Nhìn mấy người Trương Huyễn đi khuất, Ngũ Vân Triệu lập tức nói với Lý Tử Thông:
- Nhạc phụ, xin hãy lập tức ra khỏi thành, bất kể như thế nào cũng không thể bị quan binh bắt. Ở đây cứ để con lo liệu!
Lý Tử Thông hừ một tiếng nói:
- Bọn chúng muốn mua danh trục lợi, ta tuyệt đối không đi theo. Đừng để ý tới chúng, chúng ta cùng nhau bỏ đi.
Ngũ Vân Triệu mặt hơi biến sắc. Ngũ Vân Triệu một lời nói đáng giá nghìn vàng, sao có thể không giữ lời. Trương Huyễn tín nhiệm mới tha, cho mình một cơ hội. Nếu Ngũ Vân Triệu thất tín sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.
Ngũ Vân Triệu trầm ngâm một lát nói:
- Con nghĩ Trương Huyễn cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy, hắn tất nhiên đã sắp xếp người giám sát, nếu toàn bộ chúng ta bỏ đi sẽ rất khó có thể cứu vãn, vẫn là con đi đối phó, nhạc phụ ra khỏi thành thì hơn.
Lý Tử Thông ngẫm lại cũng thấy đúng. Trương Huyễn có thể tiêu diệt được kẻ giảo hoạt nhưng Trương Kim Xưng, có thể thấy hắn tuyệt đối không phải người có thể lừa được, mình không thể khinh thường. Bất đắc dĩ, Lý Tử Thông đành gọi Ngũ Vân Triệu, nói:
- Con hãy cẩn thận!
Ngũ Vân Triệu yên lặng gật đầu, xoay người đi mặc áo giáp.
***
Trương Huyễn để Tần Dụng ở đầu ngõ đối diện, tiếp tục giám sát đám người Lý Tử Thông, còn mình thì mang dẫn theo ba người khác đi về phía sàn đấu võ ở bên ngoài.
Trong ba người, La Sĩ Tín và Bùi Hành Nghiễm đều căm giận bất bình, chỉ có Uất Trì Cung hiểu được tâm tư của Trương Huyễn. Uất Trì Cung chậm rãi, đợi Trương Huyễn tiến đến rồi thấp giọng nói:
- Cái tên Lý Tử Thông rất trung thành, chỉ e rằng không dễ để chiêu dụ ông ta.
- Từ từ vậy!
Trương Huyễn cười cười.
- Làm chuyện gì cũng không thể một lần thành công ngay được. Hôm nay cứ tìm hiểu nhau một chút đã, còn nhiều thời gian mà.
Không lâu sau, mọi người đều đã tới võ đài. Võ đài này là nơi tập luyện của võ vệ. Diện tích gần trăm mẫu, bốn phía đều có tường vây, bình thường không mở cửa cho người ngoài. Nhưng thời gian này, vì có số lượng lớn người luyện võ từ trên xuống các quận tới tham gia đại hội anh hùng, cần có một sân tập lớn nên các võ đài ở Lạc Dương đều mở cửa cho người ngoài. Đại giáo trường Hữu võ vệ này cũng không ngoại lệ.
Trên giáo trường, chiến mã lao như bay, bụi đất mù mịt. Mấy trăm người đang tập luyện ở sân, chia thành từng đôi. Từ xưa, “văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”, hơn nữa, dưới triều Tùy, tinh thần thượng võ rất được đề cao, đám người luyện võ vì thanh danh mà rất thích tàn nhẫn tranh đấu, tranh giành thanh danh. Rất nhiều người có tư thù cũng mượn cơ hội này để hẹn tỉ thí.
Bởi vậy, trên khắp giáo trường đều có thể nhìn thấy cảnh chém giết lẫn nhau, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, có người hướng về phía Trương Huyễn phất tay hô to:
- Trương tướng quân!
Chỉ thấy vài tên tiểu tướng trẻ tuổi cưỡi ngựa chạy tới. Người vừa phất tay chính là người mà hai ngày trước mới quen, Tô Liệt Tô Định Phương. Ở phía sau còn có vài tiểu tướng đi theo.
Lập tức, Tô Định Phương chạy vội đến thi lễ, cười nói:
- Không ngờ có thể gặp Trương tướng quân ở đây.
Trương Huyễn cũng cười nói:
- Quả thật là trùng hợp. Hôm nay đệ cũng ở đây luyện võ sao?
- Hôm nay ta hẹn cùng với mấy bằng hữu tới đây luyện tập, để tránh khi thi đấu chính thức lại ngượng tay. Nào! Ta giới thiệu với tướng quân một chút.
Tô Định Phương kéo hai người bằng hữu tới, giới thiệu:
- Đều là con cháu quý tộc ở Quan Trung cả. Đây chính là Đỗ Đắc Bắc Bình, người Đỗ Lăng, Kinh Triệu.
Tô Định Phương là cháu của tướng quốc Tô Uy. Là thế gia ở Quan Trung cho nên bằng hữu của Tô Định Phương cũng chủ yếu là con cháu quý tộc. Đỗ Đắc Bình đương nhiên là con cháu của Đỗ thị nổi danh tại Trường An.
