Trận đấu võ này, cả hai người Trương Huyễn và Ngũ Vân Triệu đều mong đợi. Trước khi Đại hội Anh hùng chính thức diễn ra sẽ có vô số cuộc đấu sức lén lút.
Trong đó, một số trận đấu gây phấn khích sẽ được những người xem truyền đi, người này nói với người kia, từng lớp từng lớp, khiến cho cuộc tỉ thí dần làm người khác chú ý. Một khi cuộc tỉ thí chính thức có đột phá lập tức sẽ danh chấn thiên hạ. Đây chính là cách để tạo thế, từ xưa đến nay đều vậy.
Cho nên bất kể là Ngũ Vân Triệu hay là Trương Huyễn, hai người đều tập trung toàn bộ tinh lực, tuyệt đối không dám mảy may khinh địch.
Ngũ Vân Triệu thúc ngựa chạy nhanh, thương thế linh hoạt sắc bén. Trường thương ở trong tay như tia chớp đâm về phía Trương Huyễn. Ngũ Vân Triệu đã chiếm được thế, mũi thương còn cách ngực Trương Huyễn một thước nữa, sát khí mạnh mẽ nó đem đến khiến cho Trương Huyễn cảm thấy đau đớn.
Nhưng Trương Huyễn vẫn đợi. Hắn biết đây không phải là thương thức cuối cùng của Ngũ Vân Triệu. Trương Huyễn đã nhìn ra thủ đoạn thay đổi lực của Ngũ Vân Triệu.
Ngay cả Trương Huyễn, bản thân hắn cũng bắt đầu tự phục khả năng quan sát trong lúc chiến đấu của mình. Có thể trước kia hắn sẽ không nhìn ra điều đó, nhưng hiện giờ, cho dù trong vòng một trượng có con muỗi bay qua cũng không tránh được con mắt tinh tường của Trương Huyễn. Hắn cũng không biết là bản thân đã đạt được năng lực này từ lúc nào.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, đây là sự thay đổi từ sau lần đột phá thứ ba, một sự kết hợp giữa năng lực và kinh nghiệm. Năng lực là Trương Huyễn có thể thấy rõ dù là sự biến hóa nhỏ nhất của đối phương. Còn kinh nghiệm là Trương Huyễn biết quan sát ở đâu.
Quả nhiên, kình lực của Ngũ Vân Triệu vừa phát ra, mười ba mũi thương liền xuất hiện trước mặt Trương Huyễn, giống như có gió lớn thổi qua cây lê, hoa lê liền rơi đầy vào mặt, che kín khung cảnh xung quanh.
- Thương pháp hay!
Trương Huyễn khen ngợi một tiếng, song luân kích của hắn cũng đột nhiên phát động, dùng một tốc độ không gì so sánh nổi bổ về phía Ngũ Vân Triệu. Hắn không tránh kết quả sẽ là bị đâm bị thương, nhưng Ngũ Vân Triệu không tránh thì hậu quả là cái chết, đâu nặng đâu nhẹ, Trương Huyễn tin Ngũ Vân Triệu sẽ phân biệt rõ ràng.
Ngũ Vân Triệu đương nhiên không nghĩ đến chiêu đầu tiên đã muốn lưỡng bại câu thương. Trong khoảng thời gian không thể ngắn hơn, Ngũ Vân Triệu đã đưa ra lựa chọn. Mũi thương trước ngực Trương Huyễn đột nhiên biến mất. Ngũ Vân Triệu lùi về phía sau tránh một kích linh hoạt sắc bén của Trương Huyễn. Trường kích xoẹt qua chóp mũi Ngũ Vân Triệu, một luồng gió lạnh lướt qua khiến cho làn da Ngũ Vân Triệu đau nhói. Ngũ Vân Triệu không thở nổi, cảm giác có một luồng nguy hiểm đang mạnh mẽ tiến về phía mình.
