Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 292 - Chương 251: Thăng Quan Tiến Chức

Chương 251: Thăng quan tiến chức
Chương 251: Thăng quan tiến chức

Bên ngoài cửa cung, Bùi Củ đuổi theo Tô Uy, cười nói:

- Hôm nay phải đa tạ Tô Tướng quốc rồi.

Tô Uy biết Trương Huyễn là người của Bùi Củ, khẽ cười nói:

- Chúng ta quen biết nhau đã lâu, một chút chuyện nhỏ không cần phải khách khí. Nhưng Thánh thượng muốn thăng chức cho Trương Huyễn, Thượng thư dường như không đồng ý lắm, là cớ làm sao?

- E rằng Trương Huyễn thiếu niên đắc chí, quá kiêu ngạo, để cho cậu ấy thất vọng một chút sẽ tốt hơn.

- Cậu ta vẫn tốt mà! Cháu của tôi Tô Liệt có quen với Trương Huyễn và rất tôn sùng cậu ta, nói cậu ta tính tình trầm ổn, rất khiêm tốn, là người để làm chuyện lớn. Nếu Thượng thư cứ để Trương Huyễn thất vọng nhiều lần, cẩn thận cậu ta lại theo người khác.

- Chỉ là một lang tướng bình thường có chút hơn người thôi. Tô tướng quốc hà tất coi trọng cậu ta như vậy?

Bùi Củ nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Vậy sao? Chưa lập gia đình mà đã được thăng là Hổ Bí lang tướng, còn trẻ mà tài năng tuấn kiệt như vậy thật hiếm có! Nếu Bùi thượng thư không coi trọng thì tôi cũng muốn tuyển cậu ta làm cháu rể rồi. Ha ha!

Tô Uy ngửa mặt lên trời cười lớn rồi xoay người đi về phía quan phòng.

Bùi Củ cũng đi theo cười gượng hai tiếng, trong lòng có chút cảnh giác. Tô Uy nhắc nhở mình rất đúng. Nếu không dùng cách đặc biệt để ràng buộc Trương Huyễn thì Trương Huyễn sẽ dễ bị người khác cướp mất. Đây chính là nỗi khổ tâm bồi dưỡng người tài của Bùi gia. Ông ta cũng không muốn may áo cho người khác mặc.

Trầm ngâm một lát, Bùi Củ bước nhanh về phía Ngự Sử Đài. Ông ta cần bàn bạc một chút với lão đệ Bùi Uẩn.

***

Trời còn chưa sáng Trương Huyễn đã thức dậy luyện tập trường kích ở trong sân, vung đâm bổ chém đầy trởi kích ảnh. Đây đã trở thành thói quen của hắn, mỗi sáng sớm thức dậy khổ luyện kích pháp. Mặc dù hắn đã sớm thuộc lòng Tử Dương Kích nhưng hắn tin rằng có thể tìm được cái mới trong cái cũ nên không ngừng khai thác tất cả những chi tiết nhỏ nhất trong kích pháp. Đang trong lúc không ngừng khổ luyện hắn cũng từng bước một được đề cao. Lĩnh ngộ ranh giới võ học càng sâu thì kiểm soát sức mạnh càng tốt. Hai ngày trước, trong cuộc tỉ thí với Ngũ Vân Triệu, Trương Huyễn đã phát huy một cách nhuần nhuyễn trong việc khống chế sức mạnh.

- Tướng quân!

Một binh sĩ của Trương Tu Đà chạy nhanh tới, hô to một tiếng ở phía sau khiến cho Trương Huyễn đang đánh thì “răng rắc” một tiếng, chém cây đại thụ thành hai đoạn. Hắn vừa thu lại kích thức, vừa khẽ thở dài một tiếng, đáng tiếc!

- Chuyện gì?

Trương Huyễn xoay người hỏi.

Người này cũng biết mình đã phá hỏng buổi luyện võ của Trương Huyễn, lo sợ bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, vừa rồi đại soái phái người tới thông báo, nói tướng quân, La tướng quân cùng với Tần tướng quân trước giờ Tỵ phải tới Binh bộ.

- Biết rồi, đi đi!

Tên lính thi lễ rồi lui xuống. Trương Huyễn ngước nhìn bầu trời. Trời đã sáng rồi, có lẽ tất cả mọi người đều đã thức dậy. Hắn xách theo trường kích xoay người trở về cửa hàng.

Bên giếng tại trung viện, La Sĩ Tín đang cùng với Tần Dụng, Bùi Hành Nghiễm đang rửa mặt. Trương Huyễn nhặt mấy sợi bờm ngựa ở trên người Tần Dụng, cười nói:

- Ngủ với con ngựa thật hả?

Tần Dụng ngượng ngùng gật đầu. La Sĩ Tín ở bên cạnh cười quái dị:

- Chỉ tiếc nó là ngựa đực!

