Tần Dụng gần như là nhào tới ôm lấy và áp mặt vào cổ con chiến mã, không kìm được kích động nước mắt chảy xuống. Trương Huyễn vỗ vỗ vai Tần Dụng, cười nói:
- Nhiều người đang nhìn lắm, đừng khóc!
Tần Dụng ngượng ngùng lau nước mắt nói với Trương Huyễn:
- Nhị thúc, Lý Tử Thông cũng ra khỏi thành rồi. Cháu thấy họ vào trong Bạch Vân Tự ở ngoại thành.
- Chiến mã đã quay lại rồi cũng không cần quan tâm họ làm cái gì nữa.
Trương Huyễn bước nhanh tới trước mặt Lý Thế Dân cười nói:
- Công tử tại sao cũng ở đây?
Lý Thế Dân ôm quyền thi lễ, nói:
- Tiểu đệ vừa rồi vừa từ ngoại thành về, đúng lúc đi ngang qua võ đài nên dừng lại thưởng thức trận đấu rất đặc sắc.
Trương Huyễn nhìn Lý Huyền Bá ở bên cạnh, khẽ cười nói:
- Trong mắt Huyền Bá lão đệ, chút võ nghệ ấy có lẽ là không đáng nhắc tới!
Lý Huyền Bá rất nghiêm túc nói:
- Võ nghệ của huynh thì được, nhưng hơi lề mề. Rõ ràng là ba hiệp đã có thể chấm dứt lại cố tình kéo dài ra thành ba mươi hiệp, không thú vị gì cả!
- Huyền Bá, không được nói như vậy!
Lý Thế Dân quở trách một câu rồi áy náy nói với Trương Huyễn:
- Đệ đệ của ta không biết nói chuyện, xin tướng quân đừng để bụng.
- Sao có thể chứ?
Trương Huyễn cười nói:
- Huyền Bá lão đệ là người thực tế, nhìn vấn đề rất độc đáo. Ta rất bội phục.
Trương Huyễn quả thật rất khâm phục nhãn lực của Lý Huyền Bá. Không ngờ có thể nhìn ra mình có thể đánh thắng Ngũ Vân Triệu trong vòng ba hiệp. Hiệp thứ nhất hắn đã suýt nữa đánh bại Ngũ Vân Triệu, hiệp thứ hai thì là hiệp chuyển giao, vậy nên hiệp thứ ba Ngũ Vân Triệu nhất định sẽ bại trong tay mình. Đây không phải vấn đề về thương pháp mà là sức lực của Ngũ Vân Triệu kém mình quá xa.
Trương Huyễn gật đầu, lại nói với Lý Thế Dân:
- Xin công tử hãy chuyển lời vấn an của ta đến lệnh tôn. Có thời gian nhất định tôi sẽ đến thăm.
- Nhất định ta sẽ chuyển lời. Không quấy rầy các vị nữa, xin cáo từ!
Lý Thế Dân thi lễ rồi dẫn mọi người rời đi. Lúc này, La Sĩ Tín lặng lẽ đi lên phía trước, nhìn bóng dáng của Lý Huyền Bá, nói với Trương Huyễn:
- Đại ca, cái tên trẻ tuổi ngây ngô đó rất lợi hại đấy!
- Đương nhiên. Đến Vũ Văn Thành Đô cũng không phải là đối thủ của cậu ấy. Có thể nói đó là thiên hạ đệ nhất mãnh tướng.
Bùi Hành Nghiễm không phục, hừ một tiếng:
- Nghe nói người này cũng dùng chùy, có cơ hội ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.
- Nhất định sẽ có cơ hội!
Trương Huyễn vỗ về Bùi Hành Nghiễm một câu rồi liền cười nói với mọi người:
- Đi thôi! Chúc mừng chiến mã trở về. Chúng ta đi uống một chén. Xảo Lang, con đi gọi phụ thân và nhị thúc của con tới, chúng ta sẽ đợi họ ở cổng lớn.
- Vâng!