Hiện giờ, Trương Huyễn đã nổi danh khắp thiên hạ, Đỗ Bắc Bình cũng đã nghe tới đại danh của Trương Huyễn, vội vàng tiến lên, ôm quyền thi lễ:
- Có thể được gặp Trương tướng quân chính là vinh hạnh của Đỗ Vân SinhĐắc Bình.
Trương Huyễn nhìn dáng vẻ oai phong của Đỗ Bắc Bình cùng với cây thương sáng loáng, hắn không khỏi nghĩ tới Đỗ Như Hối, có lẽ là anh em họ gì đó, liền cười đáp lễ:
- Đỗ hiền đệ quá khen rồi, không biết hiền đệ có biết Như Hối hay không?
- Đương nhiên là rất quen. Nhưng chúng tôi không phải là người một nhà. Trương tướng quân cũng biết huynh ấy?
- Đã từng gặp, hiện giờ Như Hối vẫn ổn chứ?
- Nói thật, tôi cũng hai năm không gặp huynh ấy rồi. Nghe nói, huynh ấy đã đi ra ngoài du học rồi.
Trương Huyễn gật đầu rồi nhìn về phía người còn lại cười nói:
- Vị hiền hệ này là…
Người còn lại da hơi đen nhưng bộ dạng lại cực kỳ cường tráng, khôi ngô tuấn tú, dùng một cây đao đuôi phượng. Người này vội vàng thi lễ:
- Tại hạ Vi Bằng, cũng là người Kinh Triệu.
Trương Huyễn lập tức mỉm cười:
- Vi Vân Khởi là trưởng bối của đệ?
Sắc mặt Vi Bằng hơi mất tự nhiên:
- Đó là trưởng bối của tôi, nhưng cũng đã lâu tôi không gặp ông ấyy rồi.
Trương Huyễn lập tức nhớ ra, Vi Vân Khởi từng nói với mình, quan hệ của ông tay và gia tộc không tốt. Có thể nhận ra, Vi Bằng này cũng không biết Vi Vân Khởi đi theo mình, Trương Huyễn cũng không hỏi nhiều nữa, để mấy người Uất Trì Cung làm quen với họ.
Lúc này, Tô Định Phương kéo Trương Huyễn qua một bên, áy náy nói:
- Hai ngày nay ta cũng đang hỏi thăm chỗ ở của Lý Tử Thông nhưng thật xin lỗi, những người ta quen đều không biết họ đang ở đâu.
Trương Huyễn cười nói:
- Đa tạ hiền đệ đã hỗ trợ. Nhưng ta đã tìm ra tung tích của họ. Ta đang chuẩn bị tỉ thí giành ngựa với Ngũ Vân Triệu.
Đang nói thì thấy một người thân mặc áo giáp, đội nón trụ từ cổng lớn chạy vội tới, phía sau là hai gã tùy tùng và một con bạch mã cao lớn, chính là bảo mã Phi Hạc của Phi Tần Dụng. Trương Huyễn gật đầu cười nói:
- Đến rồi!
Một lát sau, Ngũ Vân Triệu chạy vội tới, lớn tiếng hét lớn:
- Ta đã chuẩn bị xong rồi, các ngươi ai tiến lên đánh với ta một trận?
Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín tranh nhau nói:
- Tướng quân, để tôi đánh với hắn y trận này.
Uất Trì Cung cũng nóng lòng muốn thử đấu với Ngũ Vân Triệu một trận.
Theo lý thì đây nên là trận chiến của Tần Dụng và Ngũ Vân Triệu. Dù sao thì cũng là chiến mã của Tần Dụng. Nhưng Trương Huyễn lo lắng Tần Dụng kinh nghiệm không đủ, tuổi còn nhỏ nên không phải là đối thủ của viên tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường này, cho nên sai Tần Dụng đi giám sát Lý Tử Thông chính là không muốn để cho cậu ta có cơ hội lên đài.
Trương Huyễn cười nói:
- Ngũ tướng quân, chúng tôi ở đây có bốn người. Tướng quân có thể tự nhiên chọn một người, chúng ta chỉ đấu một trận.
Ngũ Vân Triệu nhìn về phía bốn người. Bùi Hành Nghiễm được công nhận là đệ nhất tướng của Phi Ưng quân, sức lực vô cùng mạnh mẽ, sớm đã nổi danh thiên hạ. La Sĩ Tín được gọi là Bá Vương Thương, danh chấn Sơn Đông. Uất Trì Cung thì Ngũ Vân Triệu không biết nhiều lắm nhưng nhìn thân hình và đại côn trăm cân ở trong tay hẳn cũng không phải là người dễ đối phó.
Tuy nhiên, Ngũ Vân Triệêu cũng không phải muốn chọn kẻ yếu để tỉ thí. Hắn Y sớm đã có mục tiêu. Ánh mắt của Ngũ Vân Triệu dừng lại trên thanh trường kích kỳ lạ của Trương Huyễn, không khỏi sáng lên, thản nhiên cười nói:
- Ta nguyện được lĩnh giáo võ nghệ của Trương tướng quân!