Chiêu thương thứ nhất của Ngũ Vân Triệu đã chấm dứt, nhưng dư kình của Trương Huyễn vẫn chưa tiêu. Mũi kích mạnh mẽ đâm tới yết hầu của Ngũ Vân Triệu, đường đi dứt khoát, không có chút do dự. Trong mũi kích chứa một sức mạnh rất lớn khiến cho Ngũ Vân Triệu không thể dùng cán thương đỡ lại.
Ngũ Vân Triệu hoảng hốt, hai chân kẹp chặt ngựa. Chiến mã nhanh chóng lui về phía sau khiến Ngũ Vân Triệu thoát khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Ngũ Vân Triệu kinh sợ toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn Trương Huyễn. Đến lúc này, Ngũ Vân Triệu mới ý thức được mình đã chọn một đối thủ mạnh như thế nào. Truy đuổi Vũ Văn Thành Đô đã khiến Ngũ Vân Triệu có cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Nhưng Ngũ Vân Triệu là một người cực kỳ kiên cường, tuyệt đối không dễ dàng nhận thua. Ngũ Vân Triệu cắn chặt môi rồi hét lớn một tiếng. Trường thương như gió bão mưa rào lao về phía Trương Huyễn.
Trương Huyễn mỉm cười:
- Không hổ là Đông Hải Kim Thương, thương pháp hay lắm!
Trương Huyễn giải quyết một cách đơn giản, một kích đã hoàn toàn bao lại đám “hoa lê trong mưa” của Ngũ Vân Triệu. Như vậy, dù có mưa gió mãnh liệt thế nào cũng không ảnh hướng tới hắn.
Ngũ Vân Triệu hét lớn một tiếng, thương thức lập tức mở rộng ra, từng luồng sáng vàng theo bốn phương tám hướng đâm về phía Trương Huyễn. Trương Huyễn vẫn dùng chiêu cũ để đối phó.
Tuy rằng chiêu thức có thay đổi nhưng bản chất thì không. Trương Huyễn phóng ra từng vòng tròn đồng tâm lớn dần. Mặc kệ chiêu thức của đối phương có biến hóa như thế nào đều bị Trương Huyễn thu vào trong vòng tròn. Trong nháy mắt, cả hai người đã tỉ thí được hai mươi mấy hiệp nhưng thương và kích vẫn chưa chạm nhau.
Tiếng kêu hét từ xung quanh vang lên như sấm. Hàng nghìn người dân sống ở xung quanh nghe nói kéo đến xem tỉ thí, thậm chí cả hàng ngàn binh lính đóng quân gần đó cũng chạy tới xem. Xung quanh vô cùng náo nhiệt. Mọi người nhìn đến ngây dại, loại chiến đấu cấp độ cao, ác liệt như thế này khiến họ nhanh chóng bị thu hút.
Hơn nữa, kim thương của Ngũ Vân Triệu xuất quỷ nhập thần, thiên biến vạn hóa, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn tinh túy của trường thương. Ngược lại, kích pháp của Trương Huyễn lại biến hóa không nhiều lắm, hơn nữa còn rất đơn giản, phải vung lên, trái vẫy một cái, mũi thương đã bị bọc lại như cái kén, nhìn giống như Trương Huyễn đang thất thế, nhưng chỉ có rất ít cao thủ có thể nhìn ra, đó là Trương Huyễn đang dùng kích chiêu bao trọn trường thương của Ngũ Vân Triệu.
Tô Định Phương khẽ thở dài một tiếng:
- Hôm nay tôi mới được gặp cao thủ thực sự, Ngũ Vân Triệu thật ra sớm đã bị đánh bại rồi.
- Tô huynh cũng đã nhìn ra?
La Sĩ Tín có chút đắc ý cười nói.
Tô Định Phương gật đầu nói:
- Ưu thế của Trương tướng quân là ở sức mạnh. Nếu thương kích đấu trực tiếp thì Ngũ Vân Triệu không chịu nổi ba hiệp. Nhưng Trương tướng quân căn bản không dùng ưu thế của mình đấu với Ngũ Vân Triệu mà cũng dùng chiêu thức. Mọi người có nhìn ra không, ngoại trừ chiêu thứ nhất là tấn công còn lại tất cả các chiêu thức đều giống nhau, hóa giải thương pháp của Ngũ Vân Triệu vô cùng đơn giản.