Bùi Hành Nghiễm thở phù một tiếng rồi cười tới nỗi phun cả nước trong miệng ra. Tần Dụng đỏ bừng cả mặt, vung quyền đánh La Sĩ Tín nhưng La Sĩ Tín đã sớm chạy ra ngoài. Trương Huyễn cũng cười ha ha nói với La Sĩ Tín:

- Sĩ Tín, lát nữa tới đây một chút, ta có việc tìm ngươi.

- Có chuyện gì vậy? Hôm nay tôi có hẹn đi uống rượu với Tô công tử rồi!

Trương Huyễn mặc kệ, xoay người đi vào trong phòng, chỉ thấy Tần Quỳnh đang ngồi ở trước cửa sổ đọc sách còn Uất Trì Cung và Vưu Tuấn Đạt chẳng biết đã đi đâu.

- Thúc Bảo, hai người Uất Trì đi đâu rồi?

Trương Huyễn cười hỏi.

- Tuấn Đạt muốn đi tới cửa hàng binh khí xem thử. Uất Trì cũng đi cùng rồi.

Tần Quỳnh buông sách xuống, cười nói:

- Ta cũng muốn như tướng quân, kiên trì luyện võ, nhưng đáng tiếc là ta không làm được. Lúc còn trẻ thì còn được, sau khi lập gia đình thì liền bỏ quên mất.

- Thật ra ta cũng không thể ngày nào cũng khổ luyện. Có lẽ ta cũng sẽ giống với Thúc Bảo, sau này thành gia rồi sẽ không kiên trì được nữa.

Nói đến việc lập gia đình, Tần Quỳnh tò mò cười hỏi:

- Nguyên Đỉnh, nói thật, rốt cuộc đệ có nghĩ tới việc thành gia không? Đến Sĩ Tín cũng đã đi xem mặt rồi mà đệ thì một chút động tĩnh cũng không có. Bọn ta đều tự nói với nhau, có phải đệ ở quê đã có ý trung nhân rồi không?

- Quê của ta đã sớm bị san thành đất bằng rồi, làm gì có ý trung nhân nào? Chỉ có điều tạm thời không muốn bị ràng buộc vào chuyện hôn nhân như vậy. Hoặc là nói, ta cũng chưa gặp được một cô nương thích hợp.

Lúc này, La Sĩ Tín đang nấp ở phía sau nhảy ra ngoài:

- Huynh chừng nào thì mới gặp? Ta chưa bao giờ thấy huynh nói tới chuyện nữ nhân.

Trương Huyễn tóm cổ La Sĩ Tín, kéo qua:

- Tiểu tử thối này, ngứa da rồi hả?

La Sĩ Tín giãy giụa để thoát ra khỏi tay của Trương Huyễn, xoa xoa cái cổ đau nhức, miệng than thở, nhưng nhìn thấy Trương Huyễn đang trừng mắt nhìn mình nên vội vàng chạy đi.

Tần Quỳnh cười nói:

- Nguyên Đỉnh, đệ là có chuyện gì thế?

- Không nhắc tới suýt thì ta quên mất.

Trương Huyễn cười nói:

- Vừa rồi đại soái phái người tới thông báo, nói ba người chúng ta trước giờ Tỵ phải tới Bộ Binh.

- Đại soái nói là chuyện gì vậy?

- Người đưa tin cũng không nói gì, nhưng ta đoán là chiến dịch Thanh Hà và Tế Bắc có kết quả rồi.

Trong lòng Trương Huyễn hiểu được, sở dĩ Trương Tu Đà chỉ báo cho ba người họ biết vì ba người họ là chủ tướng. Còn Uất Trì Cung, Bùi Hành Nghiễm và Tần Dụng chỉ là thiên tướng, bọn họ sẽ do chủ soái tới khen ngợi.

Vưu Tuấn Đạt tuy rằng cũng là chủ tướng nhưng chiến dịch lần này y không có chiến công nổi bật, không chỉ đích danh trong báo cáo của Trương Tu Đà cho nên cũng không có khen thưởng nào đặc biệt.

Mà trong báo cáo của Trương Tu Đà, Trương Huyễn là công đầu, Tần Quỳnh đánh bại quân Ngõa Cương là thứ công, La Sĩ Tín báo trụ viện quân và tử thủ Võ Thành là tam công. Binh bộ chỉ gọi ba người bọn họ đi cũng là hợp tình hợp lý.

Tần Quỳnh đứng dậy cười nói:

- Nếu đã như vậy, chúng ta thu dọn một chút đi! Đi sớm một chút để gặp đại soái.

***

Ba người Trương Huyễn gặp Trương Tu Đà ở đại viện Binh bộ. Một tên lính ở Binh bộ đưa bọn họ tới một gian phòng nghỉ ngơi. Trương Tu Đà cười nói:

- Đợi hơn một tháng rốt cuộc hôm nay đã có kết quả. Cuối cùng cũng không bị treo trên không nữa rồi.