Điều này đã nằm trong dự liệu của Trương Huyễn. Mình là thủ lĩnh của mấy người bọn họ, hắn y đương nhiên sẽ chọn mình.
Trương Huyễn chậm rãi cởi bỏ trường bào, để lộ chiếc áo ngân giáp mặc ở bên trong, đội lên chiến nón trụ, lập tức biến thành đại tướng sa trường.
Trương Huyễn xoay người cưỡi lên Bảo Diệm Thú, đặt ngang Tử Dương Song Luân Kích trên ngựa, ôm quyền nói:
- Ngũ tướng quân, mời!
***
Tin tức Đông Hải Kim Thương Tướng cùng với Trương Huyễn của Phi Ưng quân đấu võ nhanh chóng truyền khắp giáo trường, lập tức oanh động mọi người. Năm trước, Ngũ Vân Triệu đã từng tỉ thí một trận với Ngư Câu La ở đây, đánh bại Ngư Câu La sau ba mươi hiệp. Sau đó lại đấu một trận vô cùng lớn với Vũ Văn Thành Đô, tuy rằng cuối cùng thất bại bởi Vũ Văn Thành Đô nhưng vẫn trụ được mười lăm hiệp.
Trong trận chiến quyếtn liệt giữa Lý Tử Thông và Đỗ Phục Uy, với sức mạnh hàng trăm thân vệ của Đỗ Phục Uy, giết được Đỗ Phục Uy có thể nói là khó hơn lên trời, vì thế mà suýt nữa đã chết ở trong tay ông ta. Ngũ Vân Triệu bởi vậy đã nổi danh thiên hạ, được xưng là Đông Hải Kim Thương Tướng, ngay cả Dương Nghĩa Thần cũng đã hai lần bại trong tay hắny.
Về phần Trương Huyễn, mọi người chỉ biết hắn giành được chiến công hiển hách diệt phỉ ở Thanh Châu gần đây, lấy mấy nghìn người tiêu diệt tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng, vì thế mà nổi danh thiên hạ. Nhưng võ nghệ của bản thân thế nào thì mọi người không rõ lắm.
Mấy trăm người từ khắp các phía của võ trường đều đã tới, vây kín khu vực võ đài của hai người.
La Sĩ Tín khẽ nói với Tô Định Phương nguyên nhân cuộc tỉ võ hôm nay. Tô Định Phương có chút lo lắng nói:
- Ngũ Vân Triệu này tuy rằng sức mạnh kém một chút, nhưng về thương pháp thì cvô song. Ta đã từng nghe Ngư lão tướng quân nói, ông ấy chưa từng thất thấythanh thương nào sắc bén như vậy, có thể nói là đệ nhất thiên hạ.
La Sĩ Tín bĩu môi nói:
- Thương pháp đệ nhất thì có ích lợi gì. Tử Dương Kích Pháp của đại ca ta vẫn là đệ nhất thiên hạ!
Tô Định Phương nghe nói Trương Huyễn luyện chính là Tử Dương Kích, ánh mắt lập tức sáng lên. Tam đại tuyệt học của thiên hạ Lôi Thần Chùy, Vạn Tuế Thang, Tử Dương Kích, Tô Định Phương sớm đã nghe nói nhưng chưa bao giờ được tận mắt trông thấy, hôm nay cuối cùng đã được tận mắt trông thấy rồi.
Trên giáo trường, Trương Huyễn chậm rãi thúc ngựa tiến lên, cẩn thận đánh giá binh khí của Ngũ Vân Triệu. Binh khí của Ngũ Vân Triệu có điểm đặc sắc, cán thương làm từ thép ròng, mũi thương là từ vàng tím – chính là hợp kim của vàng và đồng. Lưỡi thương vừa rộng vừa dẹt giống như một cái mỏ vịt. Cả thanh thương dài khoảng một trượng hai. Có thể nhìn ra được, ưu thế của Ngũ Vân Triệu không phải ở sức mạnh mà chính là ở thương pháp.
Trương Huyễn ôm quyền cười nói:
- Mong được Ngũ tướng quân chỉ giáo nhiều hơn!
Ngũ Vân Triệu cũng gật đầu:
- Đã nghe danh tiếng kích pháp của Trương tướng quân cao minh, đến đại soái Trương Tu Đà của các người cũng không phải là đối thủ. Ta cũng mong được Trương tướng quân chỉ giáo!
Trong lòng Trương Huyễn thầm nghiêm lại. Không ngờ Ngũ Vân Triệu lại biết trận chiến giữa mình và đại soái. Hắn không dám khinh thị, vung trường kích lên:
- Mời!
Lúc này, mấy trăm người ở bên ngoài cùng hô to, vang như sấm rền.
Ánh mắt Ngũ Vân Triệu lập tức trở nên vô cùng hung hãn, giơ kim thương ra, thúc ngựa hướng về phía Trương Huyễn.