La Sĩ Tín cười nói:
- Nói không sai, đại ca của ta chỉ dùng một chiêu, tên là Kích Quyển Thức, có thể hóa giải bất cứ binh khí nào trong thiên hạ này tấn công.
- Ta thấy chưa chắc!
Phía sau vang lên một giọng nói ồm ồm, mọi người vừa quay đầu lại liền thấy một người trẻ tuổi đen gầy, người mặc võ phục màu đen, đôi mắt hơi nhỏ, nhìn có chút ngây ngô. Gã thấy mọi người đang căm tức nhìn mình, bĩu môi nói:
- Tử Dương Kích mặc dù không tệ nhưng vẫn chưa phải là mạnh nhất. Sư phụ nói, Kích Quyển Thức là dùng sức mạnh làm căn bản, chỉ cần người mạnh hơn là có thể hóa giải được Kích Quyển Thức.
Mọi người kinh hãi. Người này là ai? Trong lời nói cũng có điểm có lý. Lúc này, ở bên cạnh, một người mặc áo bào trắng lên tiếng quát mắng:
- Huyền Bá, đừng nhiều chuyện!
Gã trẻ tuổi đen gầy kia không dám lên tiếng nữa. Tô Định Phương bỗng nhận ra vị công tử mặc áo trắng đó, cười nói:
- Hóa ra là Thế Dân, đã lâu không gặp.
Vị công tử mặc áo trắng đúng là Lý Thế Dân. Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đậu Tĩnh cùng với huynh đệ Lý Huyền Bá từ ngoại thành trở về, gặp trận đấu võ này nên đứng xem mà cũng cảm thấy kinh tâm động phách, không ngờ huynh đệ Lý Huyền Bá lại cảm thấy không có gì.
Lý Thế Dân cũng nhận ra Tô Định Phương, vội cười nói:
- Hóa ra là Liệt công tử, ta không để ý, không biết công tử có mặt ở đây. Thất lễ rồi!
La Sĩ Tín không nhịn được, hỏi Lý Huyền Bá:
- Vị tiểu huynh đệ này nếu biết về Kích Quyển Thức, vậy có thể nói xem họ còn có thể tỉ thí bao lâu?
Lý Huyền Bá liếc vào bên trong giáo trường, lại nhếch miệng nói:
- Nhiều nhất là hai hiệp nữa con chiến mã của người dùng thương sẽ mất móng, nên là ta sẽ không khách khí như vậy.
Mọi người cùng nhìn lên sàn đấu. Trương Huyễn và Ngũ Vân Triệu đã đấu kịch liệt gần ba mươi hiệp. Trên thực tế, chỉ trong mười hiệp là Trương Huyễn có thể đánh bại Ngũ Vân Triệu, chỉ là muốn để cho Ngũ Vân Triệu chút thể diện nên mới dây dưa như vậy.
Lý Huyền Bá nói không sao, Kích Quyển Thức của Trương Huyễn dùng sức mạnh là căn bản. Mỗi lần hóa giải đều không chạm trực tiếp vào binh khí của đối phương mà dùng một luồng sức mạnh ghê gớm chặn binh khí lại. Khi mới bắt đầu Ngũ Vân Triệu còn không để ý, nhưng sau mười mấy hiệp, y liền cảm giác thương của mình càng lúc càng nặng, đến nỗi sắp không chịu nổi nữa.
Lúc này, hai cánh tay của Ngũ Vân Triệu đã nhức mỏi, thế thương cũng đã yếu đi, căn bản không thể tiếp tục đánh với Trương Huyễn được nữa. Trương Huyễn đột nhiên đổi chiêu, chuyển sang tấn công ngựa chiến. Ngũ Vân Triệu phản ứng có chút chậm chạp, quên mất bảo vệ ngựa.
Khi hai con chiến mã giao nhau, trường kích của Trương Huyễn nhẹ nhàng vỗ lên chân sau con ngựa của Ngũ Vân Triệu, sức không mạnh không nhẹ, khiến cho chiến mã không cầm cự được nữa, nhưng cũng không đến mức gãy xương.
