẽ uy hiếp tới gia tộc chúng ta. Chỉ có điều nhất thời không tìm ra cách đối phó.
Nguyên gia tuy rằng đã sớm hợp tác với Vũ Văn Thuật nhưng hành động của hai bên lại đều lâm vào bế tắc. Chủ yếu là trong chuyện Đại hội Anh hùng, hai bên rất khác nhau.
Nguyên gia hy vọng phá hỏng Đại hội anh hùng, tiện đà khiến cho thiên hạ thêm đại loạn. Còn Vũ Văn Thuật lại hy vọng lợi dụng Đại hội anh hùng để nuôi trồng thêm thế lực của mình nên vẫn không đồng ý phối hợp với Nguyên gia.
Nếu như không có trợ giúp của Vũ Văn Thuật, với lực lượng của Nguyên gia và Vũ Xuyên Phủ cũng có thể phá hỏng Đại hội Anh hùng nhưng không thể xong việc. Cho nên nhất định phải cần có Vũ Văn Thuật hành động và cuối cùng do Vũ Văn Thuật kết thúc.
Hiện giờ Nguyên Mẫn đã moi được sự oán hận của gia tộc Vũ Văn với Trương Huyễn từ miệng của Vũ Văn Trí Cập. Như vậy có thể lợi dụng chuyện của Trương Huyễn để đổi lấy sự hợp tác của Vũ Văn Thuật với Nguyên gia trong vấn đề Đại hội Anh hùng không?
Nguyên Mẫn nhìn thấy Vũ Văn Trí Cập cúi đầu không nói, lại rót thêm một chén rượu nữa, cười nói:
- Nguyên gia chúng ta cũng có chút thế lực nhỏ, hay là chúng ta thay Vũ Văn huynh tìm nhược điểm của Trương Huyễn để xem có thể giúp được Vũ Văn huynh lật đổ Trương Huyễn hay không.
- Các ngươi có cách?
Vũ Văn Trí Cập chờ mong nhìn Nguyên Mẫn.
Nguyên Mẫn nhìn chăm chú vào chén rượu trong tay, thản nhiên nói:
- Vừa rồi ta cũng đã nói, ai cũng sẽ có nhược điểm, chỉ có điều phải làm cách nào mới tìm được nó. Chúng ta tuy rằng không biết chuyện xảy ra ở Sơn Đông, nhưng không phải người khác không biết.
***
Sau khi mấy người Trương Huyễn được phong thưởng, đêm hôm đó liền chuyển đến nhà mới của Trương Tu Đà. Nhà mới của Trương Tu Đà rộng ba mươi mẫu. Hóa ra là nhà của đại tướng quân Lý Hồn, mới xây dựng chưa lâu, đồ đạc bên trong đủ cả. Trong nhà còn có mười người làm. Nhà chưa xây được ba lâu, Lý Hồn còn chưa kịp hưởng thụ thì cả gia tộc đã gặp phải tai họa giáng xuống đầu.
Phong thưởng bất ngờ khiến cho mọi người vô cùng vui mừng. Ngoại trừ Vưu Tuấn Đạt không được thăng quan nên tâm tình có chút buồn bực không vui nên vốn tối hẹn nhau cùng đi uống rượu nhưng Vưu Tuấn Đạt lại mất tích cả buổi chiều.
- Có tìm được Tuấn Đạt không?
Tần Quỳnh trở về liền hỏi La Sĩ Tín. Họ đã phân công nhau đi tìm Vưu Tuấn Đạt. Tần Quỳnh chạy cả buồi chiều cũng không tìm thấy.
Lần này Tần Quỳnh được phong làm Hùng Võ lang tướng đương nhiên mừng rỡ như điên, nhưng chỉ sợ kích động tới Vưu Tuấn Đạt nên mới biểu hiện ra giống như không có gì. Tuy nhiên, La Sĩ Tín là người không che giấu được nội tâm vui sướng, không ngờ lại được gia phong làm Du Kích tướng quân. Chức quan này y rất thích.
La Sĩ Tín lắc đầu:
- Ta cũng vừa về, không tìm được.
Y gãi đầu:
- Liệu có thể nào lão Vưu một mình quay về Tề Quận rồi?
- Không thể nào!
Tần Quỳnh quả quyết nói.
- Chiến mã và binh khí đều vẫn ở đây, sao có thể về Tề Quận được?
- Tần đại ca, lần này phong thưởng tại sao lại không có lão Vưu chứ?
La Sĩ Tín không hiểu, thấp giọng hỏi.
- Chuyện này cũng bình thường. Bùi phó soái, lão Cổ và lão Phí cũng không được. Lần này Tuấn Đạt tạm thời bị triệu về huyện Chúc A thay cho lão Cổ. Vốn cho rằng Trương Kim Xưng sẽ đánh Tề Quận nhưng Trương Kim Xưng lại không tấn công mà tiến đánh Bắc Hải, theo lý thì không có công lao cũng không có khổ lao.
- Có thể đại soái cảm thấy nếu báo công cho Vưu Tuấn Đạt thì sẽ không công bằng đối với lão Cổ và lão Phí, nhưng nếu báo công cả thì Binh bộ lại không duyệt, cho nên chỉ có thể báo theo tình hình thực tế chiến đấu. Nhưng nói tới cũng hổ thẹn, lần này ta được luận công hơi cao rồi.
La Sĩ Tín cười nói:
- Tần đại ca trước giờ đều thiệt thòi, cho nên lần này là bồi thường. Ta cảm thấy Tần đại ca được phong làm Hổ Bí lang tướng cũng hoàn toàn đúng quy cách. Đương nhiên, Trương đại ca nên được phong làm tướng quân!
La Sĩ Tín nói Tần Quỳnh từ trước bị xem nhẹ đương nhiên có lý, nhưng Tần Quỳnh lại cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy, nhất định là có người nói tốt về mình trước mặt Thánh thượng cho nên Thánh thượng mới đặc biệt đối đãi với mình. Nếu không Tần Quỳnh cũng chỉ như La Sĩ Tín, còn về phần ai nói tốt thì y tạm thời không nghĩ ra được.
Đúng lúc này thì có tiếng binh sĩ hô:
- Họ đã trở về rồi!
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín vội vàng vào trong viện, chỉ thấy Trương Huyễn đi nhanh vào sân, phía sau là Uất Trì Cung, còn một người nữa, đó là Vưu Tuấn Đạt.
Tần Quỳnh chấn động:
- Tuấn Đạt làm sao vậy?
Trương Huyễn cười khổ nói:
- Một mình y chạy tới tửu điếm uống rượu đến say mềm. Uất Trì tìm được liền cõng về, ta vừa gặp họ ở cửa.
Mọi người vội vàng đưa Vưu Tuấn Đạt vào trong phòng, đặt lên giường. Chỉ nghe Vưu Tuấn Đạt kêu lên thống khổ:
- Đại soái bất công, ta cũng là leo ra từ trong đống xác chết, tại sao không có phần của ta?
Đám người Tần Quỳnh ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ tới Vưu Tuấn Đạt lại oán hận sâu như vậy. Trương Huyễn nhìn mọi người nói:
- Tiệc ăn mừng đêm nay hủy đi!
Mọi người nhìn Vưu Tuấn Đạt rồi đều gật đầu, không thể kích động Vưu Tuấn Đạt thêm nữa.