La Sĩ Tín cười hì hì nói:

- Sư phụ, con được chức quan gì?

Trương Tu Đài vỗ một cái vào ót gã, cười mắng:

- Tiểu tử miệng còn hôi sữa này cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm quan. Đừng có nằm mơ, sẽ không còn bao nhiêu cấp bậc đâu.

La Sĩ Tín gãi đầu cười nói:

- Không để cho con chức quan cũng được, nhưng cũng phải cho con cái lợi gì đó!

Trương Huyễn thấp giọng hỏi:

- Đại soái, Uất Trì, Nguyên Khánh họ có kết quả gì không?

Trương Tu Đà gật gật đầu:

- Ta vừa mới nói chuyện với Thượng thư. Lần này chủ yếu là thăng một cấp quan. Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm có lẽ là thăng lên làm Võ dũng lang tướng. Ngoài ra, triều đình đã phê chuẩn Phi Ưng quân trong ba năm từng bước tăng cường quân bị tới năm vạn. Tuy nhiên, chỉ e là ta sẽ không làm thống soái nữa.

Trương Tu Đà bị điều đi cũng nằm trong dự liệu của Trương Huyễn. Bùi Củ cũng đã ám chỉ cho nên Trương Huyễn cũng không cảm thấy lạ. Nhưng La Sĩ Tín và Tần Quỳnh thì giật mình. Tần Quỳnh vội la lên:

- Đại soái nói vậy là có ý gì?

Trương Tu Đà thở dài nói:

- Ta ở lại kinh thành đảm nhiệm chức Hữu Võ Vệ Đại tướng quân. Thánh thượng đối đãi không tệ, tuy không cho ta nắm binh ở địa phương nhưng lại thăng cho ta hai cấp, ban thưởng cho ta nhà đẹp ruộng tốt, còn phong ta làm Huyện công Lịch Thành. Đời người được quan lớn tước dày, vậy là đủ!

Trương Tu Đà nghiêng đầu đi, trong mắt có chút lóng lánh. Ông đương nhiên không muốn rời khỏi Tề Quận, nhưng thánh chỉ đã xuống, ông sao có thể cãi lời, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận mà thôi.

Ba người đều yên lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, Tần Quỳnh hỏi:

- Vậy ai tới thay thế chức vụ của đại soái?

- Có lẽ là Bùi phó soái. Người này tính cách nhân hậu, có mạng lưới quan hệ rộng rãi ở trong triều đình. Các ngươi đi theo ông ấy cũng sẽ có tiền đồ.

Trương Tu Đài khẽ lau nước ở khóe mắt rồi cười nói với ba người:

- Thánh thượng nói ban cho ta một tòa nhà ở Đạo Hóa phường, chiều nay các ngươi chuyển tới đó đi. Ở nhà trọ dù sao cũng không tiện lắm.

Lúc này, một :ang trung Binh bộ chạy tới nói:

- Thánh chỉ tới rồi, mời ba vị tướng quân mau đi tiếp chỉ.

Ba người vội vàng sửa sang lại quần áo một chút rồi bước nhanh theo viên lang trung ra đại sảnh.

Ngoài đại sảnh đã bày xong hương án, một viên quan tuyên chỉ đang ôm thánh chỉ, nghiêm nghị đứng ở một bên, bên kia là Binh bộ Thượng thư Vệ Huyền và Cao Quan. Nhìn thấy ba người Trương Huyễn bước vào, Binh bộ thị lang hét to:

- Trương Huyễn, Tần Quỳnh, La Sĩ Tín tiến lên tiếp chỉ!

Ba người vội vàng tiến lên quỳ xuống. Viên quan tuyên chỉ mở thánh chỉ, cao giọng đọc:

- Chư tướng Thanh Châu lòng mang xã tắc, dũng mãnh đền nợ nước, có công bình loạn, nay trọng thưởng: Trương Huyễn đại phá nghịch phỉ Trương Kim Xưng, thu phục quận Thanh Hà, trảm tám vạn phỉ, đặc biệt phong Trương Huyễn làm Hổ Bí lang tướng, thêm tước Thanh Hà huyện hậu, ban thưởng cho một trăm khoảnh ruộng tốt. Tần Quỳnh chống lại loạn phỉ Ngõa Cương ở quận Tế Bắc…

Trương Huyễn đầu óc trống rỗng, không nghe thấy gì nữa. Hổ Bí lang tướng là cấp bậc cao nhất của lang tướng, bước tiếp theo chính là thăng lên tướng quân. Bùi Củ nói rất đúng, thăng quan đương nhiên là điều đáng mừng, nhưng đồng nghĩa hắn sẽ gặp phải những khiêu chiến mạo hiểm trong chốn quan trường giống như Trương Tu Đà.

Bình Luận (0)
Comment