Nhưng vào lúc này, chân sau chiến mã của Ngũ Vân Triệu bỗng mềm nhũn, ngã trên mặt đất, hất tung Ngũ Vân Triệu ra ngoài. Bối phía hô lên ầm ĩ. Chiến mã của Ngũ Vân Triệu không ngờ lại mất móng.
La Sĩ Tín trừng mắt nhìn Lý Huyền Bá, kinh ngạc hỏi:
- Tiểu đệ da đen này, làm sao mà người biết?
Lý Huyền Bá trong chuyện khác thì đúng là có điểm ngu đần, nhưng trong luyện võ thì lại có khả năng lĩnh ngộ hơn người. Gã đã sớm nhìn ra Trương Huyễn đang nhường người dùng thương đó. Sư phụ đã từng nói, Kích Quyển Thức trong Tử Dương Kích phối hợp với tấn công ngựa có thể dễ dàng đánh thắng đối thủ, đó có thể nói là diệu chiêu để bắt kẻ địch. Cho nên Lý Huyền Bá liền đoán được Trương Huyễn nhất định sẽ tấn công ngựa.
Lý Huyền Bá nhếch miệng cười:
- Tôi đoán mò thôi!
La Sĩ Tín không có cách nào, đành quay đầu nhìn Trương Huyễn. Lúc này, Ngũ Vân Triệu đã bò dậy từ trên mặt đất. Nhìn thấy chiến mã không sao, Ngũ Vân Triệu thở dài:
- Trương tướng quân không chỉ võ nghệ cao cường mà còn là người phúc hậu. Ngũ Vân Triệu vô cùng cảm kích, nhận thua!
Trong lòng Ngũ Vân Triệu sao có thể không hiểu ngay từ chiêu thứ nhất Trương Huyễn gần như đã có thể đánh bại mình. Nếu như là ở trên chiến trường thì e là chỉ cần ba đến năm hiệp là mình đã bị đánh bại, sao còn có thể kéo dài đến hiện giờ, Trương Huyễn chỉ là muốn giữ thể diện cho mình. Trong lòng Ngũ Vân Triệu lại cảm thấy hổ thẹn, vội vàng quay đầu lại vẫy tay một cái, thủ hạ của y liền dắt chiến mã đến.
Ngũ Vân Triệu ôm quyền nói:
- Ta đã lấy chiến mã của các người, xin được chân thành tạ lỗi với Tướng quân. Bây giờ, chiến mã sẽ quay về với chủ cũ, hy vọng tướng quân lượng thứ.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười, thi lễ nói:
- Hy vọng chúng ta đánh xong mới thành bằng hữu, ta nguyện tặng cho Ngũ tướng quân người bạn này.
Ngũ Vân Triệu gật đầu:
- Có thể được lọt vào mắt xanh của Trương tướng quân, Ngũ Vân Triệu lấy làm vinh hạnh. Ơn ngày hôm nay, sau này nhất định sẽ báo đáp. Vân Triệu xin cáo từ trước.
Ngũ Vân Triệu xoay người lên ngựa ôm quyền với Trương Huyễn rồi thúc ngựa phi ra ngoài.
Lúc này, cho dù là người ngu dốt đến đâu cũng có thể nhìn ra là Trương Huyễn thắng. Trên chiến trường, chẳng lẽ còn có thể cho tướng địch giải thích là chiến mã mất móng rồi, chờ một chút rồi đánh tiếp sao?
Hơn nữa, chiến mã chính là một trong các võ bị. Võ bị không tốt, thua cũng là điều bình thường. Các cao thủ đều có thể nhìn ra là Trương Huyễn giữ thể diện cho Ngũ Vân Triệu nên mới hạ thủ lưu tình. Mọi người bàn tán xôn xao một hồi rồi dần dần giải tán.
Trương Huyễn cũng dắt ngựa đi về phía người nhà mình, không ngờ vừa liếc mắt nhìn thì lại thấy Lý Thế Dân.