Tần Dụng vui mừng đáp lời rồi nhảy lên ngựa phóng về phía nam. Tần Dụng cũng muốn mau chóng cho phụ thân nhìn thấy chiến mã của mình.
Trương Huyễn quay lại nói với ba người Tô Định Phương:
- Tô lão đệ và hai vị hiền đệ, cùng đi uống một chén đi!
Tô Định Phương quay đầu lại nhìn hai người bằng hữu, thấy trong mắt hai người đều có vẻ mong chờ, liền vui vẻ đồng ý:
- Được, chúng tôi mà từ chối thì sẽ là bất kính rồi.
***
Tin tức Trương Huyễn và Ngũ Vân Triệu đấu võ rất nhanh đã lan truyền khắp Lạc Dương. Cho dù hầu hết mọi người đều nghe tin ngựa của Ngũ Vân Triệu mất móng nên thất bại nhưng một số người võ nghệ cao cường có mặt lúc đó lại nói khác. Đó là Trương Huyễn đã giữ thể diện cho Ngũ Vân Triệu, nếu không, thực tế sớm đã có thể đánh bại Ngũ Vân Triệu.
Nhưng bất kể là nói như thế nào thì thanh danh của Trương Huyễn cũng đã lan truyền trước Đại hội Anh Hùng. Rất nhiều người đã biết rằng, thống soái của mình rất mạnh nhưng không ngờ võ nghệ cũng cao cường đến vậy. Lại có người đào bới ra chuyện Trương Huyễn từng tỉ thí với Vũ Văn Thành Đô ở Cao Câu Ly nên tiếng tăm của Trương Huyễn lại càng lừng lẫy hơn, đã trở thành người được chú ý nhất trong Đại hội Anh hùng. Có người hiểu chuyện thậm chí còn đoán hắn sẽ trở thành một trong năm người của Anh Hùng Bảng.
Tuy rằng Trương Huyễn tiếng tăm nhờ tỉ thí cùng với Ngũ Vân Triệu, nhưng về mặt khác, chuyện phong thưởng của triều đình lại chậm chạp không có tin tức. Chạng vạng tối, Bùi Củ được thiên tử tuyên triệu, vội vàng đi vào ngự thư phòng. Đứng đợi ở bên ngoài một lát thì thấy một thái giám đi từ trong phòng ra, cười nói:
- Thánh thượng đang chờ Bùi công, mời vào!
Bùi Củ sửa sang lại y phục một chút rồi bước nhanh vào ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng, tướng quốc Tô Uy, Binh bộ Thượng thư Vệ Huyền đang cùng thiên tử Dương Quảng nói gì đó, Bùi Củ vội vàng tiến lên thi lễ:
- Lão thần tham kiến bệ hạ!
- Bùi ái khanh mau bình thân!
- Tạ ơn bệ hạ!
Bùi Củ đứng thẳng dậy. Dương Quảng nói với ông ta:
- Sở dĩ gọi Bùi công tới là có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của Bùi công.
- Lão thần không dám, xin bệ hạ cứ nói!
Dương Quảng nhặt lên một cuốn tấu chương nói:
- Đây là tin tức báo cáo do Giám quân Tiêu Hoài Tĩnh đưa tới. Y đề nghị trẫm phong cho Trương Huyễn là Thông thủ Thanh Hà. Bùi công cảm thấy có thích hợp không?
Trong lòng Bùi Củ nhảy dựng lên. Tại sao thánh thượng lại hỏi mình, chẳng lẽ đã biết quan hệ giữa mình và Trương Huyễn rồi sao? Trong lòng Bùi Củ có chút lo lắng. Lúc này, Tô Uy bên cạnh cười nói:
- Ý kiến của Binh bộ là cảm thấy Trương Huyễn kinh nghiệm, lý lịch không đủ, không thể một mình đảm đương một vùng như vậy được, vẫn nên tiếp tục quan sát hai năm. Không biết thái độ của Lại bộ như thế nào?
Bùi Củ lúc này mới tỉnh táo lại. Mình là Lại bộ Thượng thư, Trương Huyễn lên làm Thông thủ Thanh Hà thì đương nhiên phải lấy ý kiến của mình. Mình nghĩ nhiều quá rồi. Trong lòng Bùi Củ không khỏi thầm cảm ơn Tô Uy đã kịp thời nhắc nhở.
Bùi Củ liền thong thả nói:
- Bệ hạ, Tô tướng quốc nói đúng. Trương Huyễn mặc dù có một chút khả năng thống lĩnh, có lẽ đánh giặc có kinh nghiệm, nhưng về lý lịch kinh nghiệm thì quả thật chưa đủ. Nếu đề bạt Trương Huyễn làm Thông thủ Thanh Hà sẽ làm rất nhiều đại tướng không phục. Vi thần cũng đề nghị hãy quan sát thêm vài năm.
Vệ Huyền cười nói:
- Vi thần vẫn còn một đề nghị, hay là hãy điều Trương Huyễn tới Quan Trung. Nếu hắn có thể bình được loạn phỉ ở Quan Trung thì chứng tỏ có thể trọng dụng được. Khi đó sẽ luận theo lý mà thăng chức. Bệ hạ cảm thấy thế nào?
Trong lòng Bùi Củ thầm cả kinh. Ông ta muốn Trương Huyễn có thể ở lại tiếp nhận chức vụ Bùi Nhân Cơ đã để lại. Nếu điều hắn đi sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của mình. Ông ta cười lên một tiếng.
- Tâm tình của Vệ thượng thư có thể lý giải được, tuy nhiên Trương Huyễn đã đi Thanh Châu mấy tháng, vẫn nên nghỉ ngơi lâu một chút thì tốt hơn. Nếu không chỉ e dục tốc bất đạt, Trương Huyễn sẽ không thành được trụ cột cho Đại Tùy. Hơn nữa, Trương Huyễn còn trẻ, có lẽ nên khiến hắn thất vọng một chút, hãy để hắn trưởng thành trong thất vọng. Đây cũng là lý do mà tôi phản đối thăng Trương Huyễn làm Hổ Bí lang tướng.
Bùi Củ lại hướng Dương Quảng thi lễ:
- Bệ hạ, vi thần đề nghị, trong vòng năm năm không cần phải thăng chức cho Trương Huyễn. Không nên để hắn thăng tiến quá nhanh. Như vậy sẽ chỉ làm hắn sinh ra kiêu căng.
Dương Quảng cũng không tán thành điều Trương Huyễn đi Quan Trung. Như vậy sẽ chỉ làm cho quý tộc Quan Lũng lôi kéo hắn. Tuy nhiên, đề nghị trong vòng năm năm không thăng chức cho Trương Huyễn của Bùi Củ, Dương Quảng cũng không tán thành lắm. Điều này không hợp với lẽ thường.
Dương Quảng không muốn phá lệ thăng quan cho Trương Huyễn, nhưng cũng không muốn phá lệ mà không thăng quan. Nói tóm lại, Dương Quảng không muốn cho Trương Huyễn bất cứ đãi ngộ đặc thù nào.
Nghĩ vậy, Dương Quảng chậm rãi nói:
- Tiêu diệt Trương Kim Xưng, Trương Huyễn đã được người trong thiên hạ chú ý, nếu lập công lớn mà không thưởng thì sẽ khiến thiên hạ nhìn trẫm thế nào? Hơn nữa, ngay cả Vũ Văn Trí Cập cũng có thể thăng là Hổ Bí lang tướng, Trương Huyễn lập công lại không thưởng thì sẽ làm mất lòng quân sĩ.
Ba người cùng nhau thi lễ:
- Bệ hạ thánh minh!
Dương Quảng lấy ra một cuốn tấu chương phong thưởng, viết lên đó rồi đưa cho Tô Uy nói:
- Phương án của Binh bộ trẫm không duyệt, trẫm tự quyết định phương án của mình! Tuyên chỉ đi!
- Vi thần tuân chỉ!
Dương Quảng lại hỏi Vệ Huyền:
- Đại hội Anh hùng chuẩn bị thế nào rồi?
- Khởi bẩm bệ hạ, tất cả đều đã tiến hành thuận lợi. Trước mắt đã có hơn bốn ngàn người đến từ khắp các quận báo danh tham gia. Xuất hiện rất nhiều anh tài!
- Có loạn phỉ đồng ý nhận chiêu an của triều đình không?
Đây mới là vấn đề mà Dương Quảng quan tâm. Nếu như nói diệt phỉ là phương pháp cứng rắn, mạnh mẽ thì chiêu an là phương cách mềm dẻo mà tổ chức đại hội anh hùng chính là vì để tạo điều kiện thực thi phương pháp mềm dẻo này, đồng thời cũng có thể tụ hội các anh tài khắp thiên hạ tới triều đình, tránh bị loạn tặc sử dụng.
- Có!
Vệ Hoằng cuống quýt nói:
- Hiện tại có Tôn Hoa ở Quan Trung, Kính Bàn Đà ở Tịnh Châu, Lý Mộ Thanh ở Hán Trung, Lưu Thọ ở Diên An đều đã đồng ý nhận chiêu an của triều đình. Mặt khác, Bạch Hải Minh ở Lũng Tây và Lý Tử Thông ở Đông Hải cũng đang tỏ vẻ suy xét đầu hàng triều đình. Vi thần đang tiếp tục liên hệ với loạn đảng khác, có lẽ sẽ tiếp tục có người tới đầu hàng.
Dương Quảng lập tức có chút mất hứng:
- Những kẻ này đều là tiểu tặc, đầu hàng không có nghĩa lý gì. Trẫm muốn Địch Nhượng, Đậu Kiến Đức, Đỗ Phục Uy, Lư Minh Nguyệt, những kẻ cầm đầu như vậy đầu hàng. Nếu những tên đầu đàn như vậy không đầu hàng thì đại hội anh hùng này không làm cũng được.
Tô Uy vội vàng khuyên giải Dương Quảng:
- Bệ hạ, Bá Nhạc bỏ nghìn lượng mua bộ xương ngựa khô mới có được thiên lý mã, thiên hạ có loạn phỉ chính là mong đợi thành ý của bệ hạ. Nếu bệ hạ có thể trọng phong lần đầu thì những kẻ cầm đầu như Địch Nhượng, Đậu Kiến Đức sẽ cảm thấy yên tâm. Đến những kẻ tiểu tặc còn được trọng thưởng huống hồ là họ, tất nhiên sẽ tới xin hàng, thiên hạ an khang, không uổng phí người nào để tiêu diệt loạn phỉ, cớ sao lại không làm?
Dương Quảng trầm tư một lát nói:
- Tướng quốc nói cũng có lý. Nhưng cho dù có phong thưởng cũng phải tìm người nào đó có danh một chút. Nếu không, phong thưởng lung tung thì người trong thiên hạ sẽ không hiểu được thành ý của trẫm.
Bùi Củ cười nói:
- Vừa rồi trong danh sách có Lý Tử Thông ở Đông Hải, thần nghe Dương Nghĩa Thần nói, người này và Đỗ Phục Uy là kẻ thù không đội trời chung, hơn nữa đối xử rất tốt với dân chúng, không có chút tàn bạo. Hay là chúng ta dùng người này để làm xương ngựa?
Dương Quảng gật đầu, nói với Vệ Huyền Đạo:
- Chuyện này giao cho Binh bộ làm đi. Cũng không cần phải gấp. Tiến hành phong thưởng trong đại hội anh hùng thì sẽ càng hữu hiệu hơn.
- Vi thần hiểu rồi. Nhất định sẽ không khiến cho bệ hạ thất vọng.
Dương Quảng hơi mệt rồi nên liền nói với ba người:
- Trẫm phải về cung nghỉ ngơi rồi, các khanh lui đi!
Ba người thi lễ rồi lui xuống, Dương Quảng lập tức ra lệnh:
- Bãi giá hồi cung!
- Bệ hạ hồi cung!